Năm Ấy Gặp Được Anh

Chương 20

Lão Lục khen tôi: Khả Nghi, cậu giỏi thật. Tớ nhớ mới không lâu trước đây, Thế Phàm còn nghiêm mặt bảo đừng ai nhắc đến tên cậu trước mặt anh ấy nữa, bây giờ lại tự dẫn sói vào nhà. Lần này không cần bọn tớ nhắc, cậu ngày nào cũng lượn qua lượn lại trước mặt anh ấy.

Không lâu sau khi đi làm, lão Lục lại khen tôi, Khả Nghi cậu đúng là thần may mắn của công ty, cậu vừa đến, chúng ta liên tiếp nhận được mấy dự án.

Nói thật, trước kia ở công ty nước ngoài tôi làm việc hoàn toàn theo quy luật sáng chín chiều năm. Nếu ở công ty nước ngoài, tôi thực hành triết lý làm việc kiểu phương Tây: làm thêm giờ một phút cũng không, chứ nói gì đến làm thêm cuối tuần. Nhưng kể từ khi vào công ty anh, tôi bận đến người ngã ngựa đổ. Tám chín giờ tối vẫn còn đi họp với ban dự án, sáng sớm đã có mặt ở công ty, thứ hai đến chủ nhật không gián đoạn ngày nào, mấy cân mỡ tôi nuôi được trong thời gian trước nghỉ ở nhà loáng cái đã mất sạch.

Lão Lục nói, cậu giảm cân thành công nhỉ.

Tôi lườm cô ấy: Ngày nào cũng phải cạnh tranh với các thiếu nữ đôi mươi ở công ty dễ lắm sao. Về nhà muộn như thế, sáng còn phải dành thời gian ướm thử quần áo, trang điểm, làm phụ nữ mệt chết đi được.

Lão Lục nói: Cậu có mặc bao tải rách vẫn là mỹ nữ trong mắt Thế Phàm. Tớ khuyên cậu đừng lo lắng vớ vẩn, công ty kỹ thuật như chúng ta đào đâu ra người đẹp, mấy trăm năm mới tìm được người như cậu. Nhưng mà thanh niên độc thân ở công ty lại xếp một hàng dài, cậu đừng tự tìm phiền toái cho mình."

Bởi vì có nhiều dự án, chức danh của tôi bây giờ là quản lý ban dự án mà không phải trợ lý giám đốc nên rất ít khi gặp được Thế Phàm. Đối với việc sụt cân nhanh chóng của tôi, ban đầu anh giả vờ không thèm để ý, cuối cùng đến một ngày anh viện cớ mời tôi ăn cơm ở ngoài, gọi một bàn đầy thức ăn, cứ như thể ăn xong tôi có thể đắp lại được mấy cân thịt kia vậy.

Tôi không hề đụng đũa.

"Sao em không ăn?"

"Giảm cân." Tôi cố ý trêu anh.

Thế Phàm mất hứng: "Giảm cái gì mà giảm, em xem em gầy đến mức nào rồi, có cần phải liều mạng thế không."

"Anh nên phấn khởi mới phải, nhân viên nhiệt tình với công việc thế này biết tìm ở đâu."

Anh không có cách nào với tôi: "Em vốn ăn được lắm mà. Có phải không thoải mái ở đâu?"

Thấy anh lo lắng cho tôi như vậy, tôi không thể làm gì khác ngoài nói thật: "Anh gọi nhiều quá, nhìn đã thấy no."

"Vậy em muốn ăn gì."

"Thôi, ăn bát cháo đi. Còn những món này, đợi lát nữa làm việc khuya đói bụng, nhân tiện mời mọi người cùng ăn, đỡ lãng phí."

"Bây giờ em rất biết cách sống."

Tôi thở dài: "Kỷ Thế Phàm, anh coi thường em rồi. Em làm việc chăm chỉ là để chứng minh năng lực của mình, không muốn người khác coi mình là bình hoa. Trong mắt anh em không biết cách sống, không chịu được khổ không chịu được mệt đến thế ư. Trước đây em ban ngày đi học, buổi tối đi làm thêm, thậm chí không có cả thời gian nghỉ ăn cơm. Bây giờ mới làm thêm vài ngày, còn chưa mệt chết được. Ngược lại anh xem anh sắp biến công ty thành nhà rồi."

Đây là lời nói từ đáy lòng tôi. Phương Khả Nghi tôi từ bé đến giờ chưa bao giờ nghiêm túc làm gì, học đàn khiêu vũ hội họa, cái gì cũng bỏ dở giữa chừng. Học văn hóa cũng thế, bố mẹ gây áp lực hơi lớn là thành tích có thể đi lên, họ vừa nơi lỏng là lại rơi xuống, mãi đến khi gặp Thế Phàm tiềm năng mới bùng nổ. Nghĩ kĩ lại, người có thể khiến tôi muốn cố gắng chỉ có Thế Phàm.

"Xin lỗi em." Thế Phàm mang vẻ áy náy.

"Thôi, cũng do anh quan tâm đến em. Vậy em nhân tiện quan tâm ông chủ, dạo này chân anh thế nào, sức khỏe vẫn tốt chứ?"

"Đều tốt cả. Chỉ lúc giao mùa và mùa đông hơi rắc rối, còn những lúc khác đều tốt."

"Ai, hỏi anh cũng vô ích, lúc nào anh cũng nói tốt."

Anh cúi đầu ăn cháo, làm ra vẻ không nghe thấy.

Lão Đại cứ cách ngày lại gọi điện thoại hỏi tôi, thế nào rồi, ngày nào cũng gặp, tiến triển thế nào.

