Năm Ba Lớp K

Chương 14

54>>

“Sao cậu còn ngồi ở đây? Không định giải thích gì à?” Vân Huyên bước vào cửa lớp, đi thẳng đến chỗ Chỉ Hủy ngồi.

Cô mê man ngẩng đầu. “Mình phải giải thích thế nào đây.”

“Bây giờ, tin tức “Kinh Chỉ Hủy và Tạ Tỉnh Nguyên thong thả nắm tay nhau đi học trễ” như sét đánh không kịp ôm tai đang lan truyền khắp ngõ ngách khối mười hai, đến nhà vệ sinh nữ cũng toàn bàn tán chuyện này.

“Mình đã từng khuyên cậu, nếu không biết thành ngữ thì đừng dùng bừa, “sét đánh không kịp ôm tai” là phép so sánh gì đấy?”

“Trời ạ, bây giờ không nói chuyện đó được không?”

“Vấn đề chính là.” Chỉ Hủy khoanh hai tay lại. “Cho dù có lên đài phát thanh đính chính rõ ràng cũng không có ai chịu tin, đúng không.”

“Nó… Thật ra.”

“Huống hồ, người liên quan còn lại đâu chịu hợp tác, lúc nào cũng tỏ vẻ không liên quan.” Ngón tay Chỉ Hủy chỉ về phía cậu nam sinh đang vùi đầu xuống làm bài.

Giây tiếp theo, cậu ngẩng đầu lên, gương mặt mờ mịt. “Mình sao? Mình nghĩ nếu có tin đồn với cậu thì cũng vui mà.”

“Cái gì!”

Lúc này đây, cảm giác của Kinh Chỉ Hủy không thể nào diễn tả thành lời. Rối bời? Hóa đá? Sự chuyển biến qua lại ác liệt.

“Cậu, cậu, cậu, đại não của cậu có phát triển giống nam sinh bình thường không thế?”

“Nếu không phát triển giống con trai thì hóa ra lại giống con gái à?”

“Không phải vấn đề giới tính, mà là cậu không bình thường, có hiểu không?”

“Mình thấy mình rất bình thường.”

“…”

“…”

“Nếu có tin đồn thất thiệt, đáng lẽ con trai phải đứng ra thuyết phục mọi người tin vào sự thật chứ? Tại sao mình phải làm chuyện này?”

“Tin đồn thất thiệt? Hơn nữa, sao lại có sự thật ở đây.”

“Ừ? Tin đồn thất thiệt là đúng rồi.”

“Bọn họ.” Cậu đột ngột đặt bút xuống, phẩy tay với Vân Huyên ngơ người đứng gần đây. “Tất cả bọn họ đều nói vậy đúng không?”

“Nhưng mà…” Bỗng dưng Chỉ Hủy cảm thất thật bất lực. Nếu cậu không phải người cô thích, chắc chắn cô sẽ mắng thẳng là “Đồ đầu heo!” rồi.

“A… Mình chợt nhớ ra, mình còn định tìm cô Thiệu Như lấy hỏi ý kiến. Hôm nay cô bắt đầu tư vấn đại học rồi. Đi trước nhé!”

“Này, đợi chút đã.” Chỉ Hủy loạng choạng chớp hụt đuôi áo Vân Huyên.

Cô quay người lại, bạn cùng bạn Khê Xuyên cũng thở dài, tỏ vẻ “Mình biết quan hệ giữa các cậu không bình thường” rồi lại cặm cụi đọc sách.

55>>

Cũng may hôm nay là ngày tư vấn thi đại học, hơn nữa họ là lớp cuối cấp, những tin đồn như “trai thanh nữ tú xứng lứa vừa đôi” xẹp xuống nhanh đến chóng mặt.

Ví dụ như cô gái nhỏ Vân Huyên, buổi sáng còn vui vẻ để ý đến “sét đánh không kịp ôm tai” thì nay lại hóa thành “bất hạnh bị sét đánh trúng”.

“Sao thế?” Chỉ Hủy kéo ghế dựa ra đằng sau.

“Thiệu Như nói mình không thi vào trường sư phạm với thành tích hiện tại được.”

