Nalu Story (Fairy Tail Fanfic)

Chương 14

--------Chap 14:Chịu đựng--------

Hôm nay là ngày nắng đẹp ở Magnolia nhưng không ai biết được sẽ khi nào trời đổ mưa. Mà cũng có thể là bão…

Vài ngày sau, Lucy dần đến hội nhiều hơn nhưng vẫn không đi làm nhiệm vụ cùng nhóm. Cách ăn mặc của Lucy cũng thay đổi. Bình thường Lucy luôn thích diện váy ngắn hay quần short cùng áo cụt tay trễ ngực. Nhưng giờ, cô luôn mặt quần dài che đi đôi chân thon thả. Áo cao cổ tay dài. Bít kín từ đầu đến chân. Ai thấy lạ cũng hỏi nhưng Lucy chỉ cười và nói rằng mình muốn thử thay đổi phong cánh. Trên gương mặt Lucy giờ hiếm khi nào có nụ cười tươi và rạng ngời như trước. Đôi khi là nụ cười gượng cùng ánh mắt xa xăm. Lucy đến hội không làm gì nhiều, chỉ hướng ánh mắt ngắm nhìn môi người trong hội. Nhưng dạo này Lucy rất ít khi thấy Natsu. Không biết cậu ta đang làm gì nhỉ. Sau một lúc lại chào tạm biệt mọi người ra về. Vừa bước ra khỏi hội đã thấy Erza đứng đó.

Erza: Lucy, cậu nói chuyện tớ chút được không?

Lucy: Nều là chuyện đi làm nhiệm vụ thì tớ vẫn chưa đi làm được. *cười gượng*

Lucy thật sự thấy có lỗi với mọi người nhưng… cô không thể đi lúc này được.

Erza: Không. Đi theo tớ.

Lucy chần chừ một chút nhưng cũng quyết định đi theo Erza. Cô cũng lo rằng Jella đã nói cho Erza nghe chưa. Nếu Erza biết thì…

Đi đến một khúc vắng vẻ cạnh dòng sông. Gió thổi nhè nhẹ làm tóc Lucy tung bay trong không khí. Tính đến giờ cũng đã dài hơn lúc cô mới vào hội rồi nhỉ. Một thời gian dài rất nhiều chuyện tưởng chừng không thể đã xảy ra với cô. Erza quay đầu lại nhìn Lucy, nhìn thẳng vào mắt cô. Điều này chứng ta Erza đang rất nghiêm túc.

Erza: Lucy, đây là nơi khi nhỏ tớ đã hay khóc một mình.

Lucy bất ngờ, cô không biết phải nói gì.

Erza: Những lúc buồn tớ luôn ra đây. Ngồi bó gối khóc một mình. Nhưng… chính Fairy Tail đã giúp tớ trở nên mạnh mẽ hơn. Mạnh mẽ để bảo vệ những người quan trọng đối với mình. Tớ không còn tự giấu mình sau lớp áo giáp sắt nữa. Mọi người đã chia sẽ nỗi đau với tớ nên mới có tớ như bây giờ. Tớ rất biết ơn mọi người. Cả cậu nữa Lucy. Cậu là người bạn quan trọng với tớ. Natsu rất lo lắng cho cậu đó. Có chuyện gì đừng ôm hết trong lòng như tớ lúc trước. Hãy cùng mọi người chia sẽ. Cả niềm vui lẫn nỗi buồn.

Erza từ tốn kể về mình song lại nói đến Lucy. Sống mũi cay cay, nước mắt Lucy chực trào nhưng cô cố nén lại. Không được khóc. Lucy tự giặn mình phải như vậy nhưng không biết sao nước mắt cứ tuôn rơi. Từng giọt từng giọt nối tiếp nhau. Tia nắng buổi trưa chiếu vào khiến chúng như phát sáng, lấp lánh kì ảo. Không!!! Không được nói. Tuyệt đối không. Nếu nói ra những công sức lâu nay sẽ tan ra khói mất. Thấy Lucy khóc Erza giật mình. Cô đã nói điều gì không đúng à??? 0o0

Erza: *bối rối* Lucy… sao cậu khóc? Nè. Đừng khóc nữa.

Lucy: *thút thít* Tớ… không sao. Không có gì đâu.

