Năm Ấy Chúng Ta Lỡ Hẹn

Chương 114



Vân Tường lấy một cái điện thoại khác nhấn số gọi đi, vài giây sau mới có người bắt máy: “Tiểu Tường, lâu rồi mới thấy con gọi điện cho ông nội đó”.

“Ông nội, ông nói cho con biết Vân gia ta xưa nay có gây thù chuốc oán với ai đến nỗi thành nợ máu không hả ông?”.

Vân Bạch Kỳ suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Cũng không gọi là gây thù chuốc oán nhưng nợ máu thì chắc chắn là có rồi, năm xưa trong lúc gầy dựng sự nghiệp ở Hoa Đô có hai công ty đối đầu nhau là Vân Thị và Phạm Đạt do ông tính toán tốt nên giành được hạng mục lớn từ đó giúp Vân Thị phất lên nhưng Phạm Đạt lại thua trắng tay ngày hôm đó ông ta đã tự tay tàn sát cả nhà của mình gồm 14 mạng người trở thàn vụ thảm sát thương tâm nhất ở Hoa Đô cho đến tận bây giờ đó. Nhưng Tiểu Tường à, con đột nhiên hỏi về ân oán cũ đã qua làm gì chứ???”.

Vân Tường nhíu mày: “Ông nội ông bình tĩnh nghe con nói đây, vẫn còn người của Phạm gia sống sót bao nhiêu năm nay họ vẫn luôn tìm cơ hội báo thù chúng ta”.

Vân Bạch Kỳ nhíu mày thở dài một cái: “Nhưng vụ việc thảm sát kia đâu thể tính lên đầu Vân gia chúng ta được, không có tài năng tranh giành thương trường là Phạm Đạt thảm sát gia Phạm gia cũng là ông ta sao bọn họ có thể ghi hận chúng ta chứ?!”.


“Ông nội à nhưng bây giờ bao nhiêu tội lỗi đó con cháu đời sau của Phạm gia đều ghi hận lên đầu chúng ta cả rồi”.

Vân Bạch Kỳ bất chợt thản thốt: “Tiểu Tường rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, con gặp phải người của Phạm gia báo thù hay sao?”.

Vân Tường cố gắng bình tĩnh không thể làm cho ông bà nội tuổi đã cao mà còn phải lo lắng nữa: “Ông nội con vẫn ổn, thời gian này ông nên triệu tập tất cả những người vệ sĩ trung thành về bên cạnh bảo vệ ông và bà không được khinh suất, còn nữa không được để mắc mưu kể thù chuyện còn lại con sẽ lo ổn thỏa vụ này thôi”.

Vân Tường nói rồi liền cúp máy, Vân Bạch Kỳ thì lo lắng đứng ngồi không yên không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nghiêm trọng đến mức nào? Một mình Vân Tường liệu có ứng phó nổi không đây?

Vân Bạch Kỳ liền gọi người vệ sĩ trung thành nhất đến gặp mình: “A Độ cậu phái một số người thân cận đi điều tra một chút xem ở thành phố C Tứ Thiên, Marry và Tiểu Tường đã gặp phải chuyện gì rồi, còn nữa tiến hành trong im lặng không được đánh rắn động cỏ”.

A Độ liền gật đầu: “Thưa lão gia tôi lập tức đi làm ngay”.

Vân Tường sau khi cúp máy với Vân Bạch Kỳ liền gọi thêm một cuộc điện thoại nữa, giọng của Bạch Luân vang lên: “Ồ hôm nay có người đột xuất gọi điện phải chăng muốn báo ơn anh đây mấy năm qua đã giúp cô chăm sóc ông bà nội à”.

“Bạch đại ca tôi có chuyện cần nhờ anh giúp đỡ”.

Nghe giọng của Vân Tường khá nghiêm túc nên Bạch Luân không đùa giỡn nữa: “Chuyện gì đây nói đi nhóc con”.

“Bạch Luân anh cho người của anh âm thầm đến bảo vệ ông bà nội của tôi được không?”.


Bạch Luân nhíu mày: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Vân gia có cả ngàn vệ sĩ mà còn cần đến mấy đứa cóc ké bên tôi bảo vệ sao?”.

Vân Tường tay nắm chặt vô lăng, ánh mắt sâu xa: “Tôi biết nhưng vẫn không yên tâm, còn nữa 9 giờ tối nay phiền anh đem trực thăng đến thành phố C một chuyến tôi có một món hàng quan trọng nhờ anh vận chuyển về Hoa Đô”.

“Đang nhờ hay đang ra lệnh vậy?”.

Vân Tường gắt giọng: “Thế có làm hay không?”.

Bạch Luân thở dài một cái: “Dạ tôi sẽ đến đúng giờ bà cô tổ của tôi”.

Vân Tường trở về nhà với vẻ mặt thản nhiên như không có chuyện gì, cô còn xuống bếp nấu cơm cho Đới Thiên Sơn ăn.

Đới Thiên Sơn cũng ngồi nhặt rau phụ Vân Tường: “Sau này kết hôn rồi chúng ta cứ như vầy mà sống chắc vui vẻ lắm, nếu em nấu cơm anh sẽ rửa bát, nếu em giặt đồ anh sẽ phơi đồ, anh sẽ đồng hành cùng em mọi lúc mọi nơi chứ không như những ông chồng khác không quan tâm đến vợ mình”.

Vân Tường khẽ cười: “Chắc kiếp trước em cứu cả thể giới nên kiếp này mới may mắn gặp được một người chồng tốt như anh”.

Đới Thiên Sơn cũng lém lỉnh đáp: “Anh nghĩ chắc là chúng ta cùng nhau cứu cả thể giới nên mới có cái kết viên mãn như bây giờ”.


Vân Tường đột nhiên nói: “Thiên Sơn tối nay chúng ta hẹn hò đi, em muốn đến vòng đu quay ngồi một lát”.

Đới Thiên Sơn bước đến ôm lấy Vân Tường từ phía sau: “Tại sao tự nhiên lại muốn đi vòng đu quay vậy?”.

“Hồi trước chúng ta hẹn ước gặp nhau ở vòng đu quay nhưng rốt cuộc chưa đi được”.

“Vòng đu quay ở Hoa Đô lớn hơn, đẹp hơn ở đây nhiều đợi đến lúc về Hoa Đô rồi anh sẽ đưa em đến đó, chúng ta đến đúng nơi hẹn ước mới có ý nghĩa chứ”.

Vân Tường quay người lại tựa đầu vào lồng ngực của Đới Thiên Sơn: “Em biết là vậy, nhưng vẫn…muốn đi ở đây trước”.

Thấy Đới Thiên Sơn chần chừ không đáp Vân Tường liền ngẩng đầu lên nhìn anh bằng đôi mắt long lanh: “Không được sao Thiên Sơn?”.

Đới Thiên Sơn lập tức xiu lòng anh hôn nhẹ lên tóc của Vân Tường rồi đáp: “Được…chỉ cần em muốn thì tất cả đều được”.




Bình Luận (0)
Comment