Bùi Yên mới về đến ký túc xá, điện thoại vang lên.
Cô ngơ ngẩn nhìn điện thoại đang reo lên, do dự một lát cầm vào phòng vệ sinh.
Vừa mới ấn nút nghe, giọng nói lạnh lẽo của hắn vang lên.
“Ra ngoài!”
“Tôi chỉ cho em mười phút, nếu không tôi vào tìm em!”
Nói xong ngắt điện thoại, sắc mặt cô tráng bệnh, ngón tay túm chặt góc áo, cô vô lực dựa vào trên cửa, lòng tràn đầy mỏi mệt, hận không thể lập tức tắt máy, làm lơ sự uy hiếp của hắn.
Nhưng cô không dám.
Lâm Dịch Phong thật sự sẽ nói được làm được.
Bùi Yên lau nước mắt, xoa xoa khuôn mặt nhỏ, giống như không có việc gì mở cửa, đi ra ngoài.
“Yên Yên, cậu đi đâu?”
Chu Viện cùng ký túc xá đang cầm di động lướt Tieba, ngó qua Bùi Yên theo bản năng hỏi câu.
Nhưng mà ra cô ra ký túc xá không nghe thấy, cô quay đầu hỏi Tô Điệp Y đang ngồi trên bàn học.
“Điệp Y, cậu biết Yên Yên đi đâu không? Bây giờ đã trễ thế này!”
Trừ Điệp Y, mấy người khác đều là từ nơi khác tới, cùng phòng đã hơn một năm, đã quen quan tâm lẫn nhau.
“Sao tôi biết được!”
Tô Điệp Y lạnh lùng nói, giọng bén nhọn, cô cất sách trên bàn, phát ra “Loảng xoảng” một tiếng, đứng dậy rời ký túc xá.
Hai bạn cùng phòng sợ ngây người, hai mặt nhìn nhau.
Ở cùng đã hơn một năm, đây là lần đầu Tô Điệp Y nổi nóng, lúc trước mặc kệ ầm i như nào, cô đều rất hoà khí.
Cuối cùng là bị sao vậy?
Hai người nhìn đối phương, không rõ nguyên do.
*****
Mà ngoài cổng trường, gió lạnh thổi cây hai bên đường xào xạc , bóng đêm đan chéo bao trùm trong xe, bao phủ trên người Lâm Dịch Phong. Không gian rộng rãi lập tức hẹp lại, hợp với không khí bị rút cạn, chỉ còn lại tiếng hít thở dày nặng của hắn, mặt âm u.
Cằm Bùi Yên bị hắn niết ở trong tay, lực ngón tay dần dần mạnh lên, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, hô hấp nhẹ hơn nhiều.
Lâm Dịch Phong híp mắt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm môi cô, giống như đao kiếm, khiến người không rét mà run.
Hắn trào phúng cười, đêm qua còn nằm ở dưới thân hắn, gọi hắn chồng ơi, hôm nay chạy vào trong lòng ngực người khác, nếu chậm chút nữa, chỉ sợ đã hôn lên!
Trong lòng hắn bị sự mềm mại quấy phá, hắn xuống xe mua thuốc muốn đưa cho cô. Khi đi ngang qua tiệm bánh ngọt, nhìn thấy bánh kem nhỏ xinh xẻo trên tủ bát, trong lòng hắn vừa động, không kịp tự hỏi đã đi vào.
Lúc xách bánh kem, Lâm Dịch Phong chưa từng có tâm trạng phức tạp như này, hắn thậm chí chưa bao giờ trải qua sự chờ mong, thấp thỏm, âm thầm suy đoán cô có thích hay không?
Con gái có phải đều thích ăn bánh kem?
Cô nhìn thấy mấy thứ này tâm trạng sẽ tốt hơn?
Có thể hay không cười với hắn một cái?
Có thể chậm rãi quên đi chuyện không vui?
Cảm xúc xa lạ như thế, lại khiến hắn cảm thấy sung sướng, thậm chí trong lòng có chút ngọt ngào.
