Nại Hà - Thiên Lại Chỉ Diên

Chương 19

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đã ba ngày kể từ đêm hoa chúc, tức là đã ba ngày ta cùng tên họa bì đáng xẻo ngàn lần kia làm chuyện hoang đường, cũng là ngày thứ ba chúng ta chia phòng ở riêng, cuối cùng ta cũng chịu hết nổi, tính tẩu xác về ổ. Nhưng vừa nghĩ chuyện phải đối mặt với thứ cay nghiệt, ngang ngạnh, còn cả dặt dẻo ở nhà, lại nghĩ đến tân hôn đã quá ba ngày, việc để càng lâu càng mờ ám, ta một tí dũng khí cũng không có.

Mãi đến khi bóng đổ thành màn trên khung giấy, song cửa phía nam ló tia sáng nhàn nhạt.

Ta phủ thêm ngoại y, xuyên qua bình phong nơi hành lang gấp khúc, đi tới hậu viện Hoa phủ.

Nơi này hoa cũng như hồn, vốn đã không có lấy một tia sinh mệnh, hoặc từ lâu đã kết liễu mệnh số, bởi vậy trong viện luôn là cánh hoa phiêu đãng, đem nhãn mục hóa đỏ. Trong viện kê một tràng án, giấy Tuyên Thành đề kín chữ theo mép án lả xuống, bút lông tựa sáo trúc nâng giữa không trung. Hoa Tử Tiêu đứng trước bàn, đè một bên ống áo, để lộ một đoạn cánh tay thon dài, cầm bút đề chữ họa tranh trên giấy Tuyên. Giấy thuần trắng, mực đen đặc, duy có cánh hoa rơi hỗn loạn, đòi cùng thơ họa tranh sắc khoe hương. Cánh hoa tị với bức họa, lại không tị với kẻ tác họa, Hoa Tử Tiêu khóe miệng hàm tiếu, ngón tay gầy mảnh gạt cánh hoa sang một bên. Ngay đúng khi chấm mực chuẩn bị tiếp tục hạ bút, hắn như phát giác, ngẩng đầu về phía ta: "Dậy sớm như vậy?"

Một màn này khiến ta nhớ lại lần đầu cùng hắn gặp mặt, lần đầu nhìn thấy cảnh hắn họa bì. Hai lần quỷ mị dọa người như thế, một màn này dù có bình thường, minh diễm đến mấy vẫn khiến trong lòng có phần dè chừng. Huống hồ cứ là tranh hắn vẽ, mười thì có tám chín phần đều là vẽ thê tử. Đây càng khiến bước chân ta thêm phần lưỡng lự.

Hoa Tử Tiêu hướng ta vẫy tay: "Lại đây, giúp ta xem bức họa này."

Này, ta giống như quên cả bước đi thế nào cũng quên sạch, hồi lâu mới ngơ ngẩn tiến lại cạnh hắn.

Không ngờ hắn lại vẽ một cây hoa đỏ trong nội viện. Cành non trước mắt đâm xen, ngàn lá một màu đỏ thắm. Dưới ngòi bút của hắn, cành lá dường như càng thêm rõ nét, tựa như mũi xích tiễn đâm tỏa vươn dài, hoa rơi lại càng thêm sống động như thật, nhìn qua còn tưởng rằng chúng thực sự đang lay động.

Ta nhất thời ngắm tranh đến xuất thần, không để ý Hoa Tử Tiêu đã bước tới bên cạnh ta, thanh âm bên tai vang lên: "Nương tử, nàng xem xem tranh này còn chỗ nào cần sửa."

Có lẽ vì để nhìn bức họa, nơi hắn đứng đã gần lại càng gần sát. Trong viện yên tĩnh như thể nghe được cả tiếng gió thổi qua, hắn vừa nói, thanh âm vẫn như cũ nhàn nhạt trấn tĩnh, giống như mặt hồ yên lặng. Nhưng là hồ sâu gặp đến ta, cũng thành Một ngọn sóng động, ngàn đầu sóng chao.

Người gọi, người từng gọi ta là nương tử có rất nhiều, Hoa Tử Tiêu không phải người đầu tiên, nhưng lại là tự nhiên, thuận khẩu nhất. Thanh âm của hắn còn dễ say hơn thứ rượu Bách niên lão nhưỡng, chỉ một câu nói ấy, dù sáng sớm tinh thần tỉnh táo, cứ tự nhiên trôi theo lỗ tai ta, cả nửa người thậm chí đầu ngón tay cũng lập tức tê dại.

Ta ưỡn lưng khoa trương: "Tranh này đẹp lắm, nhưng quá không chân thực."

"Xin chỉ điểm."

Kỳ thực ta thấy tranh đã đẹp lắm, đại khái là tâng bốc quá cũng ngại, nên chẳng đành thuận mồm bịa chuyện:" Cảnh trong tranh so với ngoài thực còn đẹp hơn, này tự nhiên là thiếu chân thực."

Không ngờ ta vừa nói thế, Hoa Tử Tiêu bỗng trầm mặc. Ta thấy họa từ miệng mà ra bèn tức tốc cảnh tỉnh lại - Lời này là, chẳng phải có điểm ám chỉ chuyện hắn họa bì sao?

Ta phản ứng cấp tốc, cực nhanh liếc sang cái cây nọ, vừa chỉ vào cành cây trong bức tranh: "Huynh xem, cái cây thật này rõ ràng nhìn dài hơn, huynh lại vẽ bức tranh còn chỉn chu hơn cả thơ ngũ ngôn, thế là không thực."

"Ta xem lại." Hoa Tử Tiêu lại đến gần thêm, thật sự chuyên tâm nghiên cứu bức họa kia.

Ta âm thầm lau mồ hôi lạnh trong lòng, nhưng vô ý quay đầu liếc qua hắn, tâm lại nhảy loạn dựng lên - Hoa Tử Tiêu cúi đầu nhìn bức tranh, gò má cách ta không đến một thước.

Mắt hoa loạn, trăm hoa đỏ thắm. Hoa đỏ vốn vô cùng diễm lệ, nhưng so với kẻ họa lên nó, lại chỉ như lá xanh phụ họa. Ngẫm lại lời vừa nói, trong đầu bỗng hiện lên bốn chữ quỷ dị: Mạo phạm mỹ nhân.

Hoa Tử Tiêu chấm mực, thêm vài nét bút lên chỗ ta chỉ. Quả nhiên, tranh tuy vẫn đẹp nhưng nhờ mấy lời hồ ngôn loạn ngữ của ta thành ra kém sang một bậc. Ta hắng giọng, có chút xấu hổ: "Hẳn là không nên sửa lại, ta không hiểu gì về tranh, nói lung tung."

Hoa Tử Tiêu vẫn vẽ, không ngẩng đầu nhưng cười thành tiếng: " Lời nương tử là để nghe theo, hiểu tranh hay không cũng không trọng yếu."

Này, là chuyện ta vắt óc mãi cũng không thông. Hắn rõ ràng cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm, mỗi câu mỗi động lại luôn luôn nhắc nhở ta, chúng ta đã làm ra chuyện không dám gặp người - không, sao lại gọi là chuyện không dám gặp người, chúng ta chẳng qua là làm chuyện giữa vợ chồng, chuyện quá sức chính đáng. Đừng nói là đã làm, giờ ta có đòi làm lại lần nữa, hắn cũng không có lí gì bàn cãi. Thế nhưng, nghĩ thế nào ta cũng muốn đào mồ tự chôn mình xuống.

