Nam Chính Đều Yêu Tôi - Cửu Ngũ Đích Mạch Điền

Chương 46

Mấy bạn bè xấu ở khách sạn đều là cú đêm, hôm qua thâu đêm vui sướng.

Chờ tỉnh táo lại thì đã gần buổi trưa.

Đi đến phòng Vệ Diễn, mới phát hiện hắn không ở, người đã sớm mang theo bạn gái xuống núi.

Có người lập tức gọi điện cho Vệ Diễn, hắn chỉ trả lời một câu:

“Các cậu cứ chơi đi, tôi có việc!”

Nói xong cắt đứt điện thoại, lại tắt luôn máy.

Một đám người trợn mắt há hốc mồm, chủ nhân đã chạy, còn chơi cái rắm. Đứng đó thi nhau chửi tục.

Cũng đi gõ cửa phòng Lâm Dịch Phong, kết quả phát hiện người cũng đi rồi.

Nhưng mà hắn xưa nay đã như vậy, tới không thấy người đi không thấy tung tích. Bọn họ đã quen, không để ở trong lòng.

Mà lúc này, Vệ Diễn xe cũng ngừng ở cửa chính đại học A.

Đôi tay đặt lên tay lái, siết chặt lại thả lỏng, lặp lại nhiều lần.

Hắn từng nhiều lần đưa cô về, nhìn bóng dáng cô rời đi. Cũng vô số lần ở chỗ này chờ cô lên xe, nhìn cô từ xa vẫy tay với mình.

Hôm nay, hẳn là lần cuối rồi!

Ánh mắt hắn nhìn phương xa, áp lực há miệng thở dốc, lại không biết nói cái gì.

Đầu óc và tim đều hỗn loạn.

Hắn thở ra hơi dài.

“Về sau có gì muốn giúp đều có thể tới tìm anh.”

Vệ Diễn tự giễu vài câu, nói làm không thành người yêu còn có thể làm bạn bè. Hắn chính là một người bạn rất tốt, giúp bạn không tiếc cả mạng sống, bảo cô có việc đừng sợ làm phiền hắn.

Còn trêu chọc:

“Lâm Dịch Phong tính tình âm u, ngươi nói không chừng em sẽ chịu uỷ khuất.”

“Nếu hắn dám khi bắt nạt em thì nói cho anh, anh giúp em hết giận”

Hắn khô cằn khoe ra, hắn đại đen Tae Kwon Do, đánh người rất đau, nhất định sẽ dạy dỗ Lâm Dịch Phong.

“…Ừm”

Bùi Yên cắn chặt môi, nghẹn ngào gật đầu, ngay sau đó quay đầu về hướng ngoài cửa sổ.

Tâm Vệ Diễn lập tức bị bóp chặt, hắn sợ nhất là nhìn cô khóc.

Hắn vươn tay muốn nắm lấy bả vai cô, giống ngày thường ôm cô, lúc giơ tay lại vô lực buông xuống.

Bọn họ đã không có quan hệ gì, hắn đã sớm mất đi quyền lợi ôm cô.

Hắn mím môi, đôi mắt dần dần ướt át, hắn cười nói, đừng khóc, phải chăng là luyến tiếc hắn, nhưng đừng làm hắn hiểu lầm.

Cuối cùng giống như lời làm biệt

“Bức tranh kia để anh giữ làm kỷ niệm.”

“Anh có thể sẽ đi ra ngoài cho khuây khoả, em ở trong trường học phải mạnh khỏe!”

Trong giọng nói Vệ Diễn giống như tràn đầy hứng thú với bên ngoài, nói còn rất nhiều nơi hắn chưa đi qua, vừa lúc nhân cơ hội này đi một chút, tranh thủ đến lúc đó dẫn cô gái khác về.

“Không chừng còn xinh hơn em!”

Trên mặt hắn khôi phục bộ dáng tuỳ tiện, trong lòng lại chảy máu.

