Lucy tỉnh giấc sau một đêm hoang lạc , toàn thân cô ê ẩm, đau nhức. Đưa mắt nhìn xung quanh cô phát hiện đây không phải phòng mình , nhìn sang cái con người mang màu tóc hồng chỉ có mỗi cái chăn che thân đang ngủ bên cạnh ,cô mới hoảng hồn nhìn xuống người mình , tình trạng y hệt như tên kia, cô nhớ lại đêm qua đã xảy ra chuyện gì nhưng cô không tài nào nhớ nổi , chỉ nhớ rằng hôm qua công ty tổ chức tiệc ăn mừng và hình như cô đã uống rất say , cô ôm đầu than khóc trong lòng, đời con gái của cô…Mất rồi…mất hết rồi ! Trớ trêu thay lại mất trong tay tên giám đốc ác bá kia.
– Dậy rồi à? – Ai đó lười biếng lên tiếng , tay gãi xù đầu , nhìn người con gái bên cạnh
– Giám…giám đốc…tối…qua
– Tối qua? Em cũng to gan thật, uống cho say vào rồi cưỡng hiếp tôi
– Cưỡng…hiếp ?
– Giờ em tính sao? Đời trai của tôi bị em cướp mất rồi , phải chịu trách nhiệm đi chứ
– Chịu…trách nhiệm ?
– Cô còn chưa lên tiếng mà hắn đã dám bắt cô phải chịu trách nhiệm ư? Ai là người chịu thiệt cơ chứ?
– Vậy đi, em tắm rửa thay đồ đi rồi ta đi chọn váy cưới
2 tuần sau
Đám cưới diễn ra trong sự chúc phúc của mọi người , ai ai cũng vui vẻ vì cuối cùng vị giám đốc lạnh lùng kia cũng tìm được mái ấm cho mình , cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ đó êm đềm trôi đi chỉ là mãi đến khi Lucy mang thai đứa thứ 2 cô mới biết là đêm đó chính vị giám đốc đáng kính kia đã chuốc mình say rượu