“Vậy phải làm sao? Không thể đăng ký “tự tuyển sinh” được à?”

“Cũng không phải. Cô đề nghị mình thi vào đại học Đại Dương Thượng Hải, vì danh sách đăng ký rất ít nên tỉ lệ đậu khá cao.”

“Như vậy thì có sao đâu. Cho dù là trường gì đi chăng nữa thì có còn hơn không, “tự tuyển sinh” chính là lần thi đại học đầu tiên còn gì.”

“Nhưng mà…”

Khê Xuyên cầm một ly cà phê, kéo chiếc ghế trước Vân Huyên ra, ngồi xuống. “Nhưng mà đại học Đại Dương thì nghe khó nhằn nhỉ?”

Như bắt được một chiếc phao cứu sinh, Vân Huyên gật đầu lia lịa.

“Nhưng nói thật, nghĩ tới Đại Dương, mình chỉ tưởng tượng ra sau này sẽ mở quán bán đồ hải sản thôi.” Chỉ Hủy như bừng tỉnh.

“Cậu nói vậy mình càng không muốn học về động vật biển đâu.”

“Nhưng mà Vân Huyên à, cậu phải suy nghĩ cho rõ ràng đấy, nếu bây giờ không đăng ký có thể sẽ phải đi cao đẳng đó.”

“Vậy nên mình mới buồn thối ruột đây.” Cô gái chép miệng, gục đầu như sắp khóc đến nơi.

Khê Xuyên và Chỉ Hủy nhìn nhau, ăn ý lẳng lặng đứng lên.

56>>

Trải qua một buổi sáng chọn lọc danh sách “tự tuyển sinh” của đại học T và đại học sư phạm, lòng người hoảng loạn, có kẻ vui cũng có kẻ buồn.

Giữa trưa, chủ nhiệm bộ môn đến thông báo. “Những học sinh đăng kí “tự tuyển sinh” đại học F đến văn phòng tìm chủ nhiệm đăng ký.” Vừa thông báo xong, hàng loạt học sinh ưu tú đướng lên đầy sợ hãy, họ cứ lẩm bẩm tính toán thành tích của mình và người khác. Cũng có những người vội vàng chạy đến phòng giáo viên, như thể chỉ sợ đến chậm là mất chỗ.

Giống Tỉnh Nguyên, Chỉ Hủy và Khê Xuyên đứng ở top mười toàn khối không lo lắng gì. Đợi người đến chỗ bộ môn Lịch Sử tan dần, Chỉ Hủy mới quay đầu hỏi Khê Xuyên. “Bọn mình đều nằm trong danh sách “tự tuyển sinh” đại học F phải không?”

“Ừ. Nhưng cậu đi trước đi, mình làm xong đề này đã. ” Khê Xuyên không ngẩng đầu, giơ tay phẩy phẩy cho có lệ.

Chỉ Hủy quay đầu lại, Tỉnh Nguyên cũng đang vùi đầu làm đề Số Học, nhìn qua có lẽ cũng không vội lấy vị trí nên cô quyết định đứng dậy, tự mình đi trước.

57>>

“Sao ạ? Tùy lớp tùy vị trí?” Gương mặt Chỉ Hủy hơi tái lại, giống như có một lưỡi dao mỏng đâm xuyên qua người cô.

“À, đúng vậy, đúng là không hợp lý. Nhưng chúng ta là lớp K, chỉ có hai đề cử cho đại học F.” Gương mặt Thiệu Như tỏ vẻ khó xử, ấp úng một lúc lâu mới nói được rõ ràng.

Bởi vì là lớp kém cõi nhất khối nên ngay cả vị trí đề cử cũng chỉ có hai? Nghe đâu danh sách đại học F gửi đến trường cô có tổng cộng năm mươi vị trí, nếu vậy phần lớn sẽ tập trung ở các lớp ABCD, nhưng lớp khác chỉ phân ra hai vị trí lấy lệ mà thôi.

Tất nhiên, điều này không hợp lý.

“Tổng trung bình môn Văn của em thuộc top mười, thành tích toàn khối thuộc top ba mươi!” Chỉ Hủy im lặng nửa ngày, lúc mở miệng ra cũng là lúc bật khóc nức nở.