Đông Phương Mị à Đông Phương Mị, nhìn mỹ nhân Tử Tiêu người ta, sạch sẽ áo mũ chỉnh tề, ngươi không chỉ mạo phạm mỹ nhân, còn dám tơ tưởng ép mỹ nhân cùng ngươi làm thứ chuyện không thể ra ngoài ánh sáng! Ngươi đúng là đã vô sỉ còn bỉ ổi!

Hoa Tử Tiêu đã đổi lại tờ giấy Tuyên mới, đem bút đưa cho ta: "Nương tử cũng thử xem."

Ta đờ đẫn nhận bút, thẫn thờ nhìn quá trang giấy, bắt đầu oán hận Trời cao đã bắt ta chết sớm, thế mà còn đếch cho ta cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông. Hoa Tử Tiêu duỗi tay ý mời ta vẽ tranh, ta khom người nâng bút, nhưng vẫn mặt đờ ra nhìn giấy.

"Vạn sự khởi đầu nan, cứ mạnh dạn vẽ, rất nhanh sẽ quen tay." Hoa Tử Tiêu cầm tay ta, nhẹ nhàng vẽ một nét trên giấy.

Ngón tay hắn tuy dài, tay cũng to, nắm gọn cả tay ta bên trong. Cùng đó, thứ cảm giác mê muội kia lại phản nghịch bừng lên, từ đầu ngón tay ta thẳng tắp tê dại phân nửa người bên phải, dậy lên ong ong xông thẳng lên màng nhĩ. Hắn không nói gì, kiên nhẫn tỉ mỉ mà nắm tay ta một nét lại một nét vẽ, âm thanh trầm tĩnh như ánh trăng trong đầm nước sâu, lại không hề hay trái tim ta đập loạn khích lồng ngực bắt đầu nhức nhối.

"Tay phải chặn lên bức tranh." Đột ngột tay trái hắn cũng nắm lấy tay trái ta, đặt lên một bên trang giấy, rồi rất nhanh cúi đầu nhìn ta, "Sao lại run tay, lạnh sao?"

Ta rốt cục triệt để sụp đổ, đẩy tay hắn lui sang một bên: " Qua đây vốn là để nói với huynh một tiếng, ta phải về nhà."

"Về nhà?" Hoa Tử Tiêu ngơ ngác chốc lát, lập tức cười nói, "Nương tử, ta vừa sai người đến Đình Vân các dọn đồ của nàng, về sau đây sẽ là nhà nàng."

Ta kinh ngạc: "Cái gì.. Sao huynh không nói với ta trước?"

"Chuyện ấy còn cần nói sao, nàng gả đến phủ nhà ta, làm thê tử của ta, tất nhiên sẽ ở tại đây."

"Nói nhảm, nhà ta còn có ba tướng công."

Hoa Tử Tiêu như không hiểu: "Chẳng phải vẫn không làm chuyện vợ chồng sao."

"Kể cả chưa làm chuyện vợ chồng, cũng vẫn là phu thê. Ta không thể mặc kệ mà bỏ bọn hắn lại, nếu huynh nguyện ý, có thể theo ta về, nhưng ta trăm triệu lần không có khả năng ở lại chỗ này của huynh."

Hoa Tử Tiêu không nhanh không chậm đem bút lông đặt trên nghiên mực, thoáng dừng lại: "Muốn ta chuyển đến với nàng nơi nào cũng được, có điều nàng đem ba kẻ trong nhà kia xử lý xong đi."

"Huynh.. có ý gì?!"

"Chúng ta vẫn là nên đem chuyện ra nói rõ ràng, miễn cho sau này thêm chuyện không hay." Hắn dừng lại chốc lát, đảo mắt, một lần nữa nhìn về phía ta, "Ta không chung thê tử với người nào khác, cũng sẽ không cùng mấy kẻ ngụy phu quân của nàng sống dưới một mái hiên. Nhưng dù ta ở nơi nào, nàng cùng bọn hắn cũng không thể tiếp tục dính dáng không rõ."

Ta có chút dở khóc dở cười: "Rõ ràng là huynh và Phong Đô đại đế thông đồng làm bậy không trâu bắt chó đi cày, nói thì hay giống như ta ép buộc huynh thành thân. Những lời này sao huynh không sớm nói ta rõ ràng?"

"Ban đầu ta nghĩ nàng với bọn họ từng làm chuyện vợ chồng, vốn là nếu viết hưu thư nhanh như vậy, sau khi bọn hắn rời đi lại ở bên ngoài đàm tiếu thị phi, ảnh hưởng đến danh dự nàng, tốt nhất trước hết đến chỗ ta đợi sự tình lắng xuống. Nhưng nàng và bọn hắn là thanh bạch, vậy cũng không cần thiết quay lại chốn tạp nham đó. Giờ đệ đệ nàng tuổi còn nhỏ, nói khác, cách khi nàng đầu thai còn vài ít năm, trước lúc đó, ta có thể chiếu cố nàng tốt."

"Ba phu quân của ta đều có thể chiếu cố ta."

Hoa Tử Tiêu vẻ mặt cứng nhắc: "Bọn hắn sẽ làm ra chuyện không tốt với nàng."

"Chuyện không tốt?" Ta ngờ vực, "Chuyện gì không tốt?"

Hoa Tử Tiêu nhìn ta không nói.

Ta lại hiểu, bật cười: "Hoa công tử, huynh đúng là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử."

Hoa Tử Tiêu khẽ nghiêng mặt, trong mắt có chút hối hận: "Xin lỗi, đêm hôm đó ta uống quá nhiều rồi, nhất thời kích động..." Hắn như thể không biết phải nói thế nào, im lặng chốc lát lại nói, "Nhưng ta đã nói sẽ phụ trách nàng, nếu sau này nàng không muốn, ta cũng sẽ không lại gặp nàng nữa."

Vốn không hề biết cho đến khi nghe hắn nói lời này, nhất là lời xin lỗi kia, ta tức đến toạc phế. Ta hít một hơi, trên mặt cười đầy giả dối: "Phải không, đây cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm, dù sao U đô này thông lệ đa phu đa thê. Huynh cũng nói, vạn sự khởi đầu nan, huynh tuy tình cờ nhưng để bắt đầu cũng không tệ, sau này ta và ba phu quân làm chuyện mây mưa cũng thuận tiện nhiều lắm."

Hoa Tử Tiêu giật mình hơi chuyển mắt, sắc mặt có chút trắng bệch. Hắn mở miệng, lại không thể thốt ra một từ.

"Giờ cũng không còn sớm, cáo từ."

Ta bỏ hắn ra sau quay đầu bước đi. Nhưng đến cùng ấm ức trong ngực vẫn không thể nào biểu đạt.

* * *

" Hoa công tử lần này, đúng là mặc sóng gió khởi, ung dung buông cần." Tạ Tất An lật lật Hoàng lịch (lịch thời tiết), mày kiếm khẽ nâng, "Thành thân được mấy ngày, xem bộ dáng là biết "sự" đã thành."

