Năm Ấy Chúng Ta Lỡ Hẹn

Chương 137



Mộ Tuyết Vi đương nhiên biết thứ thuốc mà bọn họ bảo cô uống là gì, cũng hiểu ý định của bọn họ nhưng cô muốn cá cược một lần xem Vân Kiệt rốt cuộc là có còn quan tâm đến cô nữa hay không.

Mộ Tuyết Vi lấy điện thoại ra chụp lại tấm ảnh ly rượu có những viên thuốc màu trắng còn chưa tan hết rồi gửi cho một nick chat đã lâu không còn liên hệ Vân Ca Ca với dòng tin nhắn [Nếu em uống thứ chất lỏng này và bên cạnh còn có ba người đàn ông khác thì chuyện gì sẽ xảy ra? Anh có quan tâm không?!].

Webchat rất nhanh liền thông báo hai chữ “Đã xem” rồi im bặt không có lấy một câu trả lời.

Thịnh Hạ Nghi thấy Vân Kiệt tắt Webchat liền cau mày hỏi: “Cô ấy sẽ không làm chuyện dại dột chứ?”.

Vân Kiệt thản nhiên trả lời: “Cô ấy không còn là con nít nữa cô ấy đủ tuổi để chịu trách nhiệm cho mọi việc làm của bản thân mình nên em đừng quan tâm”.


Thịnh Hạ Nghi đọc qua tin nhắn cũng biết ý định tự hủy hoại mình để tìm chút thương hại từ Vân Kiệt của Mộ Tuyết Vi nên có chút đắn đo: “Em nghĩ là anh nên đến xem cô ấy thế nào, em nghĩ chuyện ở sân bay đã làm cô ấy tổn thương rất nhiều…”.

Vân Kiệt liền ngăn cản Thịnh Hạ Nghi lại anh kéo tay cô qua giường ngủ rồi nói: “Anh mệt rồi, đi ngủ thôi”.

Vân Kiệt nằm lên giường đã nhắm mắt lại vẻ mặt an yên vô cùng giống như là ngủ rất say vậy còn Thịnh Hạ Nghi cứ nằm thao thức trong lòng không yên.

Ngày trước Thịnh Hạ Nghi đem lòng yên mến Vân Kiệt nhưng trong tâm khảm của anh chỉ có một mình Mộ Tuyết Vi thôi, thời gian đó cô cũng đã rất đau khổ khó khăn lắm mới vượt qua được, bây giờ thấy lại hình ảnh của mình ngày đó trên người của Mộ Tuyết Vi khiến cho Thịnh Hạ Nghi có chút khó xử và áy náy.

Mộ Tuyết Vi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại là một cái chấm đen to đùng, nước mắt cô vô thức rơi xuống cảm giác cứ như là bị cả thế giới quay lưng lại với mình vậy, cô nở trên môi một nụ cười còn khó coi hơn là khóc nữa.

Nhìn chằm chằm cái ly rượu chân cao hồi lâu thuốc trong ly cũng đã tan hết hòa vào thứ chất lỏng màu đỏ rồi, Mộ Tuyết Vi mới đưa tay cầm cái ly lên.

Mấy thanh niên kia tỏ vẻ phấn khích khi dễ dàng lừa được một cô gái xinh đẹp như thế vào bẫy của mình nên lên tiếng cổ vũ: “Mau uống đi…mau uống đi”.

Lúc Mộ Tuyết Vi đưa cái ly lên môi tính uống thứ chất lỏng kia thì đột nhiên lại có một bàn tay khác giữ tay cô lại, giọng nói lạnh lẽo cùng khuôn mặt cáu giận của Bạch Luân xuất hiện trước mắt của Mộ Tuyết Vi: “Cô bị điên rồi hả?”.

Mộ Tuyết Vi có chút ngơ ngác qua mấy giây mới định thần lại được và lên tiếng hỏi: “Bạch…Luân…sao anh lại ở đây vậy???”.

Bạch Luân hừ nhẹ một tiếng: “Nếu tôi không ở đây thì làm sao thấy được hành động ngu ngốc của cô chứ”.