Thiệu Như thở dài, xoa đầu cô học trò của mình. “Chỉ Hủy ơi, thật ra… Ai, cô không biết phải an ủi em sao nữa… Là do cô chủ nhiệm bất tài, không thể xin được nhiều vị trí hơn… Đừng buồn nữa, quên đi em, sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội dành riêng cho em…”

Một văn phòng to là thế, giáo viên chủ nhiệm các lớp khác đều nhìn về đây với ánh mắt thương cảm, sự áp lực trong một không gian yên tĩnh thế này cứ tăng dần lên.

Những người ở đây, có người biết cô, cũng có người không biết cô. Có người nơm nớp lo âu về kì khảo hạch trước mắt, có người như Chỉ Hủy, buồn bã vì không giành được một vị trí nào. Trung tâm của những ánh mắt ấy, là cô, chỉ người trong cuộc mới biết tâm trạng bây giờ thế nào, những người khác có hiểu hay không?

Những lời an ủi trở nên vô nghĩa, nó như những cây kim đâm thẳng vào da thịt cô, đi sâu vào trong cốt tủy, tất cả dòng máu nóng hổi chảy xuôi nghẹn lại, không di chuyển được, trở nên đóng băng.

Ngay cả hồn phách cũng bỏ thân thể mà đi.

Chỉ Hủy không còn khả năng để ý người khác đang nói gì, chỉ ngồi xổm trên mặt đấy, vùi đầu vào khuỷu tay mà khóc, khóc đến nỗi giọng nói lạc đi. Thiệu Như đứng dậy cuối xuống vuốt lưng cô, không biết phải làm sao, không biết phải khuyên bảo hay an ủi thế nào.

Thì ra đây là lý do tại sao cô không có tâm trạng nào học bài, đôi mắt cứ nhìn mãi về phía cánh cửa văn phòng nhưng trì hoãn mãi không đi đăng ký. Không phải vì cô tự tin mà là cô sợ điều mình nghĩ trở thành sự thật.

Trong lòng cô, mầm mống của sự sợ hãi đâm chồi, xác xuất gieo nó xuống chỉ có một trên một ngàn nhưng chắc chắn có một ngày lớn lên thành đại thụ che trời, che đi một màu xanh thẳm, che cả ánh dương sáng ngời.

Xác xuất một trên một ngàn kia lại rơi vào lúc này.

Không lấy được vị trí “tự tuyển sinh” của đại học F.

Từ sâu thẳm lòng cô, sự sợ hãi chiếm lấn, cô biết điều đó nhưng người khác không tài nào hiểu nổi, có muốn giải thích cũng không được, cho dù giáo viên chủ nhiệm bên cạnh đã cho cô mượn áo khóc đến ướt đẫm cũng bị ngăn cách bởi nỗi sợ này.

Phải thừa nhận thôi, cô phải tự mình thừa nhận.

Cô không thể đến cùng một nơi với Tỉnh Nguyên.

58>>

Sau này còn rất nhiều cơ hội đề cử “tự tuyển sinh”.

Cô biết.

Cô biết rõ còn rất nhiều cơ hội.

Nhưng mà cô Thiệu Như có bao giờ biết rằng, lý tính là sự tương phản của cảm tính không? Nhưng dù có thể nó vẫn tồn tại song song với nhau. Thời điểm cuối cấp này, dù có muốn có lý tính đi chăng nữa, sự cảm tính vẫn hoàn toàn điều khiển cô.

Người cô thích. Cô muốn ở bên cạnh cậu ấy, muốn cùng cậu ấy vào trường thi, muốn thì vào chung đại học với cậu ấy, cõ lẽ sẽ còn nhiều điều hơn nữa nếu điều đó thành hiện thực, như tay trong tay, dạo quanh mọi góc trời.

Nhưng bây giờ bề mặt Trái Đất như nứt ra, cô rơi xuống một bậc thang, dù thế nào cũng không quay về được vị trí cũ. Đây không phải là sự đối lập như của nghề già giáo và người chăm nom thủy sản hay sự chênh lệch giữ đại học T và đại học F. Đây là khe nứt giữa người và người, không tài nào với đến được.