Nhan Cơ đi tới, thân mật khoác vai ta: "Lại đây, nói nhỏ ta nghe, Hoa Tử Tiếu đúng là rất "được" đúng không, ngươi "ham chiến" như thế mãi giờ mới về."

Thang Thiếu Khanh lại thái độ khác thường, không khóc cũng không nháo, chỉ là ngồi trong góc lẳng lặng đọc Vương Hữu Thừa tập. Mà người kích động nhất trong phòng, từ khi ta vào cửa mắt cũng không chớp nhìn ta chằm chằm, còn ai khác ngoài lão cha. Ta nuốt nước miếng một cái, cảm giác thiếu an toàn như con rùa đen thò cổ khỏi mai mà đi tới: " Cha, cha về rồi à."

"Ngươi còn mặt mũi trở về à!"

Mặt lão cha xanh xanh đen đen.

Ta nghĩ chuyện tình không đơn gỉan chỉ là vì ta gả cho Hoa Tử Tiêu, nguyên nhân chủ yếu nhất, vẫn là ta trên đường trở về thì nghe được trong thành có lời đồn đại - Đông Phương đại nhân đuổi theo thê tử đầu thai làm gà, cuối cùng không chỉ không được chết già mà còn bị thê tử đem đến cho dì cả và dượng làm quà mừng. Dì cả và dượng không biết nhìn gà thần mào gà mang điềm lành, thẳng tay đem cả lão cha lẫn hoàng cầm ném vô một nồi nấu canh dưỡng thần tẩm bổ.

Nói cách khác, kiếp này của lão cha mới đầu thai vào một kê thai, rốt cục quay về thành một nồi canh gà bổ thai.

Để đền bù cho lần đầu thai thất bại này của cha, Diêm La vương đã đổi lại đoạn kiếp gà này trên mệnh sổ, lại để ông quay về vẫn còn nguyên vẹn hình dạng Đông Phương Mạc.

Tất nhiên, chuyện này nếu ông không nói, ta sống chết không dám mở mồm hỏi một chữ, bằng không chết thảm nhất là ta: "..Nữ nhi biết sai rồi."

"Biết sai thật không, vi phụ hỏi ngươi, ngươi biết mình sai ở đâu không!"

"Con đáng nhẽ không nên thành thân với Hoa Tử Tiêu..." Ta cúi đầu nhỏ giọng, "Nhưng mà cha à, ta cũng bị ép bất đắc dĩ, cha không biết lúc đó là hắn cùng Phong Đô đại đế còn lấy danh nghĩa cha.."

Lão cha không kiên nhẫn phất tay một cái: "Đủ rồi đủ rồi, những chuyện này vi phụ đều biết! Hai hôm trước vi phụ vừa trở về, tiểu vương gia đã nhai lại cả trăm lần!"

Lão cha nói đến đây, mà Thiếu Khanh ngay cả tròng mắt cũng chưa đảo một cái, vẫn chăm chăm vào tập thơ trong tay.

Vẻ mặt lão cha sầu khổ: "Mị Mị à, con có biết vì sao vi phụ vẫn luôn phản đối Hoa Tử Tiêu không?"

"Bởi vì hắn.. sẽ không chơi mạt chược."

"Xùy xùy, không phải tại chuyện ấy. Ta với Hoa Tử Tiêu người này căn bản là không có khúc mắc gì. Ngược lại ta còn thấy hắn tri thư đạt lễ, nói chuyện nhã nhặn, lớn lên cũng tuấn tú lịch sự, nhưng hắn có hai cái vấn đề trí mạng, con cũng chết rồi mà vẫn chẳng thay đổi gì cả." Lão cha chỉ biết lắc đầu, "Thứ nhất, con không phát hiện trên người hắn âm khí đặc biệt nặng sao?"

Ta dè chừng nói: "Quỷ.. không phải âm khí đều rất nặng sao."

"Nói vậy, con xem ba phu quân của con có loại âm khí như hắn không?"

"Này đúng là không có."

Tất An kỳ thực âm khí nặng hơn nhiều quỷ bình thường, nhưng quả thực không thể so được với Hoa Tử Tiêu. Thiếu Khanh nhìn qua không khác gì người sống. Về phần Nhan Cơ là kiểu yêu khí pha mùi lẳng lơ.

"Dừng chân tại địa phủ càng lâu, lại thêm thời gian dài không lên phía trên đổi khí, sẽ ngày càng hóa âm quỷ. Ngay cả Phong Đô đại đế cũng phải lên nhân gian hấp thụ dương khí, thần tiên hấp thụ tiên khí sẽ được cảm hóa, nhưng là Hoa Tử Tiêu, hắn trước nay chưa từng ở tại dương gian một ngày con hiểu không?"

Cha thở dài một tiếng, phiền não ôm đầu nhìn ta tiếp tục nói: "Mị Mị, hắn là do Ngọc Hoàng đại đế tự tay chỉ đích danh đẩy xuống làm quỷ suốt đời nơi địa ngục, trọn đời không thể siêu sinh, dù là Phong Đô đại đế cũng đừng nghĩ đến chuyện thay đổi vận số của hắn. Nếu con thực sự động cảm tình với hắn thì sẽ thế nào cơ chứ? Con phải biết rằng, ở âm gian, nếu đã đến thời điểm mà không chịu đi chuyển thế đầu thai cũng sẽ bị đánh xuống địa ngục vô gian giống như hắn. Đừng nói đến chuyện sau này không còn cơ hội chuyển thế, để con vào địa ngục vô gian chịu mấy trăm năm trừng phạt, con chắc chắn không chịu nổi. Vi phụ có từng vào đó xem qua, thứ quỷ nhơ bẩn ghê tởm nhất khắp thiên hạ toàn bộ tụ tập ở đó!

Ta lắc đầu tái mặt: "Không, Không thể nào."

Nhìn ta cương quyết, lão cha chỉ biết thở dài, nét mặt cũng dịu bớt: "Còn có điểm thứ hai, trước đây Hoa Tử Tiêu từng có một người thê tử con biết không."

Trong đầu lập tức nghĩ đến nơi địa ngục vô gian hắn từng nói, ta vẫn còn chưa tỉnh hồn: "Có nghe qua."

"Hắn vẫn luôn yêu thê tử đến mức không còn thuốc chữa, chuyện này con quỷ nào cũng biết."

Ta có phần lưỡng lự: "Đã như vậy, sao hắn còn muốn thành thân với con?"

"Nữ nhân tự đưa đến cửa, có nam nhân nào lại từ chối." Ta vừa định biện giải, cha đã xua tay,"Mị Mị, con đừng vội cắt lời vi phụ. Hắn sống một mình mấy nghìn năm, mỗi ngày nhìn tranh nhớ người hẳn đã trống rỗng đến cùng cực. Tuy con cái gì cũng chưa làm, nhưng ba lần bảy lượt lại tìm đến gặp hắn, dù con không có ý kia, hắn cũng sẽ đa tưởng. May là con cũng không để hắn đụng chạm gì, cái này chúng ta đều yên tâm lắm đấy."

Nói đến đây, Nhan Cơ và Thiếu Khanh đều quay đầu ánh mắt kỳ quái.

