Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều

Chương 10

133378.pngSau một hồi quang quác, người ta thấy con gà nhào đến một nơi, A Vãn tập trung quan sát.

Bà mẹ nó!

Phó đạo diễn Triệu vỗ đầu, thôi xong.

Con gà trống lại hạ cánh xuống vai của đạo diễn bệnh tật nào đó đang nằm trên ghế. Trong chốc lát, phim trường cấm như hển. Ngay sau đó là tiếng phùn chụt chin chít, một đồng phân gà lơ lửng sắp sửa tuôn xuống thành dòng.

Giang Chức bàng hoàng, sắc mặt trở nên trắng bệch. Xung quanh yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng cây kim rơi xuống đất, A Vãn nghẹn ngào không dám thở ra hơi, cẩn thận bước đến gần: “Cậu Giang.”

Anh ta nói rất nhẹ nhàng, sợ quấy nhiều con gà kia và đồng phân sắp sửa rơi xuống. Giang Chức năm đó, cả người đổ ra: “Mau, mau bắt nó đi.”

Ngay cả giọng anh cũng run rẩy.

A Vãn sợ anh không chịu nổi sẽ ngất xỉu. Cậu chủ này thật sự mong manh dễ vỡ,A Vãn biết cái tật ưa sạch sẽ của cậu chủ nhà mình nghiêm trọng đến đâu.

“Anh đừng nhúc nhích.” A Vãn nghiêm túc dặn dò: “Tuyệt đối đừng cử động, phân gà sẽ rơi ạ.”

Sắc mặt Giang Chức từ trắng bệch chuyển thành đen: “Mẹ nó, cậu bảo tôi phải làm thế nào?” Anh tức đến nỗi khuôn mặt anh tuấn nhăn nhó.

A Vãn cũng không biết nên làm sao. Do dự giây lát, anh ta mới di chuyển về phía trước một bước, vươn tay nhưng vẫn chưa chạm vào được. Bất thình lình… Một cọng lông gà rơi trúng mặt Phó đạo diễn Triệu dẫn đến ngứa mũi. “Hắt xì!”.

Gần như đồng thời, con gà trống lại kia đạp cánh nhảy dựng lên.

“Quác quác quác quác!”

Lông gà bay đầy trời, cộng thêm động gì đó màu đen văng về phía áo len xám của Giang Chức khiến anh hoàn toàn đứng hình, nhắm mắt lại theo phản xạ.

“Quác!” Cơn gió đột nhiên thổi qua, cuốn lông gà bay lên lượn xuống. Không ai để ý người mặc đồ tang bọc kín đầu kia từ đầu xuất hiện, họ chỉ thấy cô đè lên người đạo diễn, đồng phân gà lập tức rơi vào bộ đồ vải bố của cô.

“Này!”

Giang Chức bị sức nặng ép cho ngột ngạt. Anh đột nhiên mở mắt, đối diện với một đôi mắt sáng ngời không khác gì màn đêm đen đặc mênh mông vô tận, gió êm sóng lặng.

Chu Từ Phưởng.

Kiều Nam Sở nói cô gái này tên là Chu Từ Phưởng, cái tên kỳ lạ, người cũng lập dị, hơn nữa còn quái đản dựa vào người anh, khiến tim anh đập thình thịch một cách kỳ lạ.

Không sao hiểu nổi, anh nuốt nước bọt, hầu hết trở nên nóng bỏng, ngay cả khuôn mặt cũng đỏ bừng: “Cô, cô… Khụ khụ khụ khụ khụ…” Nghẹn một hơi ở cổ họng, anh họ đến nỗi đỏ mắt. Chu Từ Phưởng nằm úp sấp, chớp mắt nhìn anh.

Anh gào lên với cô: “Cô tránh ra!”

Cô đứng dậy khỏi người anh. Vì khi quay cảnh vụ nổ, Giang Chức đã cởi áo khoác nên áo len xám anh mặc bên trong bị đồ diễn của cô vén lên, để lộ phần eo trắng nõn nà, ngón tay cô vô tình lướt qua.

Trơn thật đấy.

Chu Từ Phưởng nhìn phần eo đó, đáng tiếc không nhìn thấy được, bởi lẽ chủ nhân của cái eo gần như túm áo len xuống che khuất. Sau đó anh còn xốc chăn lên phủ kín kẽ, hành động liền mạch trơn tru, kế tiếp mới ngồi dậy che miệng ho sù sụ.

Ho đến xé tim rách phổi!

Mảnh mai làm sao, Chu Từ Phưởng suy nghĩ rồi hỏi: “Anh có sao không?”

Mặt cô che kín mít, chỉ để lộ đôi mắt phượng. Rõ ràng ánh mắt lành lạnh mà lại khiến lòng Giang Chức nóng lên, anh kìm nén cơn ngứa trong họng, liên tiếp thở dốc: “Cô… có cách xa tôi ra!”

Lại lắp bắp rồi. Giang Chức siết chặt nắm tay, bực đến nỗi nóng nảy.

Chu Từ Phưởng bèn lùi ra sau năm bước.

Bấy giờ, A Vãn mới đến hỏi: “Cậu Giang sao rồi ạ?” Mặt đỏ quá, lỗ tai cũng đỏ, ngay cả xương quai xanh cũng đỏ nốt, không ổn. Giang Chức chống một tay xuống ghế nằm, trán đổ mồ hôi, vì thở gấp nên anh không còn sức nói rõ từng chữ “Cậu cảm thấy thế nào?” A Vãn cảm thấy cậu chủ của mình quá mong manh dễ vỡ, thế là nói lời quan tâm: “Hình như anh bị đề đau rồi, hay là tôi giúp anh gọi Bác sĩ Tiết đến nhé?”