Nhưng đáp lại hắn lại là cái gì?
Là cô ở trên đường chính ôm Vệ Diễn, tránh ở sau Vệ Diễn, một câu một từ chúng ta, tất cả ánh mắt đều là hắn ta.
Mà hắn Lâm Dịch Phong, vĩnh viễn đứng ở đối diện cô, thành người không liên quan, có thể xem là một người xa lạ!
Trong lồng ngực hắn cuồn cuộn lửa giận đầy trời, hận không thể bóp chết Bùi Yên, bóp chết người khiến hắn tự mình đa tình.
Dã thú ẩn trong sâu đáy lòng đang kêu gào huỷ hoại cô! Huỷ hoại cô!
Huỷ hoại cô sẽ khiến mình không khó chịu như này! Sẽ không sinh ra sự yếu ớt vướng bận! Sẽ không trải qua sự sỉ nhục!
Nhưng nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô đang run trong tay mình, nước mắt theo khoé mắt lăn xuống ở lòng bàn tay.
Bàn tay to như bị bỏng cháy, nhiệt độ theo cánh tay truyền tới trái tim, khiến tim hắn cũng nóng lên.
Tràn đầy ê ẩm trướng đau.
Đáy mắt hắn dần dần bi thương, cô ở trước mặt Vệ Diễn cười vui vẻ như vậy, còn ở bên hắn chưa từng cười qua, chỉ có nước mắt.
Hắn buông tay đang nắm cằm cô, khuôn mặt trầm nói:
“Lấy di động ra.”
Cô mới tránh được một kiếp, chưa ổn định tinh thần, ngơ ngác nhìn hắn.
“Gọi điện thoại chia tay với Vệ Diễn!”
Bùi Yên hoảng sợ mở to hai mắt, lúng ta lúng túng lắc đầu,
“Chờ anh ấy… sau sinh nhật anh ấy…”
Vừa nói vừa đem giấu di động ở phía sau.
Ánh mắt Lâm Dịch Phong sắc bén nhìn động tác nhỏ của cô, châm biếm một tiếng, lấy di động của mình, còn chưa giải khóa, cô đã nhào tới.
Bùi Yên ôm chặt cánh tay tay, ý muốn lấy điện thoại, lại như cũ bị hắn nắm chặt trong tay.
Lâm Dịch Phong nhìn cô, hắn mím môi, một tay khác lấy di động, ấn vài cái.
Cô sợ hãi, tay nhỏ ôm sát cổ hắn khóc lóc khẩn cầu:
“Đừng… Cầu xin anh…”
“Chờ sau khi sinh nhật anh ấy… tôi sẽ nói.”
“Anh cho tôi một chút thời gian đi!”
Cô đã đồng ý với Vệ Diễn cùng ăn sinh nhật nhắn, cô đã có lỗi với hắn hắn, không muốn nguyện vọng cuối cùng của hắn cũng không thực hiện được.
Khuôn mặt nhỏ của Bùi Yên chôn ở cổ hắn, nghẹn ngào cầu xin, giọng nói đứt quãng.
Nước mắt giống như bỏng rát da hắn.
Lâm Dịch Phong buông tay còn chưa ấn điện thoại, cúi đầu nhìn cô gái đang khóc trong lòng ngực, đồng tử hơi co lại, thần sắc phức tạp.
Hắn tự xưng quyết đoán, xử lý việc cũng không ướt át bẩn thỉu.
Nhưng gặp được cô đã đảo loạn toàn bộ, chỗ cổ ướt át khiến hắn tự hỏi, có lửa giận cùng ghen tỵ, có sự mềm mại, rối tinh rối mù.
Dường như tưởng thành cứng rắn bị đẩy ngã.
Hắn nên đối với cô sao bây giờ?
Bàn tay to của hắn ôm ngang eo cô, giữ chặt eo cô, nâng khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt, ôn nhu mở miệng:
“Đừng khóc, không gọi nữa.”