Tất An nhanh trí nhất, đã hiểu ra lão cha đang âm thầm mỉa mai, trong lòng biết rõ cười cười, cũng không nói toạc: "Đã như vậy, chuyện này cũng dễ giải quyết rồi."

Nhan cơ bán tín bán nghi: "Sao lại chưa có gì, thật hay giả đấy.."

"Mị nương, đó là thật sao?" Thiếu Khanh ngu ngơ, lập tức vứt quyển thi tập chạy đến trước mặt ta, nhịn không nổi chộp lấy tay ta, "Nàng, nàng và hắn cái gì cũng chưa làm đúng không?"

"Đủ rồi, đủ rồi, đủ rồi!" Lão cha vẻ chán nản phất tay, "Ngay trước mặt trưởng bối, ra thể thống gì nữa!"

Lúc này Thiếu Khanh mới ngượng ngùng thả tay, vẻ mặt thỏa mãn vui vẻ bám vai ta: "Ta vui lắm."

Lão cha hắng giọng: "Được rồi, Mị Mị, dù sao chuyện này là Phong Đô đại đế làm chủ, con và Hoa Tử Tiêu công khai tách riêng cũng không tiện. Làm chuyện gì cũng không cần thiết nói lại với hắn, trước sống thế nào, sau sống thế nấy. Qua một đoạn thời gian hắn cũng tự hiểu."

Sau đấy, lão cha lại hùng hùng hổ hổ chuẩn bị đi đầu thai lần hai.

Ta nghĩ, mỗi một chữ cha nói đều đúng tận xương tủy, nên cũng an phận sống qua một tháng này.

Một tháng sau, cuối cùng lão cha cũng gạ gẫm được Diêm la vương đầu thai vào thai của em gái tân khoa trạng nguyên, ngày dự sinh là lúc uống canh qua cầu. Lão cha mang tin này đến Đình Vân các gặp ta, mặt mày phấn khởi bước vào phòng, nhưng vừa mở mồm lại thành: "Ôi trời ơi, Mị Mị, sao con gầy thành thế này, con định dọa chết vi phụ à."

Lúc này ta mới thu lại hồn thả ngoài cửa sổ, sờ sờ mặt: ".. Làm, làm gì đến nỗi."

Cha hít một hơi thật dài, ngồi xuống cạnh ta, vỗ vỗ vai ta: "Xem ra không có một kết thúc thì chưa phải là biện pháp. Con đi gặp Hoa Tử Tiêu, đem chuyện một lần nói rõ hết đi."

"Vâng."

Ta sai người gửi một lá thư cho Hoa Tử Tiêu, sau lại chọn lúc chiều muộn đến cửa bái phỏng.

Hậu viện Hoa phủ vẫn là hoa đỏ rợp cây, cảnh đẹp một phương, lại thêm ánh tịch dương ảm đạm nhiễm lên diễm lệ thê lương. Nhưng làm ta khó hiểu là, dù ta đã sai đem thư báo cho hắn, cảnh đầu tiên đập vào mắt lại là bộ xương khô ngồi cạnh hành lang hoa.

Trên người hắn khoác hồng y, xương xẩu lởm chởm dưới lớp vải gấm hoa, chợt có cảm giác cứng nhắc.

Như thế, dù nghe thấy tiếng ta bước chân, hắn cũng chỉ khẽ xoay khớp cổ, vẫn lẳng lặng ngồi ở chỗ cũ, mắt nhìn sân viện ngập hoa. Lần này ta đã không còn sợ hãi như trước, bước nhẹ tới bên cạnh hắn: "Cái bộ dạng này cũng đem ra gặp người, đạo đãi khách cơ bản cũng không biết sao?"

Xương khô không có động tĩnh, thanh âm quen thuộc trầm thấp lại vang lên: "Đây mới là hình dáng thật của ta, thứ bình thường khoác lên cũng chỉ là lớp vỏ da. Nàng đến tìm ta vì chuyện gì?"

Ta thoáng nhìn sang ngón tay xương xẩu hắn xuôi bên người, nhẹ giọng nói: "Ta..". Ta nói không được.

Hoa Tử Tiêu đợi một lúc không có hồi đáp, liền đứng dậy, hai hốc mắt trống rỗng nhìn ta, khớp sống cổ vặn ra tiếng kèn kẹt, giọng nói cũng thành u oán thê lương: "Muốn nói gì, cuối cùng có muốn cùng ta ở cùng một chỗ không? Nàng xem, thực ra họa bì cũng đâu có dọa người đến thế, ở cùng một chỗ với dạng người như ta..."

Hắn lần lượt động đậy ngón tay xương xẩu, đem hai tay đặt lên bả vai ta, thanh âm âm trầm dọa người: "Nương tử, tối nay theo ta về phòng ngủ cùng trải qua đêm đẹp được không?"

Nhìn sương sọ trắng hếu, đã đủ khiếp hết hồn vía, nước mắt trào đầy khóe mi, nhưng trong lòng ta biết rõ không phải chỉ vì sợ.

Hắn cố ý mà.

"Sao, thấy sợ sao." Hoa Tử Tiêu cười lạnh, "Thấy sợ thì xin mời đi đi."

Hắn buông hai tay, quay lưng lại. Một hồi, hắn chỉ ngón tay xương xẩu vào đại môn, cao giọng cả giận: "Cuốn đi!"

* * *

Sắc trời dần tối, ánh trăng lạnh lẽo trong như nước.

Trước Hoa Phủ, trên vong xuyên, quỷ ảnh thê lương, bóng đăng chồng chất. Bờ bên kia U đô, nước chảy liền thành mạch, ngập mắt phồn hoa thê lương.

Vừa chập tối, đám tân hồn vừa tới địa phủ nháo nháo nhác nhác choáng cả mắt. Một cô nương phương hồn đang qua sông nhìn thấy ta bèn lướt nhè nhẹ bay tới, thịt trên một tay thối rữa lộ cả xương, tròng mắt máu đỏ: "Vị muội muội này, cô cũng đang đợi người sao."

Đứng trước dòng sông này ngẩn người cả canh giờ, chân đã tê rần, vẫn chẳng rõ tại sao mình lại ở đây làm gì. Thế nên ta thành thật đáp: "Ta không biết."

Nữ quỷ che miệng nhỏ giọng nhỏ giọng cười rộ lên: "Không biết.. ha hả, ta xuống dưới này cũng ngót nghét ngàn năm, nghe nhiều nhất là hai chữ này. Đa số người sống hết một đời xuống đây, trừ một lố sổ mệnh bị đánh lung tung, cái gì cũng không mò ra được."

"Sao cô chờ ở đây lâu như vậy, không muốn đầu thai tiếp sao?"

"Ta cũng đang đợi người."

Ta nghĩ một chút hỏi: "Người thương?"

"Là phu quân."

"Nếu là phu quân thì sao lại đợi tận ngàn năm? Chẳng lẽ hắn không phải con người?"