Giang Chức liếm răng rồi kéo áo khoác, mặc vào: “Mẹ nó cút cho tôi!” Anh ngước lên, nhìn chằm chằm người nào đó che kín mặt: “Cút hết đi!” Phương Lý Tưởng nhanh chân chạy đến và lôi Chu Từ Phưởng đi, Phó đạo diễn Triệu cũng không dám lên tiếng, nháy mắt ra hiệu cho mọi người lùi lại.

Nhưng A Vãn lại không dám cút, tiếp tục theo sau.

“Hình như tôi lại gặp rắc rối rồi.” Chu Từ Phưởng nhìn lướt qua con gà trống lại còn đang đập cảnh, không khỏi nhíu mày. Phương Lý Tưởng an ủi cô: “Không trách cô, đều là lỗi của con gà kia.” Chu Từ Phưởng cụp mắt: “Con gà kia do tôi tặng.”

Phương Lý Tưởng: “…”

Sao lại thành ra thế này? Càng nhìn càng cảm thấy Chu Từ Phưởng lạnh lùng mà đáng yêu làm sao.

Trong phòng nghỉ của đạo diễn có nhà tắm. Giang Chức tắm cả tiếng đồng hồ mới chịu ra, nước ấm có nhiệt độ cao, làn da anh vốn trắng nên bị hơi nước công cho đỏ bừng.

A Vãn đứng ngay ngoài cửa: “Cậu Giang.”

“Cút qua đây.”

A Vãn rón rén bước vào, cúi đầu lặng lẽ đặt quần áo xuống, định bụng chạy biển.

“Lâm Vãn Vãn.”

Đừng kêu cả tên cả họ được không? Anh ta cũng có danh dự của đàn ông đó! A Vãn hơi ngẩng đầu: “Cậu cứ dặn dò.”

Giang Chức khoác áo choàng tắm mềm mại màu trắng, cổ áo rộng thùng thình, tóc còn chưa được lau khô, từng giọt nước trượt theo đường nét gương mặt rồi lăn vào cổ áo: “Làm thịt con gà kia đi.”

“Vâng.”

A Vãn lén quan sát cổ áo của chủ mình, xương quai xanh thần tiên gì thế này? Một người đàn ông trưởng thành mà da thịt cứ như ngọc ngà, thô ráp một tí vẫn hay hơn.

Giang Chức dùng khăn lông lau tóc: “Còn không mau ra ngoài?” “Vâng.” A Vãn đi đến cửa, không nhịn được quay đầu: “Cậu Giang, tôi có một phát hiện.” “Nói.”

A Vãn nói ngay: “Tôi cảm thấy cô gái dán kính cường lực kia để ý sắc đẹp của anh đó.”

“Nhìn từ đầu ra?” Giang Chức kéo áo choàng tắm rồi ngửi, cảm thấy vẫn còn mùi, anh ghét bỏ dùng khăn lông lau đi lau lại cổ mình nhiều lần, làn da bị anh chà xát đến nỗi đỏ lên.

Lý do của A Vãn là: “Cô ấy cản phân gà cho anh.” Chắc chắn là tình yêu đích thực!

Giang Chức dừng hành động, nâng mí mắt lên: “Đừng nhắc đến chữ đó nữa.” Bây giờ ngay cả chữ “gà” cũng không được nhắc. A Vãn biết điều sửa lại: “Cô ấy cản phân cho anh.” Dứt lời, anh ta bị hộp sữa bò đập cho hoa mắt.

Làm thuê không dễ dàng gì.

A Vãn xoa đầu, lặng lẽ lui ra, đuôi mắt chợt lia qua đồ vật trên bàn. Ô kìa, không phải ghét bỏ thùng sữa này có mùi phân gà , tại sao còn mở thùng nhỉ?

Lòng cậu chủ sâu như đáy biển!

Tám giờ tối, Phù Sinh Cư biểu diễn đàn sáo ngân vang. ở thủ đô có không ít chốn mê hồn, hầu hết đều xa hoa lãng phí, Phù Sinh Cư này thì khác, trông rất thanh nhã lịch sự.

Tranh mai lan cúc trúc được vẽ tinh tế tuyệt đẹp, một đôi nam nữ ngồi dựa vào nhau trước những bức tranh, quần áo gọn gàng đẹp đẽ.

Người phụ nữ mềm mại không xương dựa vào tường, nở nụ cười quyến rũ: “Ông Hai nhỏ ơi.”

Người đàn ông hơi nhếch mép, hơi không vui: “Cậu Hai thì cậu Hai đi, ông Hai nhỏ gì chứ.”

Thủ đô không chỉ có một ông Hai, nhưng khách quen ở Phù Sinh Cư thì có mỗi ông Hai này thôi – ông Hai nhỏ nhà họ Tiết.

Bố của Tiết Bảo Di là con thứ hai trong nhà, ông Hai Tiết là bố anh ta, Tiết Bảo Di lại đứng thứ hai trong lứa con cháu nhà họ Tiết, thành ra anh ta chỉ có thể là ông Hai nhỏ. Thế nhưng Tiết Bảo Di không thích kiểu gọi chẳng ra gì này, cứ đòi người ta gọi mình là cậu Hai.

Người phụ nữ biết điều đổi cách gọi: “Cậu Hai.” Cô ta quấn lấy tay Tiết Bảo Di: “Chúng ta uống một ly nhé?” “Cô xịt nước hoa à?” Tiết Bảo Di rút tay về, lùi ra sau: “Cách xa tôi một chút, bên trong có người không thích mùi nước hoa của phụ nữ.”

Bình Luận (0)
Comment