Giang Chức tức quá hóa cười: “Nếu xin lỗi có tác dụng thì cần cảnh sát làm gì.”
Anh nói rất có lí, Chu Từ Phưởng không thể nào phản bác.
Ngay sau đó…
Giang Chức báo cảnh sát.
Chu Từ Phưởng ngồi xe cảnh sát về đồn, Giang Chức đến bệnh viện trước để xử lý vết thương. Xương cánh tay anh bị trật khớp, may mà không gãy, sau khi nắn nó về vị trí cũ thì không còn gì trở ngại. Tuy nhiên anh mắc hội chứng sạch sẽ, không chịu được người mình đầy máu, thành ra bất chấp lời dặn của bác sĩ. Anh một mực đòi tắm rửa, ngâm trong bồn hơn nửa tiếng.
Chín giờ rưỡi tối, Giang Chức đến đồn cảnh sát. Từ khi Chu Từ Phưởng “bị bắt” đến giờ đã được hai tiếng đồng hồ, do sự việc liên quan đến Giang Chức, Kiều Sở Nam đặc biệt chạy một chuyến đến đội hình sự.
“Thế nên cậu muốn khởi tổ cô ta với tội cố ý gây thương tích à?” Giang Chức ngồi trên ghế, ngón tay không ngừng quấn lấy phần vải băng vết thương, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng chẳng hề có biểu cảm nào: “Quy trình khởi tố rất phiền phức.” Kiều Nam Sở kéo ghế ngồi xuống, đuôi mắt hơi híp lại: “Vậy cậu muốn thế nào?”
Giang Chức hơi cử động cổ tay: “Nhốt vài ngày.”
“Sau đó thì sao?”
Sau đó… Giang Chức đang suy nghĩ thì A Vãn lên tiếng: “Cậu Giang.”
Anh hơi ngước mắt. Cái đầu khổng lồ của A Vãn chặn gần hết ánh sáng, nét mặt anh ta vô cùng trung hậu: “Cô ấy chính là diễn viên quần chúng bị thương ở phim trường hôm nay ạ.”
Những lời nói thật rất khó nghe, nhưng A Vãn cảm thấy mình phải nói.
Sau khi cân nhắc một lát, anh ta nói tiếp: “Nói chung cũng vì anh nên cô ấy mới bị thương.” Nếu cô gái này ngồi tù, A Vãn sẽ không tin vào chính nghĩa ở xã hội loài người nữa. Tuy cậu chủ của mình có tiền, có quyền lực nhưng cũng không thể coi trời bằng vung.
Cậu chủ có tiền có thể, coi trời bằng vung thình lình hỏi một câu: “Lúc tôi trật khớp tay thì cậu ở đâu?”
Sau khi đuổi cô Tư nhà họ Minh đi rồi, anh ta vào nhà vệ sinh, hôm nay bị tiêu chảy hơi nặng, giữa trưa không nên ăn tôm hùm đất.
Một luồng khí lạnh giội xuống đầu! A Vãn rụt cổ: “Tôi đi vệ sinh ạ.”
Giang Chức nói ngắn gọn: “Cút đi.” “Vâng.”
Khi rơi vào cảnh khó giữ nổi mình, chính nghĩa ở xã hội loài người không còn quan trọng như trước nữa. A Vãn quyết đoán ra phòng tiếp khách ở đồn cảnh sát, cửa vừa mở ra, cậu Hai Tiết cũng vừa đến. “Tôi từng gặp cô gái này, cô ấy dán kính cường lực dưới chân cầu Bát Nhất.” Tiết Bảo Di bước vào, cầm cốc nước mà Giang Chức không hề động đến rồi uống một hơi.
Giang Chức ngước mắt nhìn anh ta. “Kính cường lực của cậu cậu được cô ấy dán cho đấy.” Tiết Bảo Di cười ngả ngớn: “Cậu ẩm Chức à, làm người phải có lòng khoan dung.”