"Muội muội thật tinh ý." Nữ quỷ ôm cánh tay trơ xương cười, "Hắn kiếp trước được phong hầu vạn lý, đáng tiếc mệnh bạc, thân thể suy nhược, chưa đến ba mươi đã đi. Sau khi hắn chết ta cũng cắt cổ tay đi theo hắn, quỷ bất đắc dĩ tự sát cũng phải xuống mười tám tầng địa ngục cải chỉnh lại mới được lên tầng trên., hơn nữa còn không thể ngay lập tức đầu thai. Đến khi ta trở lại, hắn đã chuyển thế, lưu lại cho ta một phong thư, nói rằng hắn lần này đích thực là tiền đồ như gấm. Đợi hắn trên ấy lập công, tích đức, cũng gần đến khi ta đầu thai, đến lúc đó hai ta có thể cùng tìm đến Diêm la vương xin một thai phu thê, cùng nhau qua cầu nại hà."

Xem ra lại là tuồng nàng si tâm và chàng phụ bạc. Ta cân nhắc nên tiếp chuyện như thế nào.

Nữ quỷ tức khắc nhìn thấu ý nghĩ của ta: "Không phải như cô nghĩ đâu. Bởi vì hắn quả thực đạt được đại nghiệp, thậm chí kinh động đến tiên giới nên liền đem hắn chiêu vào tịch."

Ta sửng sốt: "Hắn thành tiên?! Thành tiên, vậy khó chừng nào mới quay lại được, sao cô còn định.."

"Không, hắn chưa từng quên ta. Chỉ là bây giờ tiên cách chưa đủ để đem ta lên ấy, hắn cũng đang đợi."

"Nhưng trên trời một ngày, dưới đất một năm.. Chờ đến khi hắn lắn lộn lên được, có lẽ cô cũng hóa bãi bể nương dâu rồi." Ta thở dài một tiếng, "Ài, đúng là làm khó người yêu nhau thiên hạ này."

"Đúng vậy, nhân tình tựa như trang giấy mỏng, thế sự như bàn cờ. Nếu không phải để thấy được người bên bờ kia, ta có lẽ đã sớm đầu thai, cũng đợi không được hôm nay." Nàng đưa tay chỉ Hoa phủ.

"Hoa mỹ nhân thực sự là bông kỳ hoa nhất chốn âm tào địa phủ. Hắn trước kia tiên cách cao hơn phu quân ta không biết bao nhiêu, sau lại vì ái thê mà nên kết cục này. Đáng buồn nhất là, Thiên đế đem ký ức của thê tử hắn tẩy sạch, dù có chết vạn lần, nhìn vạn lần trên đá Tam sinh*, nàng ấy cũng không thể nhớ được Hoa công tử. Từ khi Hoa công tử vị đày xuống địa ngục vô gian, nàng ấy cũng đã qua mấy trăm kiếp luân hồi, số lần hai người họ gặp nhau tính ra không đếm đủ mười đầu ngón tay."

(Nhìn trên đá Tam sinh để xem được kiếp trước)

"Tại sao? Không phải nàng ấy đã tiến nhập luân hồi ư, sao lại dừng chân ở cõi âm được chứ."

"Cô thật khờ, có bao nhiêu con quỷ sẽ lưu lại ở âm gian này chứ? Phàm nhân đa số đều là nhanh đến sớm đi. Khi nàng ta chuyển thế, hắn cùng lắm chỉ có thể đứng ở chân cầu nhìn nàng ta rời đi, nào có cơ hội nói chuyện."

Ta không tự chủ nhíu mày thật sâu.

Người đi như đèn tắt, hắn cố chấp như vậy, sao lại khiến lòng người vô cùng thổn thức.

Lúc sau bên bờ sông mưa phùn đã lất phất, nữ quỷ không chịu nổi nước mưa hủy hoại, rời đi trước.

Bỗng chợt nhận ra, có lẽ ta tới bên Hoa Tử Tiêu hay Hoa Tử Tiêu tới bên ta, chẳng qua cũng chỉ là khách qua đường với nhau. Mệnh số hắn đúng là có nhiều bất hạnh, cũng là cùng ta không có nửa điểm quan hệ.

Men theo dòng nước chảy, vừa khéo nhìn thấy một con thuyền trúc đậu bên bờ, ta đội mưa nhỏ bước nhanh tới, quyết định đi tới hạ lưu vong xuyên, trả bạc cho thuyền phu, liền chui nhanh vào khoang nhỏ trên thuyền.

Thuyền phu thả thuyền, thuyền nhẹ đong đưa, lặng lẽ trôi qua màn sương mờ giữa sông.

Một lúc sau, tiếng sáo từ đuôi thuyền vọng đến, du dương mà réo rắt, cũng là giai điệu ta cực kỳ quen thuộc. Tiếp đó ta nghe thấy giọng một thiếu niên ở đầu thuyền vang lên: "Cảm tạ thuyền gia, ta đã đưa dù để công tử đi trước rồi."

"Đây là lần đầu tiên ta thấy công tử nhà cậu gần như vậy, quả là quỷ trung long phượng. Người đẹp tiếng sáo cũng hay, đúng là thiên hạ này cái gì tốt hắn cũng chiếm hết."

"Đó là tất nhiên, công tử nhà ta ở cõi âm là quỷ trung long phượng, ở tiên giới là tiên trung long phượng, ở nhà.. Ài, vẫn là chưa có cách nào để thành nhân trong long phượng." Đây đúng là giọng của Ý Sinh, "Thuyền gia, ta vào trong đây, ngài vất vả rồi."

Tiếng bước chân ngày càng gần.

Ta có phần tỉnh táo lại, lấp tức đứng dậy lao xuống đuôi thuyền, xốc lên màn trúc.

Đứng ở đuôi thuyền có một người thổi sáo, hồng y như chu sa, tóc đen như nồng mực, quả nhiên là Hoa Tử Tiêu. Trên lan can bên cạnh hắn đặt chiếc ô giấy dầu, một mình hắn quay mặt về phía sông, lẳng lặng thổi giai điệu tựa như đã sớm quen thuộc. Ta nhìn bóng lưng hắn, nhất thời không biết nên tiến hay lùi. Mãi đến khi Ý Sinh phía sau lớn tiếng nói: "Đông Phương cô nương? Trùng hợp như vậy, cô cũng lên thuyền sao?"

Ta giật mình thót tim, nhỏ giọng đáp: "Đúng, đúng, không nghĩ trùng hợp vậy."

Cùng lúc đó, Hoa Tử Tiêu cũng khẽ quay đầu kinh ngạc.

Ý Sinh đem ấm trên bàn pha trà, nhìn ta đầy nghiêm túc: "Ôi, ta nói không biết cô có gì không hài lòng với công tử nhà ta, cứ nói thẳng với hắn, đừng biến đi mất chứ. Cô xem cô vừa biến mất, công tử đều bị cô làm cho thổ huyết." Hắn dừng lại một chút, "Là ho ra máu thật ý, không phải máu giả đâu."

Hoa Tử Tiêu có chút cứng đờ nắm chặt cây sáo: "Ý Sinh, đừng nói nhảm."

"Vậy..Không nói thì thôi, ta đi nói với thuyền gia." Ý Sinh mếu máo, cầm ấm trà đi về đầu thuyền.

Vì vậy ở đây chỉ còn lại ta và Hoa Tử Tiêu hai mặt nhìn nhau.

Mưa phùn từng hạt, ánh đèn âm u như cô huỳnh, mặt nước gợn sóng, ánh trăng mờ ảo, nhà lầu ảm đạm hai bờ sông. Khuôn mặt Hoa Tử Tiêu, hàng mi đã vương sương.