Bùi Yên do dự nhìn hắn, hốc mắt sưng lên, ánh mắt ướt dầm dề, lập loè không ngừng, giống như động vật nhỏ sau khi bị lừa mất hết sự tín nhiệm.
Lâm Dịch Phong cười, đây là sau khi bị hắn ở trên giường lừa gạt một lần?
Hắn gạt cửa sổ xe, bàn tay vung lên.
Di động đang yên tĩnh trong đêm tối, dọc theo hình cung vứt rơi trên mặt đất, lập tức dập nát.
“Tin chưa?”
Cô thưa dạ gật đầu, cái mũi khóc đến hồng hồng, cũng không thông khí, chỉ có thể giương cái miệng nhỏ hô hấp.
Ngón tay hắn hơi cong, nắm chóp mũi cô.
“Lại khóc nữa, tôi cho tài xế chạy xe đến nhà Vệ Diễn.”
Rõ ràng là lời uy hiếp, nhưng không có sự lạnh lùng, khiến người thả lỏng ôn hòa.
Hắn vỗ về chơi đùa khuôn mặt mềm mại của cô, nhướng mày hỏi:
“Sao em giống trẻ con hay khóc thế?”
Giọng hắn mang theo chút trêu đùa, khóe môi hơi hơi cong lên, nhộn nhạo giương lên một độ cong.
Hắn thật sự đang cười.
Lúc hắn hung ác nham hiểm, cả người giống như tản ra sự lạnh băng sát ý, khiến người không dám tới gần. Khi cười lên, giống như gió xuân sáng sớm, vô cùng ấm áp, cho dù là thiêu thân lao đầu vào lửa, cũng khiến người không màng tất cả mà lao vào.
Bùi Yên có chút không thích ứng được sự chuyển biến của hắn, rõ ràng vừa rồi còn khói mù, giống như muốn giết cô, đột nhiên lập tức lại trở nên ôn nhu.
Cô nghiêng nghiêng đầu trốn tránh ánh mắt hắn, mới phát hiện đôi tay ở trong cổ hắn, dán chặt hắn, thân thể lui lại.
Lâm Dịch Phong lại không cho cô cơ hội, giữ đầu cô, môi mỏng khẽ nhếch
“Yên Yên, hôn tôi!”
Vẻ mặt như tôi đã đồng ý không gọi điện thoại, em cũng nên báo đáp tôi, mang theo vài phần vô lại.
Bùi Yên nhấp miệng, không dám ở ngay lúc này chọc giận hắn, tay nhỏ túm quần áo trước ngực hắn, môi đỏ chậm rãi tới gần, dám môi mỏng không có kĩ năng liếm, giống như mút kem.
Ánh mắt Lâm Dịch Phong mỉm cười, vẫn chưa sốt ruột đảo khách thành chủ, chỉ là ôm cô quỳ gối trên đùi mình, chiếm hữu ôm ấp, phối hợp hé miệng môi, hướng dẫn cô thâm nhập nhấm nháp.
Cái lưỡi chui vào hắn trong miệng, nhẹ nhàng cùng đầu lưỡi hắn giao nhau, nước bọt đang quấn quanh lưỡi vuốt ve.
Lâm Dịch Phong híp mắt mê say mút mạnh một cái, thân thể mềm mại lập tức tê liệt ngã xuống trong lòng ngực hắn.
Hấn thuận lợi đè ở cô trên đệm…
Nụ hôn này Lâm Dịch Phong gần như mất khống chế mới dừng lại, bàn tay to sớm lướt qua mông mềm, xoa nắn mềm mại, biết cô tối hôm qua bị lăn lộn đến thảm, chỉ có thể phát tiết mút môi cô.
Hắn ôm sát cô đang thở hổn hển vào trong lòng ngực, vỗ về tóc đen.
“Yên Yên, ngày hôm sau sinh nhật Vệ Diễn lập tức chia tay với hắn, đây là điểm mấu chốt của tôi!”
“Sau này không được giấu diếm bất kể chuyện gì!”
Bùi Yên nghe xong, lông mi bất an run rẩy, nhắm mắt lại.