*
Ta nhón chân, ngửa cổ lên, dõi theo vẻ mặt của Hựu Niên.
Muốn nhìn xem trên khuôn mặt hắn có phải là thần sắc "mọi chuyện đã nằm trong tay" hay không.
Thế nhưng xung quanh quá đông người, ta không nhìn thấy gì cả.
*
Bên cạnh ta, từng tốp từng tốp tử tù đi qua.
Có người khóc lóc, có người gào thét, có người cười ngông cuồng.
Người nào người nấy đều mang gông cùm nặng nề, khoác trên mình bộ áo tù bẩn thỉu.
Có người dắt theo đứa trẻ còn nhỏ, nước mắt lặng lẽ rơi.
Có người chân què, đi từng bước xiêu vẹo.
Có người quỳ xuống bậc đá, van xin ngục tốt nhắn lại vài lời cho người thân.
Có người đứng thẳng lưng, tóc bạc lưa thưa, dung mạo thanh đạm như một vị ẩn sĩ phong cốt, đi ra khỏi đại lao rồi vẫn điềm nhiên vẫy tay chào đám đông.
*
Hừ! Vậy là so kè diễn xuất chứ gì?
*
Ta sải bước lao ra khỏi bóng tối, ngẩng cao đầu bước vào ánh sáng.
"Ngửa mặt lên trời cười lớn mà đi, thân này há phải cỏ dại vô danh!"
(Ý thơ: đời người có chí lớn, đâu thể lụi tàn như cỏ dại.)
"Hôm nay chỉ có thiếu niên ta, dám hỏi trời cao thử lưỡi gươm!"
(Ý thơ: hôm nay ta đây là thiếu niên hào kiệt, dám đứng giữa trời cao múa đao.)
"Thân chinh ba ngàn dặm, một kiếm c.h.é.m trăm vạn quân!"
(Ý thơ: ta bôn ba ba nghìn dặm, một thanh kiếm có thể chống chọi trăm vạn quân.)
*
Xung quanh im phăng phắc.
Bách tính, phạm nhân chưa từng gặp mặt, tất cả đều mắt sáng rực nhìn ta chằm chằm.
...
Ờm. Hình như ta diễn không đạt rồi.
*
Ta co người lại trong xe tù, nước mắt chảy ngược vào tim.
Người ta chỉ muốn làm anh hùng một lần thôi mà. Trên phim á, mỗi lần nhân vật chính vừa dứt lời, không phải ai cũng hô vang, cổ vũ ầm trời à?
Chắc chắn đây không phải kịch bản ta làm nhân vật chính rồi.
*
Lên pháp trường, mỗi người đều bị cắm sau lưng một tấm gỗ, ghi lại tên tuổi của mình, nghe nói gọi là bài vong mệnh.
Quan giám trảm ra lệnh quỳ xuống, nhưng chẳng mấy ai làm theo, người nào cũng đứng thẳng.
Còn hơn nửa canh giờ nữa mới đến giữa trưa, có một viên tiểu lại mặc áo xanh đứng trên đài, đọc bản án của chúng ta.
Không có loa phóng thanh, tiểu lại nọ phải gào to, đọc đến khản cả giọng.
Bầu không khí, một chút cũng không giống trên phim
Không nghiêm trang, không uy nghiêm.
*
Bên dưới pháp trường, bách tính chen chúc như biển người.
Có người bưng chén cơm, có người bế con nhỏ.
Thỉnh thoảng lại thấy vài ba văn sĩ, mặt đầy nghiêm túc, lông mày chau chặt.
Nhưng đa phần đều mang vẻ tò mò xen lẫn mơ hồ, chẳng khác gì bác trai bác gái đứng đầu thôn hóng hớt xem làm thịt lợn.
*
Thời đại ngu muội này, thật đáng buồn.
*
Đứng lâu mỏi chân, bản án còn chưa đọc xong, ta bèn ngồi bệt xuống đất.
Tầm nhìn hạ thấp, ồ! Ta vừa nhìn thấy gì thế này?
Một tử tù đứng trước mặt ta, ống tay áo rộng thùng thình, bên trong giấu một con d.a.o nhỏ!
Dao nhọn cọ vào dây thừng trói cổ tay, cưa tới cưa lui, dường như sắp cắt đứt rồi!
*
Khoan đã huynh ơi! Huynh định làm gì vậy?
*
Có lẽ cảm nhận được hơi thở đông cứng của ta, phạm nhân trước mặt từ từ quay đầu, hướng ta cười thật tươi, hàng răng trắng muốt sáng lóa.
Chính là khuôn mặt của Tiểu Bát!
*
Tim ta nhảy lên tận cổ, lập tức bước lên một bước, nép sát vào hắn, sợ d.a.o nhỏ bị ai phát hiện.
Ta còn tranh thủ đảo mắt liếc trái một cái, liếc phải một cái.
Không ngờ, trên pháp trường này, có mấy phạm nhân đều đã cắt đứt dây trói.
*
Không đúng!
Tại sao chỉ có ta là không có d.a.o để cắt dây?!
Ta sốt ruột đến mức nghiến răng ken két, lại không dám lén thì thầm với ai, sợ bại lộ bọn họ.
Trái tim ta bị mặt trời nướng đến khô khốc, phiền não đến cực điểm.
*
Quan giám trảm chằm chằm nhìn vào giờ Ngọ, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, mười mấy đạo lệnh xử trảm từ trên cao rụp rụp ném xuống.
"Giờ đã đến—Hành hình!"
*
Xong đời ta rồi!
*
Hơn mười tên đao phủ ngậm rượu, phun phì phì lên lưỡi đao sáng loáng.
Có người ấn ta quỳ xuống.
Cả đầu gối, bả vai, lồng n.g.ự.c đều nhũn như bông, chỉ có đôi mắt là vẫn đảo quanh bốn phía.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
*
Người cướp pháp trường đâu rồi? Nếu còn không đến, bà đây phải xuống âm phủ chơi Ma Sói với Diêm Vương rồi!
*
"Vút—!"
Một mũi tên lệnh xé gió lao vút lên trời!
Hơn mười bóng đen bịt mặt nhào lộn bay ra từ hai tòa trà lâu hai bên, xuyên qua đám đông, tuốt đao xông thẳng lên pháp trường!
Người cầm đầu quát lớn:
"Gian thần lộng quyền, các ngươi không ra tay phò tá xã tắc, mà còn hãm hại trung lương!"
"Các vị nghĩa sĩ—Giếc!"
Cuối cùng, ta cũng được chứng kiến cảnh tượng trong phim truyền hình rồi!
Hàng nghìn bách tính vây xem pháp trường nháo nhào bỏ chạy.
Tiếng binh khí chạm nhau, tiếng hò hét c.h.é.m giếc, tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp chợ, cả khu vực xung quanh hỗn loạn đến trời long đất lở!