Ta cắn răng, bước khỏi khoang thuyền tiến lại cạnh hắn.

"Đúng là oan gia gặp gỡ, huynh mới đuổi ta đi, lại gặp phải ta ở đây."

Hắn thu sáo ngọc, chống cây dù giấy, che trên đầu ta, ánh mắt lại không đặt ở ta: "Hôm nay là ta thất lễ, xin lỗi."

"Kỳ thực hôm nay dù huynh không cản ta, ta cũng sẽ đi."

Lúc này hắn mới nhìn về phía ta, bình tĩnh nói: "Vậy sao, vậy nàng tới đây làm gì?"

"Đến nói từ biệt."

"Đặc biệt đến đây để nói rằng nàng không định gặp ta nữa? Hà tất làm chuyện thừa." Dưới tán ô nhỏ như vậy, hắn ngưng mắt nhìn ta, đôi mắt sâu thẳm như hồ nước, ánh mắt lại hờ hững, giống như một con người khác.

" Nói vậy, huynh cũng thấy tạm biệt là không cần thiết đúng không?"

Đợi nửa ngày không có câu hồi đáp của hắn, ta thở ra một hơi, cố gắng dùng giọng điệu thoải mái nhất: "Phải thôi, ngay từ đầu huynh chỉ nghĩ đến chuyện phải phụ trách, ta không tới tìm huynh, huynh chẳng lại được thở phào, đúng là ta suy nghĩ nhiều rồi."

Hoa Tử Tiêu trầm giọng nói: "Ta không vô liêm sỉ như nàng đang nghĩ."

"Ta nói sai ở đâu sao? Thật mệt cho huynh, trong đầu toàn là thê tử mình, vẫn phải chịu phụ trách kẻ khác."

Hoa Tử Tiêu lại lẳng lặng nhìn ta, rơi vào trầm mặc.

Thấy hắn im lặng, trong lòng ta càng buồn bực, cố nhịn một bụng hỏa khí nói: "Giờ ta nói cho huynh biết, ta căn bản không quan tâm chuyện huynh phụ trách hay không, vậy nên sau này chúng ta cũng không cần thiết phải gặp mặt nữa."

Hoa Tử Tiêu lạnh lùng nói: "Đông Phương Mị, ta và nàng đã thành thân. Mặc kệ sau này nàng định ra sao, khi ta nói ra những lời ấy, ta chỉ có nàng là thê tử của ta."

"Đó cũng chỉ là thê tử trên danh nghĩa, thê tử trong lòng huynh, chẳng phải vẫn luôn là người huynh đã vẽ đến trăm vạn lần kia sao?"

Hoa Tử Tiêu hơi ngẩn người, thanh âm cũng lạnh xuống: "Ba vị phu quân của nàng trong lòng nghĩ đến ai cũng chưa chắc đã là nàng, nàng quản ta nghĩ đến ai làm gì?"

"Thế nhưng bọn hắn chưa từng ép ta chỉ được theo ai làm gì, còn huynh lại muốn ta phải như vậy."

"Như lời nàng nói, có phải nếu ta chỉ nghĩ đến nàng, nàng cũng sẽ chỉ của một mình ta?"

Ta sửng sốt.

Trải qua cả tháng này chịu dằn vặt vì nguyên cớ bất minh, ta len lén nghĩ nếu chỉ cùng Hoa Tử Tiêu sống chung, bỗng khẩn trương đến mức ngón tay có chút run run --- Nếu thực sự cùng hắn giống như phu thê như vậy... Ta suy nghĩ vớ vẩn gì đây chứ, tình cảm một người nói đổi là đổi sao. Giống như lão cha nói, Hoa Tử Tiêu chỉ là tại địa phủ chờ đợi quá lâu quá tịch mịch, hắn cần một người bầu bạn, thế nên chuyện lừa gạt cũng sẵn lòng.

Ta cố sức lắc đầu, muốn dập tắt những huyễn tưởng phi thực tế: "Ta đã sớm nói với huynh, ba phu quân ta đều không bỏ xuống được, hoặc huynh thành thật cùng bọn hắn hòa bình sống chung, đồng thời ta cũng để mặc huynh nhung nhớ kiều thê. Hoặc chúng ta phân tán, đơn giản vậy thôi."

Nói đến đoạn sau, ta thiếu chút nữa tự vả mặt mình - ta vừa nói vớ vẩn gì đây chứ! Lần này đến không phải chỉ để từ biệt thôi sao, đây là chủ ý tệ hại gì chứ!

Ngay lập tức ta bổ sung: "Đương nhiên, người kia của huynh nhất định là không muốn, thế nên ta cũng đến từ biệt thôi. Ta đi đây."

Đúng là có ngày chết vì ngu, ném xuống những lời này ta quay đầu chạy gấp. Ai biết, giọng hắn không lớn không nhỏ truyền tới: "Được, ta đáp ứng nàng."

Mưa gió phần phật đầu thuyền. Ta như trúng tà xoay người, ngơ ngác nhìn hắn: "Đáp ứng gì cơ? Đáp ứng chuyện không gặp ta nữa á?"

"Không." Hoa Tử Tiêu khẽ nhíu mi, tựa như có chút khó mở miệng: ".. Chuyện kia."

Ta mở miệng, nhưng sững sờ không nói nên lời. Đây, đây là ý gì? Từ nay về sau ta có thể làm gì với hắn tùy ý, hơn nữa cũng không phải nói tạm biệt với ba bảo bối ở nhà?

Ta phẩy phẩy tay: "Chậm đã, có chuyện ta phải nói rõ ràng với huynh."

"Nàng nói đi."

"Giờ ta lưu lại U đô, là bởi vì đệ đệ ta còn chưa lớn, chờ khi hắn thành niên, ta không còn gánh nặng, vẫn là sẽ sớm đầu thai. Huynh đừng hi vọng ta sẽ một mực ở đây bồi huynh đợi kiều thê."

"Ta biết." Hoa Tử Tiêu nhàn nhạt nói: "Tối nay ta để người dọn đồ, nàng ở nhà đợi ta."

*** *** ***

Lão cha cầm điếu thuốc, hít một hơi thật dài, rồi lại chầm chậm thở ra, chỉ vào Hoa tử Tiêu bên cạnh ta, ra vẻ thấu hết hồng trần: "Con vẫn là dẫn kẻ này về sao."

Cảm nhận được nhãn đao từ Thiếu Khanh, Tất An còn cả Hồ ly lẳng lơ xoàn xoạt bay tới, ta nhất thời gai hết sống lưng.

"Khụ, cha à, dù sao đã thành thân rồi, cũng không nên nhắc tới cái gì sinh ly tử biệt nữa. Con đã nói mọi chuyện với hắn nhất thanh nhị sở, chúng ta đều là người cầm lên được thì cũng buông xuông được." Ta lấy cùi chỏ thúc Hoa Tử Tiêu, "Có phải vậy đúng không?"

Hoa Tử Tiêu nhã nhặn lễ phép mỉm cười nói với lão cha: "Trước khi nương tử chuyển thể, con sẽ chiếu cố tốt nàng."