Nói rồi Lucy nhanh chóng lấy tay áo lau nước mắt. Lau một hồi tay áo dài Lucy đã ướt một mảng lớn. Lucy nhìn tay áo trắng thì giật mình khi thấy vết đỏ hiện rõ khi áo thấm nước. Cô nhanh chóng giấu tay ra sau lưng nhưng vẫn không qua khỏi được mắt của Erza. Erza chóng chụp lấy tay Lucy, kéo lớp áo lên. Sau lớp áo, cánh tay Lucy đầy vết trầy xước mới chưa lành cùng các vết thương cũ. Tuy được băng kỉ lại nhưng vẫn nhìn thấy được. Có 1 vết thương hình như bị rách làm máu thấm đỏ qua lớp băng trắng toát. Erza bàng hoàng. Cô nhanh chóng nhìn những nơi được Lucy mặc kín quần áo chợt nhận ra.

Erza: *giật mình* Lucy! Sao cậu lại bị thương khắp người vậy?

Lucy: À… do tớ bất cẩn ngã đó là. *cười gượng*

Erza: *trừng mắt* Đừng nghĩ là tớ ngốc tin cái lý do đó của cậu Lucy! Có chuyện gì đang xảy ra với cậu vậy?

Lucy: Không… có chuyện gì thật mà. *giọng yếu ớt*

Erza nghe Lucy nói thế thì thở dài. Lucy đúng là đồ cứng đầu mà.

Erza: Nếu cậu nhất quyết không muốn nói thì thôi. Nhưng Lucy này. Cậu nên chớ rằng ở Fairy Tai, luôn có nhưng người bạn sẵng sàng giúp đỡ cậu.

Lucy không biết nói gì lúc này. Cô phụ lòng mọi người rồi.

Erza: Tớ về trước đây. Nhanh chóng trở lại cùng bọn tớ làm nhiệm vụ nhé Lucy. Đội mạnh nhất Fairy Tail luôn chờ cậu.

Lucy thấy lòng trở nên ấm áp nhưng… chuyện này đến khi nào mới hết thúc đây. Cô thật sự mệt mỏi. Lucy nhớ Natsu. Rất nhớ. Những lúc trước đây về nhà luôn có họ khiến Lucy cảm thấy mình bị làm phiền kinh khủng. Nhưng lâu dần nó đã trở thành thói quen. Giờ về nhà không thấy tên hay quấy rầy cùng con mèo xanh thì… cũng buồn. Đứng một lúc thì thấy mặt trời đang dần đi xuống. Hoàng hôn rồi! Thấy thế Lucy giật mình khỏi dòng ký ức. Nhanh chóng về nhà. Trời sắp tối rồi! Lucy phải nhanh chóng chuẩn bị trước khi bọn chúng đến.

--------Tại nhà Lucy--------

Vừa mở cửa thì người mà Lucy vừa nghĩ đến đang ngồi trên giường của cô rất tự nhiên. Lucy nhanh chóng nhìn ra ngoài. May quá! Trời chưa tối. Phải nhanh chóng bắt Natsu đi khỏi đây. Natsu thấy Lucy về thì mặt mừng rơn. Lúc nãy đến hội tìm không thấy về nhà cũng không nên đành phải ngồi chở cả buổi. Natsu chưa kịp nói gì thì Lucy đã lên tiếng trước.

Lucy: Natsu! Cậu mau ra khỏi nhà tớ ngay!!!

Natsu: *giận* Cậu cho Loki đến còn tớ thì không à?

Lucy: Không phải lúc để nói chuyện này. Cậu mau về đi Natsu. Có gì sáng mai lên hội chúng ta sẽ nói chuyện sau.

Lucy nhanh chóng đi đến kéo tay Natsu về phía cửa. Chưa ra đến ngoài thấy Natsu đã kéo giật ngược Lucy lại. Cậu ôm chầm lấy Lucy. Lucy hoảng hốt trước hành động đó của Natsu. Cố gắng đầy cậu ra nhưng không thể. Natsu ôm Lucy thật chặt làm khắp vết thương trên người Lucy khẽ đau nhưng cô cố chịu.

Lucy: Natsu! Cậu làm gì vậy bỏ tớ ra.

Natsu: Không!

Natsu không muốn Lucy cứ ngày một xa mình hơn. Cậu lo Loki sẽ giành mất Lucy từ cậu. Nhất quyết không được. Chợt có bóng người xuất hiện đằng sau lừng Natsu, đánh mạnh vào gáy khiến Natsu bất tỉnh đổ gục lên Lucy. Lucy nhìn Natsu, trong lòng cảm thấy đau. Rồi cô ngước lên nhìn người kia.

Lucy: Cảm ơn anh Jella.

Jella: Không có gì. Giờ đề tôi đưa Natsu về nhà cậu ấy. Lucy, cô mau chuẩn bị đi. Đêm nay sẽ khó khăn đấy.

--------End chap 14--------
Bình Luận (0)
Comment