Năm Ấy Anh Từng Đến

Chương 13

Quan Nam đón lấy, còn chưa kịp nói một tiếng cảm ơn thì đã bị một giọng nam hí hửng cắt ngang.

“Sếp, sếp chưa đi hả?” Hạ Chí Kiên không biết chui từ đâu ra, đâm thẳng vào giữa hai người, lớn giọng nói: “Triệu Lôi nói anh xuống lầu đón chị dâu em còn tưởng nó lắm mồm chứ, thì ra là thật hả.” Cậu ta vừa nói vừa nhìn Hứa Dữu rồi chìa tay ra: “Chào chị dâu, em là cấp dưới của đội trưởng Quan, tên là Hạ Chí Kiên.”

“Đừng có nói lung tung.” Quan Nam ngượng ra mặt, hơi dùng sức kép tay Hạ Chí Kiên đi, Hứa Dữu đã bắt nhẹ tay cậu ta trước.

Cô lịch sự cười nói: “Chào anhtôi là Hứa Dữu.”

Quan Nam hơi ngớ người, Hạ Chí Kiên càng đơ đến đỏ mặt, ban nãy vì phép lịch sự nên cậu không nhìn chăm chăm lấy Hứa Dữu, liếc mắt chỉ cảm thấy không thanh tú như Triệu Lôi nói, giờ nhìn kỹ mới thật sự cảm thấy mê hồn.

À không, phải nói là: “Xinh đẹp xuất chúng, đẹp không thể cưỡng.”

Vốn cậu ta yếu Ngữ Văn từ nhỏ, rất khó tìm tính từ thích hợp để hình dung, lúc này cậu lại thật sự nghĩ rằng mình có thể như nhà thơ thời cổ, đem hết chữ mọn để tả cái đẹp oanh liệt trong bụng ra để tả Hứa Dữu. Hoặc là có thể kéo cả Triệu Lôi đứng cạnh mà hỏi: “Đẹp bình thường đây hả? Có mắt không vậy cha?”

Không khí đang có hơi kỳ lạ, Hứa Dữu rút tay lại, tự nhiên nói: “Tôi có nghe Quan Nam nhắc đến tên cậu, cảm ơn cậu thường ngày đã ủng hộ công việc của anh ấy.”

Quan Nam: “...” Đcm cái tình huống gì thế này.

“Trời đâu có đâu chị, toàn là sếp lo cho tụi em thôi.” Hạ Chí Kiên hứng chí nói, phất tay chỉ ra sau: “Không tin chị hỏi mọi người đi, sếp là “Đàn ông năm tốt” với “Chiến sĩ thi đua biến thái” được đội em công nhận đấy.”

Quan Nam nhìn theo hướng tay Hạ Chí Kiên, ngon lành ghê, cả đội mười mấy đứa tới hơn phân nửa đứng ngay ngắn ở cách đó không xa chỉa cổ qua đây hóng hớt, từ trong ra ngoài toàn là dáng vẻ thích thú hóng chuyện.

Đúng là trước mặt sau lưng đều có địch mà, bình thường anh cũng đâu có biết đám người này bà tám tới vậy đâu!

Mà Hứa Dữu lại còn hứng thú hỏi: “Năm tốt nào?”

Hạ Chí Kiên: “Thì là...”

“Không còn sớm nữa, sắp xếp xong cả chưa?” Quan Nam thấy hai người càng lúc càng đi quá xa, còn để yên đó không biết còn nhây ra cái gì nữa, chỉ đành gồng mình cắt ngang. Anh không mạng miệng ngắt lời Hứa Dữu, chỉ đành “ra lệnh” cho Hạ Chí Kiên: “Đến Phòng canh gác mang hết thiết bị cần thiết về bỏ vào xe đi, đúng bảy giờ xuất phát.”

Hạ Chí Kiên bị sai cho một dọc đờ cả người, ngờ nghệch hỏi: “Không phải Triệu Lôi với bé Khải đi với anh sao? Em cũng đi hả?”

“Cậu đi giúp họ.”

“Ồ, vâng.” Hạ Chí Kiên miệng thì đồng ý, mặt thì đờ đẫn. Mấy giây sau mới hứng chí lại: “Để em nói chị dâu nghe hết chuyện ban nãy đã, năm tốt chính là...”

“Chí Kiên...” Quan Nam thầm nghĩ trời ạ cái kiểu cấp dưới gì đây, mắt để trêи đầu hay gì, đang không tìm được cớ hợp lí để tống cổ cậu ta đi, nhìn thấy Hứa Dữu đang mỉm cười thong dong nhìn mình liền liều mình kéo nhẹ tay áo cô, vừa đi vừa tự nhiên nói: “Đi thôi, đưa cô về trước, lát nữa tôi còn phải quay lại.”