Bùi Yên cởi đai an toàn, xoay người nhìn hắn, mắt hạnh tràn đầy sự chúc phúc, bên môi cong lên:

“Vệ Diễn, tạm biệt!”

Vệ Diễn nhìn chằm chằm vào bóng cô càng lúc càng xa, đến lúc biến mất, đôi mắt như có nước.

Tim cũng vậy, không thể lấp đầy chỗ trống!

Hắn gặp một cô gái hư, để cô gái ấy làm mình bị thương.

Nhưng tất cả hồi ức về “Tình yêu” cũng đủ ngọt ngào.

Những sự thấp thỏm cùng rung động đều có cô!

Cho nên lúc buông tay điều duy nhất có thể làm, chỉ có ra vẻ tiêu sái để cô rời đi.

Bùi Yên đi đến chỗ rẽ, nỗi đau thình lình xảy ra ở trong lòng.

Những ký ức với Vệ Diễn lại hiện lên trong đầu, trái tim không ngừng xé rách, càng ngày càng đau…

Cô giống như mất lực dựa vào trên tường, khóe mắt tràn nước.

Về sau, không có hắn!

Không bao giờ có người đàn ông ngốc nghếch, ôm cô chơi xấu gọi “Yên Yên”

***

Hai bạn cùng phòng nhân lúc cuối tuần đi dạo trong thàng phố, về ký túc xá đã gần chạng vạng, đã thấy Bùi Yên ở ký túc xá có chút giật mình.

Không phải đi tham gia tiệc sinh nhật của bạn trai sáng mai mới về sao?

Môn chuyên ngành của Yên Yên vào thứ hai chứ.

Sao hôm nay đã về đến ký túc xá?

Hai bạn cùng phòng nói thầm vài câu, bụng đầy nghi vấn. Nhưng nhìn Bùi Yên ghé vào trên bàn, có vẻ uể oải cũng không dám hỏi nhiều, nên khuyên cô nghỉ ngơi cho tôi.

“Yên Yên, nhìn cậu rất tiều tụy, lên giường nằm một lúc đi.”

Hai nữ sinh âm thầm xem xét vài lần, muốn nói lại thôi.

Chả nhẽ là cãi nhau?

Bùi Yên tắt di động, nằm ở trên giường. Đôi mắt sưng to không mở ra được, toàn thân mệt mỏi, nâng cánh tay cũng cảm thấy lao lực, cũng không ngủ được.

Nhắm mắt lại toàn bộ trong đầu là Vệ Diễn, hắn tỏ tình với cô, hắn ôm cô…, trong lòng chua xót.

Gần tối, cô nhắm đôi mắt mệt mỏi,.

Mày nhíu lại, đến ở trong mơ cũng không an ổn.

Lúc màn đêm bao phủ, ký túc xá truyền đến tiếng đập cửa.

Từ Uyển mở ra vừa thấy là dì quản lý ký túc xá, sắc mặt khẽ biến.

Phản ứng đầu tiên là phòng mình có vi phạm quy định hay không.

Dì họ Vương, ở ngoài gọi Dì Vương, sau lưng gọi cọp mẹ.

Người này rất kiêu ngạo, quản nghiêm không nói, ký túc xá có vi phạm quy định gì cũng có thể mắng chết người khác.

Khi chửi lại không chửi theo kiểu chửi tục.

Hơn nữa bởi vì bà có họ hàng với hiệu trưởng, mười mấy năm qua vẫn luôn ở đây.

Ký túc xá nữ sinh có chút sợ bà, nhưng không có cách nào.

Dì Vương lại ôn nhu cười:

“Bùi Yên đâu? Bùi Yên ở đâu? Phía dưới có người tìm.”

Tác giả: Xin lỗi Vệ Diễn, ở đâu có người tốt vậy cho tôi đi.
Bình Luận (0)
Comment