Tiệc tối ba Vệ đã sớm sắp xếp xong, ở khu rộng nhất xa hoa nhất của khách sạn.
Bùi Yên bị Vệ Diễn lôi kéo đi, đi ở hành lang mờ nhạt trống trải.
Đi theo đoàn người kề vai sát cánh, vừa nói vừa cười, đến ngồi chỗ ghế mà người phục vụ chỉ.
Đầu tháng 11, mùa đông đã đến, điều hòa thổi nhiệt độ ổn định, trên thảm mềm mại mà thoải mái, tiếng dương cầm dễ nghe ở hành lang chậm rãi quanh quẩn.
Bùi Yên lại cảm thấy quanh thân có chút lạnh, một khí lạnh lẽo quét ở trên mặt cô.
Cô hơi hơi hoang mang nghiêng đầu, phát hiện Lâm Dịch Phong không biết khi nào đã đứng ở bên cạnh.
Con ngươi đen láy chính nhìn chằm chằm cô, môi mỏng mím lại, mang theo sự rất là không vui.
- -----
ủn mông đêm nay có chương mới nha
Tầm mắt chạm vào nhau cô giống như bị điện giật, lập tức quay đầu, cúi đầu không dám đối diện hắn.
Không biết có phải hay không do tâm lý, trải qua cuộc điện thoại trong xe, luôn cảm thấy đôi mắt sắc bén của hắn đang dò xét cô.
Mà cô chỉ cần nhìn nhiều hơn, sẽ bại lộ ở trước mặt hắn
Hai mắt Lâm Dịch Phong híp lại, vì cô hôm nay có gì đó khác thường.
Hắn đã theo quân đội học qua khoá điều tra chuyên nghiệp, trên mặt cô có một chút ít phản ứng đều rõ như lòng bàn tay.
Cô đang sợ hắn!
Sợ khiến mắt hạnh hơi co lại, né tránh, đến liếc nhìn hắn cũng không dám.
Đây là sự biểu hiện của chột dạ.
Cô đang sợ cái gì?
Trong đầu hắn đột nhiên nhớ lại cảnh buổi sáng trong xe, từ khi nhận được cuộc điện thoại kia, cô giống như một con thỏ đang lo lắng hãi hùng.
Lúc ấy hắn cảm thấy kỳ quái.
Phản ứng này của cô trước kia chưa bao giờ từng có, cô còn đổi sang tay gần cửa sổ để nghe.
Đây là sợ người khác nghe thấy.
Là sợ hắn nghe thấy sao?
Cuộc điện thoại kia rốt cuộc nói gì đó? Thật là nói về ý tưởng vẽ tranh sao?
Lâm Dịch Phong nhíu mày, bước chân dần dần thả chậm, đi sau cùng.
Chờ đoàn người đi qua chỗ rẽ, hắn lấy di động đi ra ngoài.
“Cậu đi tra hộ tôi lịch sử trò chuyện hôm nay của Bùi Yên, buổi sáng tầm 11 giờ, tra số điện thoại đó cho tôi.”
“Ừ, tra được thì báo cho tôi.”
Tiếng nói trầm thấp mang theo thể ngữ khí mệnh lệnh.
Mọi người đã ngồi vào ghế, nhìn cảnh đêm xoa hoa lãng phí ngoài cửa sổ.
Hai sườn núi treo đèn pha lê, toàn bộ cảnh đẹp dưới chân núi vào mắt, ban thành phố bao phủ ánh sáng sặc sỡ loá mắt, lộng lẫy mà huy hoàng.
Nguyên liệu nấu ăn được đầu bếp đỉnh cấp có hương vị tuyệt hảo, sau khi bọn hoi ngồi vào ghế đã được bày xong.
Mười mấy nam nữ trẻ tuổi sau khi ngồi xuống, phát hiện Lâm Dịch Phong không thấy, đang buồn lúc buồn bực, người đàn ông đẩy cửa vào.
“Anh Phong, anh đi đâu?” Có người nghi hoặc hỏi.
Lâm Dịch Phong ngồi ở trên ghế, trên mặt nhìn không có cảm xúc gì. Hắn nhìn cô gái đối diện, nhàn nhạt mở miệng,
“Gọi điện thoại.”
Mọi người tự nhiên mà bỏ qua, bắt đầu khuấy động không khí buổi sinh nhật hôm nay.
Vệ Diễn mới ăn hai miếng đã bị rót mấy cốc rượu lớn, trên mặt tức khắc hiện ra một tia đỏ ửng.
Hắn lập tức buông cái ly, cự tuyệt chạm rượu, kiên quyết nói hôm nay mình không thể uống say. Hôm nay là sinh nhạt hắn, đợi lát nữa còn muốn cắt bánh kem.
Vừa nói vừa gắp đồ ăn cho Bùi Yên.
Di động vào lúc này có cuộc gọi video.
Ba mẹ Vệ tuy rằng không về, nhưng tốt xấu cũng là sinh nhật con trai, buổi sáng tính sai giờ, cho rằng hắn đang liên hoan, bây giờ gọi video lại đây.
Vệ Diễn sau khi nghe lại nhận được mấy câu dặn dò thường ngày: Ăn ngon uống tốt, cùng bạn chơi vui vẻ, lại nói một câu:
“Con dâu của mẹ đâu? Để ba mẹ nhìn xem.”
Bùi Yên còn chưa có phản ứng, bàn tay to đã duỗi ra, dùng một chút lực khoác lên vai cô, mặt cô đã xuất hiện ở di động.
Không có thời gian chuẩn bị, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ lên, đến lỗ tai cũng hồng.
Hắn còn chưa hỏi có nghe hay không, trực tiếp bắt người qua.