“Được.” Hứa Dữu cười với mọi người, hiền dịu đi sau Quan Nam về bãi giữ xe.

Nhìn hai người đi xa, những người khác cũng vây lại, Tôn Khải chủ động lắm mồm lần đầu tiên: “Trời má ơi, anh Lôi, đây là nữ đại gia xinh đẹp bình thường anh nói đây hả? Từ bao giờ anh có yêu cầu cao vậy?”

Triệu Lôi trợn tròn: “Đm tao cũng hết hồn đây nè, người hôm trước tìm tao đổi xe không phải cô ấy, lúc đó mà là cô ấy thật thì...”

“Thì sao? Anh còn tính tới trước xí trước hay gì?” Tôn Khải không chừa cho Triệu Lôi chút mặt mũi nào, thẳng thừng phủ định: “Mình tém tém lại nói gì hợp lí chút được không?”

“Ha ha ha ha ha...” Hạ Chí Kiên mừng rơn đập liên hồi vào cánh tay Tôn Khải: “Anh Lôi mày không phải trí nhớ kém đâu, lòng ghen tức làm nó mụ mị đó.”

“Tao còn chóng mặt nhức đầu luôn á, cút xéo đi.” Triệu Lôi lấy đầu gối hích Hạ Chí Kiên, móc lấy cánh tay cậu nói: “Khai đi, ban nãy mấy người nói gì vậy, sếp mình bị tước vũ khí đầu hàng thật rồi hả?”

Hạ Chí Kiên nhìn y như nhìn đứa thiểu năng: “Cái gì mà thật với giả? Tự mày nói sếp xuống đón chị dâu mà?”

Triệu Lôi: “Tao giỡn mày á.”

“Tao...”

Hạ Chí Kiên đưa tay định đánh, Triệu Lôi lại lách người chuồn mất, miệng vẫn không chịu tin: “Tao muốn giúp sếp mình nối tơ hồng đó còn gì, ai biết anh ấy thần tốc tới vậy.”

Nhậm Đại Vũ cũng sáp tới: “Đúng là lời xưa nói chí phải “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân”, cái thái độ của sếp mình với cô này ấy, tao còn tưởng anh ấy yêu hàng hiếm.” Anh cười sâu xa: “Vầy là mấy chị gái Nguyệt Lão trong Cục mình phải nghỉ việc hết rồi.”

“Có phải chỉ nghỉ việc thôi đâu.” Trần Oánh thở dài nặng nề, như là mới hoàn hồn lại: “Trời ạ, tôi cứ nghĩ là người đẹp cấp cung điện bây giờ toàn là sửa hình thêm filter các kiểu mới ra được, không ngờ vẫn có người thật đẹp tới vậy.” Cô cười cong cả hải mắt: “Anh Chí Kiên, ban nãy anh đỏ mặt cái gì vậy? Hồi hợp hay là rung động?”

Hạ Chí Kiên cũng không giấu giếm, thành thật trả lời: “Có cả, chủ yếu là cái câu “xinh đẹp bình thường” của anh Lôi em quá đi vào lòng người đi mà.”

Triệu Lôi chống hông: “Ê, còn đổ lên đầu tao nữa hả? Nói mấy người biết nha, nếu không phải lúc đó tôi mặt dày đòi thử xe mới của sếp còn không biết có chuyện này xảy ra không nữa ấy.”

“Vâng vâng vâng, anh Lôi là đại công thần. Nhiệm vụ bảo sếp bao mình ăn là giao cho anh đó.” Trần Oánh nắm lấy cánh tay Lâm Cận Nhiễm, cười hi hi hỏi: “Đúng không chị Nhiễm?”

Lâm Cận Nhiễm liếc nhìn đồng hồ, giọng hơi nghiêm túc: “Triệu Lôi, còn không tới một tiếng nữa, anh không ăn uống sửa soạn à?” Nói xong liền rút tay đi về phía nhà xe.

Trần Oánh hơi ngượng, nén thấp giọng hết sức có thể: “Chị Nhiễm sao thế?”

Hạ Chí Kiên và Tôn Khải đồng thời chỉa tay tỏ ý không biết, Triệu Lôi thở dài lắc đầu, chỉ nhẹ lên trán Trần Oánh, mặt ẩn ý: “Không biết gì hết, hỏi anh Đại Vũ em kìa.”

Nhậm Đại Vũ: “...”

...

Cả dọc đường hai người đều cùng không hẹn mà im lặng, chỉ khi đến trước xe, Quan Nam mới ngừng lại nói: “Bình thường tôi không có lái tới, tôi đưa cô đi lấy.”