Cứ nghĩ sẽ sóng bước cùng cậu. Thật ra người đi chung đường với cậu là cô gái nhận được vị trí thứ hai kia.

Vô cùng châm chọc, danh sách đề cử chỉ có hai vị trí.

Cô là người thừa.

Thế giới của cô đổ vỡ.

59>>

Lúc tan học, Tỉnh Nguyên bắt gặp bóng dáng cô đơn của Khê Xuyên trước cổng trường, cậu do dự không biết có nên chào hỏi hay không nhưng dường như đối phương đã nhìn qua theo trực giác. Cậu sửng sốt một lúc rồi bước đến hỏi: “Sao hôm nay không đi cùng hai người kia?”

“Tâm trạng Vân Huyên không tốt nên bảo mình về trước… Sao cậu không đi với Chỉ Hủy?”

“Tại sao tôi cần phải đi với cậu ấy?”

“Không phải hai người thường cùng đến trường, cùng về nhà sao? Với cả, đúng lúc này, cậu nên ở bên cậu ấy mới đúng.”

Cậu định mở miệng nói “do bọn tôi gặp nhau đúng lúc” thì lại bị nửa câu sau gợi dậy sự tò mò. “Tại sao nhất định là lúc này?”

“Này, sao cậu không biết được?”

“Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?”

“Bạn gái mình không lấy được vị trí đề cử, chẳng lẽ cậu muốn tôi dạy cậu cách an ủi con gái luôn sao?”

“Sao? Tại sao không lấy được?”

“Cậu ở trên núi mới xuống đấy à? Vị trí đề cử của lớp ta chỉ có hai vị trí, tôi một cậu một, tất nhiên Chỉ Hủy không có rồi! Cậu nghĩ ai cũng như cậu, lên văn phòng lấy hồ sơ nhét vào cặp rồi đi ra sao?”

“Tôi không cố tình.” Sắc mặt cậu trầm xuống.

“Ừ? Bây giờ không phải là chuyệ này.”

“Chuyện danh sách này có cũng được, không có cũng không sao mà.”

“Có thể với cậu chuyện này vô giá trị nhưng như vậy thì quá lắm rồi! Nghe nói hôm nay Chỉ Hủy bật khóc ở văn phòng đấy. Cậu có hiểu không?”

Hai người đứng trước cổng trường, một cô gái ăn to nói lới, một cậu trai tỏ vẻ đây là điều hiển nhiên, dòng người tách ra giữa họ, không ít học sinh thấy phiền phức, đi được mấy bước vẫn lẩm bẩm mắng.

Khê Xuyên nhìn Tỉnh Nguyên không phản ứng gì, sau khi khoa tay múa chân thêm năm phút đồng hồ cũng bất lực buông xuôi, cô trừng mắt nhìn cậu rồi bỏ đi. Có lẽ vì tức giận quá độ nên lúc đi loạng choạng xém ngã, nhìn từ sau rất chật vật.

Một cô gái nhìn bề ngoài yếu đuối nhưng nội tâm kiên cường. Một cô gái trông rất kiên cường nhưng bên trong vô cùng yếu đuối. Vì không nhận được vị trí mà khóc nấc, chuyện này, Tỉnh Nguyên tin Chỉ Hủy sẽ như thế. Nhưng sau đó an ủi có tác dụng gì không?

60>>

Buổi cơm nhiều, mẹ Chỉ Hủy lập tức phát hiện con gái mình không ổn.

“Đã xảy ra gì sao? Con mất hồn vậy?”

Cô cúi gằm mặt cắn đũa, nước mắt lại lăn dài. Cha mẹ cô luống ca luống cuống. “Sao thế con? Chỉ Hủy? Đừng làm ba mẹ sợ.”

“Con không lấy được vị trí vào đại học F.”

“Sao bây giờ con mới nói? Không phải ba mẹ đã bảo nếu thành tích không ổn thì lo báo trước với gia đình sao?”

“Thành tích con rất tốt.”

“Vậy mấy người kia cũng dùng quan hệ?”

“Không có.”

“Vậy tại sao họ lấy được còn con thì không?”

“…”

Trong lúc chần chừ, điện thoại reo chuông. Mẹ cô đứng dậy bắt máy, sau khi nói được hai cây thì quay đầu nhìn Chỉ Hủy: “Tìm con đấy!”