Kiều Nam Sở nhìn kính cường lực của Giang Chức rồi đá ghế Tiết Bảo Di đang ngồi: “Liên quan gì đến cậu?”
Thế mà Tiết Bảo Di còn ở đấy lí sự, trông rất oai phong lẫm liệt: “Cô gái này tội nghiệp lắm, còn trẻ mà vừa phải kính cường lực, vừa chạy đi làm diễn viên quần chúng, có thể thấy cuộc sống không hề dễ dàng. Hơn nữa không phải vụ này do nợ đào hoa của cậu ấm Chức gây nên sao?”
Giả vờ thương người gì chứ!
Nếu cô gái kia không xinh đẹp, cá chắc Tiết Bảo Di sẽ giúp làm hại người ta.
Kiều Nam Sớ mặc kệ mấy câu đạo lí của kẻ mê muội sắc đẹp, anh ta hỏi Giang Chức: “Muốn làm thế nào? Cậu nói đi.”
Giang Chức như thể không có tinh thần, anh hơi híp mắt, khi thì nhíu mày, khi thì giãn ra, hiếm khi rơi vào trường hợp xoắn xuýt không rõ như vậy. Sau một lúc lâu, anh mới bình tĩnh lại.
“Thả ra đi.”
Nói xong thì anh họ nhẹ, đôi mắt vốn mệt mỏi nhập nhèm trở nên ửng đỏ vì khó thở. Đã đến cuối thu rồi, anh rất sợ lạnh, ngón tay để bên hông cũng trở nên trắng bệch.
Kiều Nam Sở khoanh tay dựa vào ghế, nhếch mép cười: “Lần đầu đấy.” Anh ta liếc mắt với Tiết Bảo Di: “Cậu ấy thương hoa tiếc ngọc.” Giang Chức hầm hừ: “Thương tiếc cái con khỉ!”
Chu Từ Phưởng đang làm thủ tục hòa giải tranh chấp dân sự ở bên ngoài phòng làm việc. “Ký tên vào đây xong là đi được rồi.” Viên cảnh sát mặt tròn xoe nói.
Cô ký tên, đúng lúc Giang Chức cũng bước ra từ phòng tiếp khách. Anh không thèm đếm xỉa tới cô, vẻ mặt thờ ơ, vô cùng kiêu ngạo và xa cách. Chu Từ Phưởng suy nghĩ rồi quyết định bước lên phía trước, cô ngẩng đầu, cố gắng buông bỏ sự phòng bị: “Cảm ơn anh.” Người này không những đẹp mà còn tốt bụng.
Cô rất cảm kích anh. Chu Từ Phưởng nói cảm ơn rất chân thành, Giang Chức nhìn cô rồi nhíu mày, xoay người bỏ đi. Anh nhìn cô mà bực mình, đầu óc như muốn bùng cháy, nhưng lạ ở chỗ không trút giận được. Anh cũng chẳng phải người tốt bụng gì, tại sao lại thả cô ra như thế?
Quỷ mới biết anh trúng tà gì!
A Vãn đi ở phía sau chợt dừng lại, quan sát Chu Từ Phưởng vài lần.
“Chúng ta từng gặp nhau.” A Vãn cảm thấy mình rất có duyên với cô gái này: “Ở bờ Nam Thượng Hải.” Đêm đó cậu chủ bị bắt đến Thượng Hải, A Vãn đi tìm người thì gặp cô gái này. Chu Từ Phưởng cúi đầu, cách xa đối phương như một thói quen. Cô đội mũ và mặc áo hoodie, không muốn đổi diện với người khác, ánh mắt vô cùng cảnh giác: “Tôi dán kính cường lực ở đó.” Người ủy thác nói rằng sẽ không làm chuyện mất nhân tính, chỉ làm anh hùng cứu mỹ nhân. Cô lo lắng nên canh chừng một tiếng đồng hồ ở đó, xác nhận người ta không sao, cô mới rời đi.
