Năm Ấy Chúng Ta Lỡ Hẹn

Chương 107



Những cử chỉ thân thiết của Vân Tường dành cho William Author đều thu hết vào tầm mắt của Đới Thiên Sơn, anh không chấp nhận sự thật như thế nên liền chạy vội xuống nhà lái chiếc Hennessey Venom GT màu bạc phóng theo phía sau.

Tài lái xe của Đới Thiên Sơn thì khỏi phải bàn cãi chỉ trông giây lát đã bám đuôi được theo chiếc xe của William Author tới một nhà hàng sang trọng đạt chuẩn năm sao.

Vân Tường và William Author chọn một bàn ngồi xuống, có thể trông thấy rằng Vân Tường đang rất miễn cưỡng để ngồi cùng bàn với hắn, cô cứ nhìn xa xăm mà chẳng để hắn vào mắt.

Đới Thiên Sơn đội nón lưỡi trai đen kéo xuống che khuất bớt khuôn mặt đi phớt qua bàn của Vân Tường rồi chọn ngồi bàn sau lưng của cô, anh muốn điều tra thử xem rốt cuộc người đàn ông tên William Author này có gì hơn anh mà cô thà chọn hắn cũng không chọn anh.


Nhân viên nhà hàng mang thức ăn lên, Vân Tường miễn cưỡng cầm dao cắt một miếng thịt bò cho vào miệng rồi buông cả dao lẫn nĩa xuống tỏ thái độ chống đối.

William Author cau mày hỏi: “Roise sao em ăn ít vậy?”.

Vân Tường cần khăn giấy lau miệng rồi đáp: “Tôi no rồi”.

William Author tỏ vẻ lo lắng: “Em phải ăn nhiều vào dạo này anh thấy em gầy lắm đó…anh không muốn hôn lễ của chúng ta vào tháng sau có bất cứ vấn đề gì hết em hiểu không?”.

Vân Tường nhướng mày nhìn William Author rồi nổi giận lên tiếng quát: “Này William Arthur rốt cuộc là anh có nghe tôi nói hay không vậy? Tôi bảo là tôi không yêu anh tôi không muốn lấy anh cơ mà…”.

William Author vẫn điềm tĩnh đáp: “Nhưng anh yêu em là được rồi…anh muốn cưới em làm vợ là được rồi…em nghĩ lại đi Roise nhiều năm trước nếu em tìm được tình yêu đích thực từ lời hứa vu vơ thuở thiếu thời với người đó thì em đã không quay lại thành phố C này rồi”.

Vân Tường đập mạnh tay lên bàn cãi lại: “Chuyện tôi không muốn kết hôn với anh không liên quan gì đến chuyện đó hết anh có hiểu không?”.

William Author tỏ vẻ kiên quyết nói: “Sao có thể không liên quan chứ? Chúng ta cùng nhau lớn lên cùng nhau đạt được những học vị trong con đường học tập…bây giờ lại là đồng nghiệp của nhau…khoảng thời gian chúng ta bên nhau chắc chắn là dài hơn những ngày tháng mà em bên cạnh thằng nhóc mà em gặp lúc nhỏ…nhưng vì sao em chưa bao giờ để anh trông mắt mặc dù anh mới là người luôn bên cạnh em luôn yêu thương em vậy hả Roise?”.

Vân Tường cũng không phủ nhận những gì mà William nói cô lên tiếng đáp lại: “Anh nói không sai quả thật từ lúc tôi 7 tuổi chúng ta đã gặp nhau cùng nhau đi được chặn đường rất xa nhưng mà…tôi chỉ xem anh là bạn, là anh trai tôi chưa bao giờ yêu anh hết Will…và càng ngày anh càng làm cho tôi thấy sợ anh đó anh biết không?”.


William Author cau chặt mày: “Vì sao em lại sợ anh chứ? Anh chỉ yêu em thôi mà chẳng lẽ cũng là có lỗi hay sao?”.

Vân Tường khổ sở khuyên can anh: “Yêu một người quả thật không có lỗi gì hết nhưng mà chính tình yêu của anh lại đang giam cầm tôi anh biết không?”.

William nắm lấy bàn tay của Vân Tường: “Roise em đang nói gì anh hoàn toàn không hiểu, anh có làm gì đâu mà em là anh đang giam cầm em?”.

“Vì cuộc hôn nhân anh mong muốn mà ba mẹ tôi đã ép buộc tôi phải chấp nhận, trong khi tôi không hề yêu anh…liệu kết hôn rồi chúng ta có hạnh phúc không? Anh có hạnh phúc không khi mà vợ anh không hề yêu anh”.

Ánh mắt của William Author trở nên sắc lạnh: “Không sao…bây giờ em có thể không yêu anh nhưng thời gian sẽ làm cho em yêu anh thôi anh tin như thế”.

Vân Tường giật tay mình lại tỏ vẻ giận dữ: “Anh điên thật rồi…tôi sẽ không kết hôn cùng anh đâu”.

William nhếch môi mỉm cười đầy đắc ý: “Anh không tin là em dám từ chối cuộc hôn nhân này đâu…em đã hứa với ba mẹ em rồi cơ mà…lẽ nào em tính làm đứa con bất hiếu hay sao Roise…ba chắc chắn sẽ rất thất vọng nếu em hủy hôn vào phút cuối đó, em nên nhớ mong ước cuối cùng của ba là nhìn thấy em mặc áo cưới bước chân vào lễ đường”.

Thấy Vân Tường bắt đầu bị dao động William Author lại tiếp tục đánh tâm lý cô: “Em nên nhớ anh trai của em cũng vì thứ tình yêu ấu trĩ thuở thiếu thời mà bỏ cả gia tộc, bỏ mặc em gánh vác tất cả…ba mẹ chỉ còn có mình em thôi ba lại đang bị bệnh nặng em nỡ làm họ thất vọng về em sao?!”.


Vân Tường thất thần vì cô thật sự đuối lý về vấn đề này cô quả thật không thể cãi lại một lời nào hết.

William Author dùng nĩa xuyên một miếng thịt bò đút cho Vân Tường: “Ngoan ăn nhiều vào anh không thích cô dâu của mình quá gầy đâu”.

Vân Tường né tránh thì William Author lại trầm giọng xuống hâm dọa: “Roise”.

Trong lúc Vân Tường đang do dự thì đột nhiên có ai đó kéo cô đứng dậy làm cho cô giật mình, William Author vừa bất ngờ vừa khó chịu.

Đới Thiên Sơn nắm chặt lấy tay của Vân Tường kéo cô ra phía sau mình thể hiện sự bảo vệ người mà mình yêu thương rồi hất mặt lên nói với William Author: “Cô ấy đã bảo không muốn ăn anh hà tất phải ép buộc cô ấy chứ?”.

William Author đứng dậy nhìn Đới Thiên Sơn bằng ánh mắt sắc lạnh: “Cô ấy là vợ sắp cưới của tôi, chuyện của chúng tôi không cần một người ngoài như anh can dự vào…tôi nể mặt cậu là em trai của Helen nên không tính toán mời cậu tránh xa chúng tôi ra”.




Bình Luận (0)
Comment