Năm Ấy Chúng Ta Lỡ Hẹn

Chương 131



Vương Trung như nhớ ra điều gì đó liền nói: “Mọi người cởi bỏ mặt nạ được rồi”.

Tất cả đều đồng loạt cởi bỏ mặt nạ da người trên mặt mình xuống.làm cho William Author điêu đứng.

“Đây là mặt nạ da người được sản xuất ở Itali đó chất lượng ngoài mong đợi thật, người của Phạm Thế Nam đều bỏ mạng ở biệt thự cũ Phạm gia nhờ vậy bọn tao mới thành công áp sát mày như thế”.

William Author nhìn Vân Kiệt bằng đôi mắt chứa đầy tia máu: “Mày đã làm gì chú Nam của tao rồi?”.

Vân Kiệt nhún vai: “Tao chỉ muốn cứu ba mẹ tao thôi cũng chưa từng nghĩ sẽ làm hại ông ta chỉ là ông ta tự mình tìm cái chết thôi”.


“Tao phải giết mày Vân Kiệt sao mày có thể làm như vậy chứ?”.

Vân Kiệt nhìn William Author bằng ánh mắt lạnh lẽo rồi nói: “Mày đã từng giết tao Phạm Lạc à, năm đó mày cùng Phạm Thế Nam có thể hại tao sống không bằng chết như vậy chứ? Là mày sai người gây ra vụ tai nạn năm đó của tao làm sao trở thành người thực vật suốt nhiều năm, là mày cho người bắt cóc ba mẹ tao làm con tin uy hiếp Vân Tường phải kết hôn với mày, vừa rồi mày còn dám chĩa súng vào Vân Tường nữa, Vân gia tao có lỗi gì với mày mà mày lại lấy oán báo ơn như thế chứ?”.

“Mày thấy tao chĩa súng vào người em gái mày mà vẫn không chịu lộ mặt ra là có ý gì hả?”.

Vân Kiệt đánh mắt nhìn qua Đới Thiên Sơn rồi nói với William Author: “Tao là đang muốn xem tình cảm của thằng nhóc này đối với em gái tao sâu nặng đến mức độ nào thôi, giờ thì tao yên tâm giao Vân Tường cho cậu ấy rồi”.

William Author nở nụ cười chua chát trên môi: “Lật bài cả rồi…vậy giết tao đi trả thù tao năm đó hại mày đi”

Vân Tường nghĩ gì đó rồi lên tiếng: “William Author anh đừng cứng đầu nữa…nhận lỗi đi anh sẽ được pháp luật khoan hồng, làm lại từ đầu vẫn không muộn mà”.

William nhếch môi cười nhạt khẽ lắc đầu: “Tất cả đã không thể vãn hồi được nữa rồi…Roise nếu không thể sống cùng em vậy thì… tôi tặng em món quà chia tay cuối cùng vậy…”.

Willam đưa tay vào túi trong áo vest, mọi người đều cảnh giác không biết William lại sẽ giở trò gì nữa có thể rút súng ra cũng có thể kíp nổ để đưa mọi người ở đây về cùng vĩnh hằng cùng hắn ta luôn không chừng.

Khi William rút tay ra khỏi áo vest, Vân Kiệt liền nhanh tay rút súng ra hướng nòng súng về phía của Willam bóp còi, viên đạn nhanh như chớp xé toạt không khí ra bay tới cắm vào trước ngực trái của William.


Vết máu màu đỏ dần loang ra trên bộ vest trắng tinh khôi như một tác phẩm nghệ thuật đẹp mắt mà cũng mang nỗi kinh ngạc không thôi trên mặt mỗi người ở đây.

Trên tay William không phải là súng mà một chiếc lo thủy tinh nhỏ có chứa những nhánh hoa Magnolia trắng nhỏ xíu bên trong, William gục ngã xuống đất trên tay vẫn cầm chiếc lọ kia, khóe miệng anh mỉm cười nhưng ánh mắt lại vô cùng bi thương: “Roise..em từng nói…không muốn nhìn thấy…hoa tàn…nên anh…khụ khụ khụ…đã tìm cách làm cho…những bông hoa này…không…bao…giờ…tàn nữa…”.