Tôi cười khổ: Lão Đại, cậu nóng ruột, tớ còn nóng hơn. Bây giờ tớ cứ thấy anh ấy là như sói thấy dê, hận không thể một miếng nuốt chửng, nhưng lại không dám manh động, sợ dọa dê chạy mất.

Công ty rất đông người, hầu như chúng tôi không làm việc cùng nhau. Mỗi lần gặp đều nghiêm túc bàn công việc, nghiêm túc thể hiện quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới, một cơ hội mập mờ nho nhỏ cũng không có. Dự án đang trong giai đoạn cài đặt điều chỉnh cuối cùng, hầu như tối nào cũng ăn ở công ty, nếu không mọi người ra ngoài cùng ăn tối, nên gần đây anh cũng không rảnh để ý đến tôi, tôi hận đến nghiến răng.

Một hôm, tôi, Thế Phàm, lão Lục và A Cường đang trong phòng họp, điện thoại của tôi kêu lên. Tôi vừa nghe, trong điện thoại vang lên tiếng hét chói tai của phụ nữ, sau một tràng lăng mạ chửi rủa tôi cũng dần hiểu ra vấn đề.

Thì ra cô ta là vợ của người phụ trách dự án bên đối tác, nghi ngờ chồng ngoại tình. Tra danh sách cuộc gọi phát hiện hai tháng vừa rồi số điện thoại liên lạc thường xuyên nhất là của tôi, cô ta thử gọi đến quả nhiên là giọng nữ, vì vậy mới chửi um lên.

Tôi đúng là kẻ giơ đầu chịu báng mà. Lúc cô ta ngừng lại để thở, tôi nói với cô ta, tôi là quản lý dự án của bên B, chỉ có quan hệ công việc với chồng cô, có phải cô tìm nhầm người hay không. Cô ta sửng sốt, cúp máy cạch một cái.

Lão Lục ở bên cạnh giận dữ, không kìm được đòi lập tức đi tìm người phụ trách bên B bảo anh ta quản vợ cho chặt. Tôi bảo thôi, chỉ là nhầm lẫn, không chịu bỏ qua cũng chẳng có nghĩa gì, coi như bị chó cắn một miếng, tôi còn cắn lại chó hay sao.

Lão Lục không tin nổi đây là lời tôi nói: "Khả Nghi, sao bây giờ cậu lại dễ tính thế. Trước kia có bao giờ cậu bị người ta bắt nạt mà không nói gì? Nếu không phải tớ biết cậu, tớ còn tưởng cậu đúng là cô nhân tình kia đấy."

"Cậu ngốc hả, tớ mà là nhân tình còn không khóc lóc om sòm lên? Trước kia không nhịn được là vì chưa bao giờ phải chịu uất ức gì. Sau này đi làm thêm từng bị người ta chỉ vào mặt mà mắng, bị coi thường vô số, lúc đi học bị giảng viên kì thị người Hoa gây khó dễ, lúc đi làm bị người da trắng chèn ép còn phải tỉnh bơ như không. Chuyện lần này có thấm vào đâu. Nếu chỉ một chuyện hiểu lầm đã ầm ĩ trời long đất lở, tớ sống thế nào được?"

Lão Lục và A Cường im lặng đồng thời đưa mắt nhìn Thế Phàm, người kia nhìn chằm chằm tài liệu trên bàn, không biết đang nghĩ gì.

Thế Phàm gọi tôi đến phòng làm việc của anh, câu đầu tiên hỏi là: tại sao trước giờ em không kể những chuyện này?

"Nói làm gì, quen đi là được. Có ai chưa từng bị tủi thân? Em không kể những chuyện này có nghĩa là em không cần anh ư? Vậy anh chịu bao nhiêu uất ức, tại sao đến giờ vẫn không nói với em? Theo ý anh, anh cũng không cần em ư!" Nói đến đây dường như tôi không kiềm chế được cảm xúc của bản thân nữa.

Tôi hít một hơi dài: "Thôi, bây giờ ai gây gổ với em, em cũng không quan tâm. Em không hề quan tâm. Trừ anh."

Nghĩ một chút, tôi lại cải chính: "Ừm, thực ra anh cũng có thể, vì bây giờ anh là ông chủ của em."

Tôi xoay người chuẩn bị ra cửa.

Anh lại nói: "Anh quyết định chuyển em khỏi tổ dự án."

"Tại sao, không phải anh cho em là nhân tình của người ta thật chứ?"

"Dĩ nhiên không phải." Thế Phàm dừng một chút, vô thức gõ nhẹ lên bàn, sau đó ngẩng đầu nhìn tôi: "Khả Nghi, anh chỉ không muốn em phải giao thiệp với loại người đáng ghét này."

Tôi thấy hơi buồn cười: "Tổng giám đốc Kỷ, người như vậy ở đâu chẳng có. Em chỉ là quản lý dự án, không phải nhân viên kỹ thuật, giao thiệp với đủ loại đủ kiểu người là một phần của công việc."

Thế Phàm cúi đầu trầm ngâm trong chốc lát: "Anh biết, nhưng bây giờ em ở công ty của anh, anh phải có trách nhiệm với em. Anh không biết thì thôi, nếu biết không thể đồng ý."

Tôi dịu dàng nhìn người đàn ông này, thật ra anh không thay đổi dù chỉ một chút. Luôn muốn bảo vệ tôi, không để tôi phải chịu một ly tủi thân. Nhưng đến cùng anh có hiểu không, người khiến tôi tủi thân nhiều nhất chính là bản thân anh. Kẻ ngốc đại ngốc siêu ngu ngốc này!
Bình Luận (0)
Comment