Mặt lão cha nhăn lại thành một đoàn, lại hít một hơi thật dài, thảo mai cố giả bộ sặc khói: "Được lắm, được lắm. Mấy người trẻ tuổi các ngươi thích làm gì thì làm."

"Cảm ơn cha thành toàn!" Ta cười khanh khách đến gúp cha xoa vai, "Đúng là cha tốt với con nhất."

Cha một tay cầm điếu thuốc, mắt liếc ngang ta: "Nhìn con tươi tỉnh như thế. Thực sự thích tiểu tử này à?"

Nghe thấy câu ấy, ta ngẩn ra, lại nhìn sang Hoa Tử Tiêu. Hắn không có phản ứng gì mạnh, nhưng ta lại mất tự nhiên, miễn cưỡng cười đáp: "Không thích thì sao con lại đem hắn về phục dịch cho cha chứ. Tuy hắn không biết chơi mạt chược, nhưng tài hoa xuất chúng là không nghi ngờ, sau này rảnh rỗi để hắn làm thơ, vẽ tranh, giải sầu cũng hợp lý."

" Được rồi được rồi Được rồi được rồi, vi phụ sắp phải đầu thai đi tìm mẹ con, không có phúc hưởng đâu." Cha đứng dậy, "Con lại đây với vi phụ, vi phụ có thứ này muốn để con xem."

Vừa lúc ta cũng đang không có mặt mũi nào nhìn ba tên kia, vỗ vỗ vai Hoa Tử Tiêu, nhanh như chớp theo lão cha vào phòng.

Cha đem một cái gương để lên bàn, rồi lại vẫy tay bảo ta lại gần, tay áo lướt nhẹ trên mặt gương một cái, trên gương bừng lên tia sáng chói mắt. Ta hiếu kỳ lại gần nhìn, lại bị cảnh tượng bên trong dọa đến mức phải lấy tay bịt miệng, một tiếng cũng không dám hé.

"Vi phụ không muốn làm con kinh hãi, nhưng con đã nhìn thấy rõ ràng nơi kia. Nếu con thực sự vì tên Hoa Tử Tiêu kia mà lưu lại âm gian quá lâu, vậy đó sẽ là kết cục."

Nơi mà cha chỉ vào, là một địa ngục biển lửa. Trong huyết trì lổn ngổn đầy những thi thể thối rữa bị xiềng xích vây hãm. Ta đang ghê tởm phát ói, lại chợt để ý.. những thứ này thì ra không phải thi thể mà là những con quỷ bị đẩy vào chốn địa ngục này. Chúng một kẻ nối tiếp lại một kẻ, như xâu thịt bị ngục tốt kéo đên bên bờ, để ném vào huyết trì. Lúc bị kéo lên, toàn thân đều là màu đỏ máu lột da, cơ thể gần như đã rữa nát, huyết nhục lẫn lộn đến mức quỷ cũng không thể nhận ra nổi, để lại ao nước dơ bẩn lềnh phềnh tròng mắt và nội tạng.

"Đây.. là địa ngục Vô gian sao?" Buồn nôn đến mức ta không thể nói cả câu trọn vẹn.

"Đúng vậy." Cha chỉ vào một con quỷ bị bắt đi, " Hoa Tử Tiêu biết rõ nơi đó là cái dạng gì, nhưng hắn vẫn đi xuống. Con biết vì sao không?"

Ta nhắm mắt lại, không tiếp tục nhìn những cảnh tượng buồn nôn ấy: "Cha, con hiểu ý cha, con sẽ không để hắn cản lại việc đầu thai. Cha cứ yên tâm."

"Con đã hiểu chuyện như vậy, vậy là tốt rồi."

Dù không thể xem tiếp nổi, trong lòng ta đã sớm có một khái niệm, địa ngục Vô gian là nơi quá khủng khiếp. Nhưng nghe rằng Hoa Tử Tiêu tự nguyện đến nơi này chịu đày đọa, ta liền cảm trong lòng đầy hoảng hốt, thậm chí cả nguyên nhân chân chính cũng không muốn nghĩ đến.

Tùy hắn đi. Dù sao cũng chỉ do ở gần thành ra lây náo nhiệt, đợi đến lúc ta và Thiếu Khanh có dịp viên phòng, thể nào hắn cũng sáp lại cho coi.

( really ?! Mị Mị cứ ảo tưởng đi. Đoạn này là Mị Mị cảm thấy đau lòng vì Tiêu Tiêu chịu khổ, nhưng Mị Mị cứ cố chấp coi là do ở gần nên bị ảnh hưởng tâm lý thôi, chứ hông phải do Mị Mị quan tâm Tiêu Tiêu, tương tự như thế nếu Mị Mị vui vẻ viên phòng thì Tiêu Tiêu cũng sẽ mon men hóng nhiệt thôi)

Nhưng mọi chuyện lại phát triển hoàn toàn ngoài dự liệu của ta. Đến khi ta ra ngoài, Hoa Tử Tiêu cũng không bị ba tên kia cô lập như ta nghĩ, ngược lại còn hòa hợp vui vẻ. Nhất là Thiếu Khanh, có vẻ vô cùng thích hắn, lúc ta đi đến, hắn cầm binh khí thượng cổ Hoa Tử Tiêu tặng, dính lấy vai ta, tay khươ khươ: "Mị nương, chỉ cần nàng không cùng Hoa công tử viên phòng, ta đồng ý để nàng đem hắn về nhà chúng ta!"

Tất An gạt nắp chén trà, ôn hòa cười: "Tiểu vương gia bình thường lắm công nhiều việc quá, lại đãng trí quên mất mình đã nói gì rồi sao, đúng là làm người ta lo lắng đấy."

"Bạch lắm mồm, người thì có quyền gì nói ở đây?"

"Ngươi nhắc lại cái tên đấy lần nữa thử xem."

"Bạch lắm mồm Bạch lắm mồm Bạch lắm mồm."

"Ai, các ngươi đủ quá rồi đấy." Nhan Cơ xoa xoa lỗ tai, trên tay mâm mê quạt kim phiến và ấm trà ngọc Hoa Tử Tiêu đưa đến, đảo một đôi câu hồn mị nhãn nhìn chằm chằm Hoa Tử Tiêu, "Mỹ nhân Tử Tiêu, quả là danh bất hư truyền."

Mà Hoa Tử Tiêu chẳng qua chỉ phân phó hạ nhân đem bàn cờ linh lung tặng Tạ Tất An, cả mặt Tạ Tất An đầy thỏa mãn.

Nhìn một màn hài hòa như thế, cằm ta muốn rớt xuống đất.

Mấy ngày sau, ta bắt đầu hoài nghi tại sao mình lại muốn cho Hoa Tử Tiêu vào nhà. Hắn thi thoảng sẽ quay về Hoa phủ, phần lớn thời gian đều ở ngoài mở hàng bán dạo, từ củi dầu dấm gạo đến gấm lụa vải bố đến đồ ngọc, đồ cổ không gì không có, về nhà xong cũng cùng mọi người ăn cơm, cùng ba phu quân khác làm tốt quan hệ rồi lại một mình về phòng nghỉ ngơi. Nếu ta một mình đến tìm hắn, hắn cũng không đến tìm ta.

Kỳ thực ta và ba phu quân ngày trước cũng trôi qua như thế, nên mọi người cũng quen dần nhanh chóng. Nhưng không hiểu sao, chuyện này phát sinh trên người Hoa Tử Tiêu, ta lại có chút chịu không nổi.