Mộ Tuyết Vi nhoẻn miệng cười: “Tôi muốn ngu ngốc một lần thì có làm sao chứ? Liên quan gì đến anh đâu”.


Mấy tên thanh niên kia liền trợn mắt nhìn Bạch Luân rồi lên tiếng: “Cô ấy là của bọn tôi anh đừng hòng phỏng tay trên chứ?”.

Bạch Luân nhìn cả ba tên kia bằng đôi mắt sắc lạnh như mắt diều hâu rồi lên tiếng: “Người của Bạch Luân mà cũng dám dành e là bọn mày không muốn sống nữa đúng chứ?”.

Nghe cái tên Bạch Luân vang lên thì có rất nhiều người trong quán bar quay đầu lại nhìn, nhiều người biết danh tiếng của Bạch Luân liền khẽ vỗ tay lên tiếng: “Ô hay hôm nay lại có bọn không biết trời cao đất dày đi kiếm chuyện với Bạch Luân thiếu gia e rằng sắp có người tàn phế nữa rồi nha”.

“Ai ai cũng biết Bạch Luân thiếu gia là ông trùm của hắc đạo ở Hoa Đô tội cho bọn tép rêu đã ngu còn biết tìm người kiếm chuyện”.

Ba tên kia nghe xong liền xám nghét mặt lại, quỳ xuống lên tiếng cầu xin tha mạng: “Bạch thiếu gia chúng tôi có mắt như mù lại đi đụng vào người của anh thật không đáng sống, mong anh bỏ qua cho một lần, cô gái này anh thích thì cứ mang đi”.

Bạch Luân nhìn cả tên kia mặt mày sợ hãi liền hừ một tiếng đáp: “Cút hết đi”.

Mộ Tuyết Vi uống cũng khá nhiều rượu tâm trí không còn được tỉnh táo nữa nên lên tiếng quát mắng Bạch Luân: “Người ta đang vui…anh lại đi phá đám đúng là cái đồ đáng ghét mà”.

Bạch Luân bắt lấy cổ tay của Mộ Tuyết Vi kéo cô đứng dậy: “Tôi đưa cô về”.

Mộ Tuyết Vi liền gằng tay của Bạch Luân ra: “Anh thích thì về một mình đi, hôm nay tôi muốn buông thả bản thân một lần, liên quan gì đến anh chứ, tránh ra đi”.

Bạch Luân nhíu mày: “Cái gì mà buông thả bản thân chứ, mau đi về thôi”.

Không biết Mộ Tuyết Vi lấy đâu ra sức mạnh đẩy Bạch Luân một cái làm cho anh lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, cô mè nheo lên tiếng: “Bạch Luân tôi nói là tôi muốn buông thả bản thân…tôi không muốn làm một cô gái ngoan hiền nữa”.


Mộ Tuyết Vi với tay lấy cái ly rượu có thuốc trên bàn cầm lên, Bạch Luân giữ tay cô lại rồi hỏi: “Thật sự muốn uống thứ này?”.

Mộ Tuyết Vi không cần suy nghĩ mà liền gật đầu: “Phải”.

Bạch Luân lại hỏi: “Mộ Tuyết Vi, cô thật sự muốn buông thả bản thân sao?”.

Mộ Tuyết Vi lại gật đầu: “Phải thì sao?”.

Bạch Luân gật đầu một cái rồi đáp: “Nếu em đã muốn như vậy…được thôi tôi cùng em buông thả bản thân một lần cũng không sao”.

Nói rồi Bạch Luân liền giật lấy cái ly rượu trong tay của Mộ Tuyết Vi uống một nửa vào trong bụng mình, nửa còn lại anh cho cô uống gián tiếp qua một nụ hôn thật sâu khiến cho Mộ Tuyết Vi không có đường né tránh.

Lúc đôi môi của Bạch Luân rơi trên đôi môi của mình, Mộ Tuyết Vi cảm giác như có một luồng điện vừa chạy xẹt qua người mình, nụ hôn đầu của cô vậy là mất vào tay của Bạch Luân rồi.




Bình Luận (0)
Comment