Cô do dự khi bước từng bước đến chỗ điện thoại, mẹ cô lại bổ sung một câu: “Là nam.”

Từ lúc vào trung học đến nay Chỉ Hủy luôn rất nổi bật, cô giữ mối giao hảo rất tốt với các bạn nam nhưng ít ai dám điện thoại đến nhà. Sau khi ngẩn người một lúc, từ đầu giây bên kia vang lên giọng nói rất quen: “Mình, Tỉnh Nguyên đây.”

Sự quen thuộc này chất chứa theo từng năm, khi nghe giọng nói này cô cũng biết đó là người mình không muốn đối mặt. Thậm chí là ở nơi xa xôi, cách một vách tường, một dãy hành lang, cách một đoạn đường khúc khuỷu, cô cũng nhận ra thứ đặc biệt chỉ có ở cậu.

Giọng nói vang qua đường giây, rơi sâu vào đáy lòng, bỗng chốc trở nên xa lạ, đúng địa điểm nhưng lại sai thời gian.

Cô mở miệng ra nhưng lời nói nghẹn lại cuống họng, giọng nói của cậu cứ vẩng vương bên tai. Cậu chỉ nói…

Mình, Tỉnh Nguyên đây.

Nhưng nào biết lời này còn nhói gấp trăm ngàn lần.

61>>

Mùa hè năm Chỉ Hủy còn chưa lên lớp mười hai, lúc cô còn ở lớp mười một A vui vẻ, thoải mái học tập, giữa lúc chuẩn bị thi cuối kì thì nghe tin một người quen rớt đại học trong kì thi tháng Sáu năm ấy.

Đó là một chị gái đối xử với cô rất tốt.

Thành tích không nổi trội, thiếu rất nhiều điểm trong lần “tự tuyển sinh”. Lần thi đại học lại điền sai nguyện vọng, điểm thi cũng thấp. Vậy nên mới vấp ngã, rớt đài từ trên cao, đến cuối cùng phải chạy chọt đủ chỗ mới đủ điểm vào một trường khác.

Cũng là một cô gái kiêu ngạo, sáng sớm ngày hai mươi sáu năm đó, chị ấy chạy như bay qua hành lang, từ lớp mười hai A đến lớp mười một A ôm Chỉ Hủy nức nở. Cô vẫn nhớ chị ấy không phục, nghiến răng rằng. “Chị không cam lòng.”

Sau đó lại nghe tin chị ấy bỏ nguyện vọng kia, chọn cách học lại ở trường Dương Minh. Ngoại trừ nuối tiếc và ngưỡng mộ sự dũng cảm của chị ấy ra, Chỉ Hủy không còn cảm giác gì nữa.

Có lẽ bi kịch xảy ra với bản thân mới là bi kịch chân chính.

Chỉ Hủy không thất bại như chị ấy, nhưng đối với cô, đi sau Tạ Tỉnh Nguyên một bậc thang cũng đã là sự thảm bại rồi.

Cuộc đời không phải là những câu chuyện cổ tích. Không có chàng hoàng từ băng qua bụi gai hôn cô công chúa say ngủ. Không có người sẵn sàng mở quan tài thủy tinh ngắm nhìn dung nhan đã yên giấc. Không có người vội vã chạy về thời khắc mười hai giờ đêm, để lại chiếc giày cho ai kia chờ đợi.

Thậm chí ngay cả trong những câu chuyện cổ tích, cảnh tượng đẹp đẽ nhất đều xảy ra vì phép màu tồn tại. Cho nên đâu thể cầu mong vị hoàng tử ấy bước xuống một bậc thang cùng cô.

Tạ Tỉnh Nguyên.

Cô biết, sự thật rất đau lòng, sẽ không một ai vì sự ích kỉ này mà bước xuống.

(1) Tự tuyển sinh: là một phương pháp cải cách quan trọng để mở rộng sự tự chủ của các trường Đại Học tại Trung Quốc, nó khác với kì thi đại học hàng năm, bao gồm hai phần thi là thi viết và phỏng vấn
Bình Luận (0)
Comment