“Sao lại không lái?”

“Bắt mắt quá.”

“Chưa lái lần nào à?”

Quan Nam không kìm được nhìn cô, thấy cô đang yên lặng hiền lành nhìn mình, lập tức hổ thẹn, tránh đầu nói: “Có lái một lần.” Anh nghĩ Hứa Dữu sẽ hỏi tiếp, đến cớ cũng đã nghĩ xong, không ngờ cô chỉ nhẹ nhàng ậm ừ, kéo cửa xe ngồi vào.

Sau khi lên xe lại im lặng một chập, Quan Nam liếc sang ghế phụ, nhìn thấy Hứa Dữu đang thư thái nghiêng đầu xem cảnh ngoài cửa sổ, anh lại nhịn thêm một chốc, đợi đến cái đèn đỏ cuối cùng nhảy dây mới hỏi: “Ban nãy ở Đồn Cảnh sát cô đã gặp cấp trêи tôi sao?”

“Tôi còn tưởng anh sẽ nhịn tới xuống xe luôn chứ.” Hứa Dữu cười hỏi: “Thế thì sao?”

“... Anh ấy hiểu lầm rồi nên đồng nghiệp trong đội mới hùa theo.” Lần đầu tiên Quan Nam cảm thấy giải thích rõ ràng một chuyện lại mất sức tới vậy.

“Anh ấy không hiểu lầm, tự tôi nói đấy.”

Quan Nam nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt rõ ràng sắc bén: “Sao cô lại nói dối?”

Hứa Dữu lại thản nhiên trả lời: “So với những lý do khác thì chuyện này đơn giản trực tiếp hơn, không lẽ tôi lại ngừng ở đó rồi kể anh ta nghe một câu chuyện dài sao?”

Quan Nam: “...” Anh thật sự hết cách phản bác.

Một lúc sau, anh thấp giọng thở dài: “Hiểu lầm thế này hôm nay không nói rõ, sau này sẽ càng không biết nói rõ thế nào.”

Dáng vẻ bất lực của anh khiến Hứa Dữu bỗng nhiên muốn cười, cô ra sức nén lấy chút vui vẻ ấy, bình tĩnh hỏi: “Sao anh không giải thích?”

“... Cô nhanh miệng tới vậy, tôi giải thích kịp sao?”

Ngon, biết đẩy trách nhiệm cho cô cơ đấy, Hứa Dữu hỏi: “Có phiền phức cho anh không?”

“... Cái đó thì không.”

“Vậy còn giải thích chi nữa?”

“...”

Đèn xanh nhảy lên, Quan Nam vừa tăng tốc vừa nghiêng đầu nhìn nhanh Hứa Dữu, hình như cô nói gì cũng đúng nhưng thật sự hình như có gì đó không đúng.

Qua khỏi đèn giao thông không xa chính là khu chung cư Quan Nam ở, kiểu chung cư cũ, phòng bảo vệ chỉ có tác dụng nhận giao hàng giúp với thân thiện chỉ dẫn những chủ xe tay lái yếu lùi xe, còn lại thì không làm được gì.

Quan Nam dẫn Hứa Dữu tới một chiếc xe có phủ bọc phủ chống bụi màu đen kín đáo, kéo tấm phủ ra.

“Điều kiện có giới hạn, chỉ đủ bảo đảm nó không bị gió táp mưa tuôn.” Anh hất cằm: “Cô kiểm tra đi, xem có vấn đề gì không.”

“Không cần, tôi tin anh.”

Hứa Dữu quá bắt mắt, lại thêm vào con xe bắt mắt, dáng vẻ đứng trả giá của hai người càng khiến người khác miên man bất định, Quan Nam hơi ngượng nghịu, nghiêng người chặn trước cô: “Hay cô sang xe tôi ngồi lát đã, tôi lên lấy chìa khoá.”

Hứa Dữu gật đầu quay lại xe.

Hai phút sau, Quan Nam xuống xe, trong tay ngoài chìa khoá xe còn có một hộp sữa bò tươi.

“Nhà hết nước rồi, cô uống tạm vậy.” Anh đưa sữa cho Hứa Dữu, do dự vài giây rồi dặn: “Cửa là lối một chiều, cô lái chậm thôi.”

Hứa Dữu đứng yên không nhúc nhích, nghiêm túc hỏi: “Anh sắp đi đâu?”

Quan Nam hơi sững người, thành thật: “Thành phố Dung.”

“Đi làm gì?”

“Công việc.”

“Đi bao lâu?”

“Một hai ngày gì đó.”

“Bảy giờ đi hả?

“Ừm.”