Vân Tường cũng đau đớn chạy về phía của William, Đới Thiên Sơn vội kéo tay cô lại: “Vân Tường nguy hiểm lắm đừng qua đó”.

Vân Tường nhìn William rồi nói: “Em tin là anh ấy nhất định sẽ không làm hại em đâu…” rồi cô chạy về phía William đỡ lấy người anh.

William Author nôn ra từng ngụm máu tươi trên khóe miệng: “Vì sao lại tin tưởng anh sẽ không làm hại em…anh đã làm đau khổ cơ mà”.

Vân Tường cố kìm nén nước mắt rơi xuống: “Đừng nói nữa…tôi đưa anh đến bệnh viện…sau này làm lại từ đầu, ai cũng có sai lầm hết tôi tin là mọi người sẽ tha thứ cho anh nếu anh thay đổi mà”.

William đưa tay lên ngăn cản: “Không cần đâu…anh biết là mình không…qua khỏi…khụ khụ khụ”.

William nôn ra một ngụm máu tươi, anh thở một cách nặng nhọc: “Roise…xin lỗi…vì tất cả…anh không đáng nhận được tấm lòng lương thiện và sự…thương…hại từ em”.

Nước mắt của Vân Tường rơi xuống: “Đã bảo là đừng nói nữa mà…người xin lỗi là tôi mới đúng…lúc nhỏ mỗi khi có người bắt nạt tôi anh đều sau lưng tôi ra tay đánh bọn chúng một trận, mỗi lúc tôi buồn anh đều kể chuyện cười cho tôi vui, những ngày mưa bão mà tôi muốn ăn bánh cá anh đều tự mình ra ngoài mua và còn nhiều nhiều chuyện khác anh làm vì tôi…nhưng Will à tôi chỉ xem anh là anh trai mãi mãi không thể thay đổi được…xin lỗi vì đã không thể đáp lại tình yêu của anh…anh trở nên xấu xa như vậy cũng là một phần do tôi, tôi cảm thấy mình cũng nên chịu trách nhiệm với mọi thứ”.

Willam cố gắng đưa tay lên lau nước mắt của Vân Tường: “Đừng khóc…cũng đừng thấy có lỗi gì hết…chỉ cần em biết có một người từng yêu em hơn bản thân mình là đủ rồi…tôi mệt rồi sau này giao em lại cho Đới Thiên Sơn thôi…”.


Đôi mắt của Willam dần khép lại, cánh tay anh trượt xuống một cách vô lực, Vân Tường cũng đau đớn không nguôi: “Will…huhuhu”.

Đới Thiên Sơn bước tới đỡ Vân Tường đứng dậy: “Mọi chuyện kết thúc rồi, anh ta cũng phải trả giá cho những chuyện mà anh ta đã làm…em đừng bi thương quá”.

Vân Tường vùi mặt vào ngực của Đới Thiên Sơn thổn thức: “Nhưng anh ấy cũng như anh trai của em huhuhu…thật không biết tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này nữa”.

Vân Kiệt khẽ thở dài không ngờ đến phút cuối William lại làm như thế, anh ra lệnh cho thủ hạ của mình: “Đem xác của William Author về nước, tôi muốn đưa anh ta về quê hương và được chôn cất cùng với những người thân của anh ta”.

“Dạ rõ thưa thiếu gia”.

Dù là kẻ thù nhưng nghĩa tử là nghĩ tận, có lẽ đây là việc duy nhất cũng là việc cuối cùng mà Vân gia có thể làm để an ủi linh hồn của William nơi chín suối.

Sóng to gió lớn cuối cùng cũng dẹp xong, Vân Kiệt mọi người đặt vé máy bay về nước ngay trong ngày hôm đó.


Bình Luận (0)
Comment