Sáng ngày thứ tám, rốt cuộc hắn cũng có một ngày nghỉ rảnh rỗi, vừa vặn mấy ngày nay mưa vẫn dang lác đác, ta liền tranh thủ làm biếng xin nghỉ ngồi nhà, vì vậy trong nhà chỉ còn lại hai chúng ta.

Trời chưa sáng ta đã dậy, đi lòng vòng khắp các phòng ngóc ngách hai canh giờ, phát ra không ít tiếng lục cục, Hoa Tử Tiêu ăn sáng xong, liền nói với ta phải về Hoa phủ một chuyến, lý do chỗ này ồn quá hắn chịu không nổi, muốn về nhà thả lỏng chút.

Ta cười cười: "Vừa vặn ta cũng không có việc gì làm, ta đi cùng huynh."

"Ừ"

Kết quả là, cả dọc đường đi chúng ta đều không nói câu nào.

Sau khi về Hoa phủ, hắn cũng chỉ quay vào thư phòng, chấm mực đề thơ trên giấy. Ta có chút buồn bực, không phải hắn trống trải cần người bồi sao, thế nào lại có tâm tình nhã hứng đề thơ?

Viết một hồi, hắn bỗng nhiên để bút xuống, ngẩng đầu nhìn ta ngồi một bên: "Nàng còn chưa dùng bữa sáng đúng không, ta đưa nàng đi ăn nhé?"

"Không cần. "

Hắn thoáng cười nhàn nhạt, lại nhấc bút tiếp tục viết chữ trên sổ. Ta im lặng một lát, thấy hắn cũng không định nói chuyện với ta, đành mất mặt mở lời: "Huynh vẫn chờ kiều thê của huynh đúng không?"

Động tác chấm mực của Hoa Tử Tiêu có chút khựng lại, nhìn ta một cái, lại cúi đầu tiếp tục chấm bút: "Chúng ta bị trời phạt, chia lìa vĩnh viễn. Ngàn năm qua, số lần gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay, ta tất nhiên sẽ không đợi nàng ấy nữa."

"Nếu huynh kiên nhẫn đợi, là đợi được nàng ấy đấy."

"Có lẽ vậy."

( các bạn trẻ lại xàm le rồi 

Hoa Tử Tiêu vân đạm phong khinh không hiểu sao lại khiến ta có phần bực bội. Ta nhìn chằm chằm đợi hắn bạo phát. Hắn vẫn không nhìn ta mà nói: "Trong lòng nương tử không thoải mái, cứ việc nói thẳng ra."

"Ta thì có gì không thoải mái. Chẳng qua cảm thấy chúng ta như vậy thật lãng phí thời gian."

"Ta không hiểu ý nàng. Không phải nàng cũng chung đụng như vậy với mấy phu quân của nàng sao." Hắn bỗng đặt bút xuống, nhướng mày nhìn ta cười cười, "Chẳng nhẽ, nàng muốn cùng ta trải qua đêm nữa sao?"

Mưa phùn hơi lạnh, gió luồn khắp tay áo, khuôn mặt như họa ấy quả thực diễm lệ khó lời diễn tả. Không tưởng tượng được hắn lại nói ra những lời ấy. Mặt ta đỏ bừng, bật dậy muốn chạy, cổ tay lại bị hắn giữ lại, cường ngạnh kéo về. Ta hoảng hốt nhìn hắn, có chút bất mãn muốn tránh, nhưng hắn dùng lực mười phần, ta không thể động đậy, buồn bực nói: "Buông tay."

Hắn không những không buông, còn cúi đầu hôn ta một cái. Ta vội vàng quay đầu né tránh, hắn lại nghiêng đầu theo lại hôn tiếp lần thứ hai. Sau đó, mặc cho ta nổi đóa thế nào, hẵn vẫn cố chấp giữ đầu ta hôn ta. Duỗi tay đập loạn xạ trên người hắn, hắn cũng không phản ứng.

Hành vi lưu manh này mãi đến khi ta nức nở mới dừng lại, Hoa Tử Tiêu dần dần buông lỏng, đưa tay chống tại hai bên người ta: "Xin lỗi nàng."

Mắt ta hoe đỏ, giọng khàn khàn: "Thê tử trước của chàng đúng là ngu ngốc, được chàng chờ đợi như vậy mà vẫn không cảm động. Nếu ta là nàng chắc chắn sẽ cảm động muốn chết, dù có bị đày xuống địa ngục Vô gian cả trăm lần cũng nguyện ý."

Hoa Tử Tiêu cúi đầu nhìn, trong mắt đầy dịu dàng: "Nàng nghĩ như vậy, ta thực sự hạnh phúc.. Thực sự tiếc, người ta đợi không phải nàng."

Trái tim như bị tàn khốc móc ra, rồi lại hung hăng dẫm đạp. Ta cố nén nước mắt cuộn trào, cười giễu: "Huynh nghĩ nhiều rồi, ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi. Không có chuyện ta vì huynh mà lưu lại địa phủ, bao giờ đầu thai vẫn sẽ đầu thai thôi. Ta không chỉ phải đầu thai, kiếp trước ta còn chưa hưởng hết tề nhân chi phúc đâu, có huynh hay không cũng giống nhau thôi. Huynh cứ ở cái chỗ đổ nát này của huynh, ôm ấp mỹ nhân của huynh mà vẽ đến chết luôn đi!"

"Ta biết rồi." Hoa Tử Tiêu lau đi nước mắt nơi khóe mắt ta, cho ta một nụ cười thư tâm: " Những chuyện này không phải chúng ta đã nói hết từ đầu rồi sao. Chờ đệ đệ nàng lớn lên, nàng sẽ chuyên tâm chuyện nhập luân hồi. Đến lúc đó ta tìm cho nàng một thai tốt để đầu thai. Khoảng thời gian này chúng ta sống cùng nhau thật tốt, được không?"

Ta ngước mắt nhìn hắn hồi lâu, thình lình đẩy hắn ra: "Mưa tạnh rồi, ta vào trong viện."

"Mị Mị."

Nghe cách gọi ấy, ta kinh ngạc dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn.

Mưa tạnh, gió thổi qua hành lang, hương hoa tẩy tẫn hồng lâu.

Khung giấy khẽ rung nhẹ, lớp lớp hoa bay ngập sân viện. Hoa Tử Tiêu đứng trước song cửa, trên mặt vẫn mang nụ cười khẽ có chút ưu thương.

Kế tiếp, hết thảy đều chậm lại như hoàn toàn tĩnh lặng,

Hắn đi đến bên ta, duỗi tay cùng ta đan tay mười ngón, từ từ nắm chặt tay ta. Rồi lại cúi đầu, đôi môi nhẹ nhàng đặt trên môi ta. Rõ ràng nụ hôn rất khẽ, nhưng ta lại nghe thấy từng nhịp thở của hắn thật nặng nề. Hắn tách khỏi môi ta, để trán chạm lên trán ta, nhắm hai mắt, thở hổn hển kéo dài kiềm chế. Cuối cùng, hắn chậm rãi buông tay ta: "Đi thôi."
Bình Luận (0)
Comment