“Ừ.” A Vãn không hề nghi ngờ, chẳng qua thấy cô gái này hơi lầm lì và cẩn thận. Tiếng họ lại vang lên dồn dập từng cơn ngoài đồn cảnh sát, gió đêm thổi tới.
A Vãn thầm than: Cậu chủ mảnh mai yếu ớt quá. “Còn không mau qua đây lái xe!”
Cậu chủ nổi giận ở bên ngoài, không biết sao nóng tính vậy,A Vãn nghĩ có lẽ là do sức lực dồi dào nhỉ. Dù mảnh mai yếu ớt đi nữa, cậu chủ vẫn là đàn ông có tác múi cơ bụng đấy.
A Vãn từng vô tình nhìn thấy tám múi cơ bụng đó, bị cậu chủ bắt ép không cho nói ra ngoài. Anh ta tỏ vẻ khó hiểu, cảm thấy cuộc sống của cậu chủ lạ thật. Rõ ràng yếu đuối như vậy, trông cũng gầy thể mà còn có cơ bụng, mỗi ngày mình phải vận động hai tiếng đồng hồ mới có nổi tám mùi.
Ôi trời ơi, đúng là không công bằng.
“Vâng.”
A Vãn nhanh chân ra ngoài lái xe cho cậu chủ.
Chu Từ Phưởng về đến nhà thì đã hơn mười giờ, cô tắm rửa, mặc áo hoodie màu đen ở nhà, chuyển máy tính đến giường rồi liên lạc với người cộng tác – Sương Giang.
Trên màn hình đều là Spongebob, Sương Giang gõ chữ gửi qua: “Tôi nhận việc à?”
“Không.” Chu Từ Phưởng đứng dậy rồi ôm lọ kẹo, cầm một cục bỏ vào miệng ăn: “Tôi làm một người bị thương, muốn nhận lỗi với người ta, vậy tôi nên tặng cái gì?”
Vài giây sau, trên màn hình xuất hiện một dòng chữ “Bị thương ở đâu?”
“Trật khớp tay ấy.”
Chuyện này là lỗi của cô, cô muốn nhận lỗi. Chu Từ Phưởng không có bạn bè, chỉ có hai đồng nghiệp” – Sương Giang với Phương Lý Tưởng. Cô không có cách nào liên lạc với Phương Lý Tưởng nên đành hỏi. Sương Giang.
Sương Giang nhanh chóng cho ý kiến: “Tặng con gà thả vườn đi, khá bổ.”
Tặng gà ư…
Chu Từ Phưởng không có kinh nghiệm tặng quà cho người ta. Từ khi có ký ức đến nay, cô chỉ có một mình, không ai dạy cô đạo lí làm người. Cô mím môi, hiểm khi lộ ra vẻ buồn rầu: “Tôi không biết anh ta có thích ăn gà hay không.”
“Vậy cô có biết anh ta thích gì không?”
Chu Từ Phưởng bỏ cục kẹo vào miệng, ngọt muốn chết. Cô suy nghĩ: “Anh ta thích uống sữa tươi, rất thích luôn, một buổi chiều thôi mà uống ba hộp.”
Giống như cô thích kẹo dẻo vậy. Tiết Sương Giang bèn nói: “Vậy cô cứ tặng một con gà với một thùng sữa.” Chu Từ Phưởng cảm thấy được đấy.
[Chuyện bên lề]
A Phường sống một mình đã lâu nên gặp phải chướng ngại giao tiếp, điển hình của kiểu người IQ cao, EQ thấp.
Hai vợ sướng trong chốc lát, theo đuổi vợ mới tá hỏa!
Giang Chức: A Phương, hôn một cái –
Chu Từ Phưởng: Không hôn, sợ anh báo cảnh sát bắt em.
Giang Chức: Anh có tám múi cơ bụng, em coi nè. Chu Từ Phưởng: Có thể sẽ không?
Giang Chức: Được chứ!