Cô có chút ngượng ngùng, vẫn là lễ phép gọi một tiếng chú, dì.
Giọng nói vừa mềm vừa ngọt.
Mẹ Vệ thấy trong video xuất hiện khuôn mặt nhỏ tinh xảo tuyệt mỹ, giống như nhớ lại dáng vẻ trước kia cũng mình, cũng là tính cách trầm tĩnh, ôn ôn nhu nhu.
Nhưng mà cô gái này đẹp hơn hồi trẻ mình nhiều.
Bà liếc mắt một cái đã rất thích, thằng con nhà mình tính cách cẩu thả phải có con dâu tinh tế dịu dàng mới trị được hắn.
Ba nhiệt tình, khen cô đẹp hơn so với ảnh chụp, khen cả buổi. Bảo Vệ Diễn đối tốt với cô, đừng bắt nạt người ta, bằng không hắn sẽ được êm ấm.
Cuối cùng còn dặn dò.
“Ăn tết cùng Vệ Diễn về Thượng Hải, chú dì nấu món ngon cho con.”
Bùi Yên mắc cỡ đỏ mặt, còn chưa nói chuyện, cách di động cảm thấy một đôi mắt lạnh lùng nhìn đến. Lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, cười lễ phép từ chối ý cha mẹ Vệ Diễn.
“Yên tâm, sớm muộn gì cũng dẫn được người về, chờ cấp bao lì xì đi!”
Vệ Diễn bảo đảm, nói hai câu liền cắt đứt điện thoại.
Mọi người buồn cười nhìn cuộc gặp mặt gia đình có phong cách riêng này, nhịn không được trêu chọc,
“Vệ Diễn được phết đấy, đi trước thời đại, gặp mặt cha mẹ tốc độ còn hơn tên lửa!”
“Thằng nhãi mới vừa tốt nghiệp sự nghiệp và tình yêu cùng thu hoạch, còn theo đuổi được giáo hoa, chậc chậc chậc, quá hâm mộ!”
“Nói cho anh biết sao hai em quen nhau?”
…
Mọi người mỗi người một câu, phải lôi được hai người sao quen nhau mới thôi.
Nhớ tới chuyện cũ, Vệ Diễn có chút kiêu ngạo, uống vài chén rượu, giống như một con khổng tước khắp nơi rêu rao, cầm lòng không được bắt đầu khoe khoang.
Nói mình nhìn trộm hai tháng, bất động nằm vùng, nếu không phải trận gió kia khéo lại ngồi xổm thêm tháng nữa.
“Cho nên Kính Hồ là bà mối của chúng ta.”
Còn trêu ghẹo nói, nếu mấy người muốn có đối tượng, mỗi ngày lượn Kính Hồ vài vòng, trăm năm lão hồ, nhiều có linh tính, Nguyệt Lão còn tồn tại!
Bùi Yên nhớ tới lần đầu tiên thấy Vệ Diễn, cũng nhịn không được bật cười, khóe miệng giơ lên độ cung, mắt to trong suốt lập loè.
Cười cười có chút thương cảm, mắt hạnh hoài niệm.
Nếu có thể trở về một lần thì tốt rồi.
Nếu có thể trở về một lần, cô sẽ……
Cô lâm vào trầm tư, ánh mắt lang thang không có mục tiêu phiêu đãng, thẳng đến lúc đối diện với ánh mắt lạnh băng của Lâm Dịch Phong.
Khóe miệng hắn hơi cong, một đôi mắt u ám vô biên, châm chọc nhìn cô.
Ý cười dần dần cứng lại, ngay sau đó cúi đầu, chưa nhìn đến sắc mặt của hắn nháy mắt đã trầm xuống.
“Ai ai ai, mấy người đừng tôi nữa, Dịch Phong còn có bạn gái thần bí chưa xuất hiện sao?”
“Hiện tại chính chủ ở chỗ này, còn không hỏi rõ ràng!”
Vệ Diễn bị mấy người dây dưa đến phiền, chỉ phải nói sang chuyện khác, trong miệng lộ ra ý cười:
“Hai người họ khẳng định ở chung, mấy người còn không làm Holmes tra ra bằng được người ta.”
Trên bàn mọi người nghe thấy tin này lập tức sôi nổi bất mãn ồn ào, hỏi Lâm Dịch Phong vì sao không dẫm bạn gái đến.
Thật không coi bọn họ là anh em, có vợ còn cất giấu, không mang theo giới thiệu cho bọn hắn,
Mà trên bàn cơm mấy nữ sinh đại học A giống như đồng thời nghe được tin này tan nát cõi lòng, chính mình mong muốn không thể lập tức bắt lấy nam thần, trong lòng muốn khóc, trên mặt còn phải ngụy trang thành bộ dáng khiếp sợ lại tò mò.
Chỉ có hai tên cùng ký túc xá đại học còn tính bình tĩnh, nhưng cũng là tràn đầy sự tò mò, mỗi khi hỏi Lâm Dịch Phong việc này, đều là nói năng thận trọng.
Bọn họ cũng không ôm hy vọng có thể cạy miệng hắn ra.
Trên bàn không khí lập tức trở nên khí thế ngất trời, chỉ có Bùi Yên giống như đặt trong giá lạnh trong lòng không ngừng lạnh lẽo, lan tràn đến toàn thân.
“Hai ngày này cô ấy có việc.”
Hắn bình tĩnh mở miệng, vẫn giống như quá khứ tránh mà không nói.
Những người khác nhướng mày lẫn nhau nhìn thoáng qua, đương nhiên đêm phải cạy miệng Lâm Dịch Phong ra, nhưng cũng sẽ không dễ dàng bóc được.
Lá gan mọi người lập lức lớn hơn không ít, có người cười thử hỏi:
“Chị dâu là người như thế nào?”