Tới Cục rồi đi sao?”

“Ừm.”

“Giờ là sáu giờ mười phút, chúng ta có hai chục phút để ăn, đi thôi, ăn nhanh rồi tôi đưa anh qua đó.”

Quan Nam hơi kinh ngạc nhìn Hứa Dữu, Anh đột nhiên cảm thấy đm sao mà mình bị dắt mũi vậy nè, tình cảnh bị động như thế này thì dù là việc công hay việc tư cũng là đại kỵ. Hơn nữa hai người có nhất thiết đi ăn chung không? Anh nhanh chóng loé lên nhiều suy nghĩ trong đầu nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của Hứa Dữu, anh không tìm được lý do từ chối, chỉ đành đồng ý: “Được.”

Vì thời gian có giới hạn, hai người tới ăn tại một quán mì trước cổng khu chung cư. Tiệm ăn gia đình nhỏ, chỉ có hai vợ chồng làm, mì không nhiều loại, vệ sinh cũng bình thường, trêи bàn với dưới đất đều có một lớp dầu chưa lau sạch tích qua nhiều năm.

Quan Nam lo rằng Hứa Dữu ăn không quen bèn đề nghị: “Hay là đổi quán khác?”

Hứa Dữu hỏi: “Lúc trước anh có ăn ở đây chưa?”

“Ừm, mỗi tối tăng ca về trễ đều ăn một tô rồi mới về.”

“Vậy thì ăn ở đây đi.”

Mì được bưng lên rất nhanh, bà chủ thấy Hứa Dữu ăn mặc rất có khí chất liền đoán rằng không phải người bình thường, kỹ càng mang đũa trong ống vắt đũa xối nước sôi lên rồi mới đưa tới.

Hứa Dữu rất khách sáo nói cảm ơn, bà chủ vui vẻ khen Quan Nam: “Cậu Quan, hèn gì lâu vậy không thấy tới ăn mì, thì ra bận hẹn hò rồi, bạn gái xinh thật đấy.”

Quan Nam suýt nghẹn, vội vã giải thích: “Không có, khoảng thời gian trước bận quá nên con về trễ lắm.”

Anh còn chưa nói xong, bà chủ đã hết sức “sõi đời” “ồ” một tiếng, cười nói: “Biết rồi, biết rồi, dì hiểu mà, thanh niên ấy mà, lúc nào cũng sến sẩm chút ít, mai mốt kết hôn nhớ báo dì biết với là được.”

Bà chủ nói rồi lại đi tiếp khách khác, Quan Nam ngượng ngùng nhìn Hứa Dữu thiếu điều muốn cắm đầu vào tô mì cho rồi.

Hứa Dữu lại bật cười: “Tôi nói đúng không, mấy chuyện này thừa nhận dễ hơn là giải thích nhiều.”

“...” Chuyện này có thể nhận bừa được sao? Quan Nam đang định nói “Tôi thì không sao, tôi cũng có thiệt thòi gì đâu”, nhìn thấy ánh mắt trong veo của Hứa Dữu lại nuốt ngược trở vào, chỉ có thể nhắc: “Ăn nhanh đi, để lâu khô lại đó.” Anh nói rồi nhanh chống cúi đầu, bắt đầu chiến đấu.

Hứa Dữu nhìn bát mì, hỏi Quan Nam: “Sao thịt trong tô tôi nhiều hơn anh nhiều vậy?”

Quan Nam ngậm mì trong miệng trả lời: “Thêm gấp ba cho cô đó, đã không mời cô ăn ngon được thì cũng phải để cô ăn no chứ.”

Hứa Dữu bị dáng vẻ nghiêm túc của anh chọc cười: “Thì ra anh còn biết đùa à.” Cô gắp một nửa số thịt bò ở trêи mặt trong tô vào tô của Quan Nam: “Cảm ơn anh đã đề cao, tôi không có năng lực này đâu.”

Quan nam không từ chối được đành nhận hết, động não nói: “Vậy đợi tôi về mời cô ăn một bữa đàng hoàng.”

Hứa Dữu ngừng đũa, chìa tay ra nói: “Đưa điện thoại đây.”

“Chi vậy?” Quan Nam miệng thì hỏi, tay đã móc điện thoại từ trong túi chìa ra.

Hứa Dữu nhanh chóng ấn một dãy số, nhá thử rồi đưa cho anh: “Mai mốt gọi số này kiếm tôi.”

Quan Nam nắm điện thoại chần chừ giây lát, tối đó, lần đầu tiên anh nhìn thẳng vào Hứa Dữu.

Mai mốt?

Nếu không cố ý thì sau này bọn họ có còn qua lại không?
Bình Luận (0)
Comment