“Nghe nói gì chưa? Roger đã xảy ra chuyện!”
Sau khi tiết học kết thúc, mấy sinh viên học xong môn tự chọn, đứng ở bên cạnh sân thể dục chụm đầu ghé tai, trên mặt dùng mắt thường cũng có thể thấy được sự sợ hãi:
“Lúc ấy tôi ở thư viện cũng nghe được tiếng kêu thảm thiết, thật là khủng khiếp!!”
“Sau lại nghe nói đêm đó cậu ấy đưa ra từ khu dạy học mặt đầy máu, đũng quần chỗ đó…”
Nữ sinh tóc ngắn lập tức trừng lớn mắt, kinh hãi vuốt ngực, thở ra một hơi:
“Về sau trừ khi đi học tớ không đến chỗ đó tự học nữa đâu!”
“Ban ngày ban mặt cũng có sự việc khủng bố vậy sao!” Một nam sinh kháng nghị.
Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh tượng thê thảm kia, mấy nam sinh lập tức toát mồ hôi lạnh, không tự giác cúi đầu nhìn về phía tiểu đệ đệ của mình.
May quá trời ơi, vẫn còn, vẫn còn!
“Nhưng mà bây giờ La Kiệt thế nào rồi? Sau khi bị trường học đuổi học giống như hoàn toàn mất tích?”
“Đúng vậy, sao có thể lập tức biến mất!”
Mấy sinh viên có chút buồn bực, càng có rất nhiều người đứng ngoài xem kết quả của La Kiệt,
Kết quả hoàn toàn gián đoạn, ăn dưa nửa vời, thật là khó chịu.
Một nam sinh đeo kính lặng lẽ đánh giá bốn phía, xác định không người tới gần, mới che miệng nhỏ giọng lộ ra:
“Tớ là nghe bên ngoài nói, nhưng rất có khả năng là sự thật, các cậu sau khi nghe xong không được nói ra đâu đấy!”
Còn lại vài vị nghe hắn nói như vậy, lập tức nín thở, dựng lỗ tai.
“Cậu ta chết rồi! Tử vong vì nhiễm trùng!”
“Ngày hôm sau đưa đến bệnh viện đã chết!”
Mọi người sôi nổi hít khí lạnh, sắc mặt biến đổi lớn.
“Biết sao không có tin tức gì?”
Nam sinh đeo kính tiếp tục nói:
“Bởi vì người nhà của cậu ta đều biến mất ở thành phố!”
“Nhà cậu ta không phải kinh doanh phòng tập thể thao sao!”
“Chẳng lẽ các cậu không phát hiện mấy ngày nay phòng tập thể thao cạnh trường mình đóng cửa sao?”
Vài sinh viên thất sắc, thật lâu không phục hồi tinh thần, trợn mắt há hốc mồm nhìn đối phương.
Cho nên trong nhà Lâm Dịch Phong làm cái gì vậy?
Vì sao có quyền lợi như vậy, xảy ra chuyện lớn trên mạng không có tin tức nào!
La Kiệt mất tích tạm thời không tính, phàm là ngườii ở trên mạng giẫm đạm Bùi Yên, không đến mấy ngày quả báo tới rồi!
Bọn họ sôi nổi nghĩ mà sợ vuốt ngực, một sinh viên may mắn nói với bạn bên cạnh.
“May mà cậu nhắc tớ lúc ấy không lo chuyện bao đồng!”
“Bằng không tớ thật sự sẽ nhịn không được ở trên mạng mắng Bùi Yên.”
“Về sau không thể tin vào lời đồn!”
*****
Trường học bao phủ một mảnh u ám.
Một đám người đã từng khinh thường vênh mặt hất hàm sai khiến là bọn họ, hiện giờ vâng vâng dạ dạ, cụp mi rũ mắt vẫn là bọn họ.
Từ khi Lâm Dịch Phong đăng bài, bọn họ lo lắng đề phòng.
Vốn tưởng rằng kết quả thảm nhất là đơn kiện của luận dư. Có người thậm chí đi tra pháp luật của Trung Quốc, sau khi nhìn số tiền xử phạt bắt đầu hít khí lạnh.
Phần lớn đại học A cha mẹ đều là tiền lương của nhân viên, tương đương với một năm tiền lương của bố mẹ.
Bọn họ cũng đang lo lắng làm thế nào để duỗi tay đòi tiền của bố mẹ.
Nhưng hậu quả còn đáng sợ hơn bọn họ tưởng tượng rất nhiều.
Tập đoàn Trung Thịnh coi như công ty đứng đầu của Trung quốc, kinh doanh đủ loại sản nghiệp, nuôi sống ít nhất 30% dân cư Trung Quốc.
Công nhân cùng quản lý có thể đếm được, đương nhiên cũng bao gồm hơn phân nửa cha mẹ của học sinh đại học A.
Mà trong một tuần ngắn ngủn, cha mẹ bọn họ đều bị Trung Thịnh dùng các loại lý do chính đáng sa thải, không một người may mắn thoát khỏi.
Bọn sinh viên sau khi ở nhận được giá bồi thường của luật sư cũng bị cha mẹ tức giận mắng quát lớn, khóc lóc thảm thiết chỉ trích.
Đa số người trong một tuần bị buộc tội, quay đầu bắt đầu trách cứ bạn cùng phòng ngủ dụ dỗ:
“Đều tại cậu bày đầu ở trên mạng mắng chửi người!”
“Lúc trước nếu không phải trong lòng cậu căm phẫn như vậy, tớ sẽ bị cậu dụ dỗ sao?”
“Là cậu đăng một bài chưa hết giận, còn bảo tớ thêm một bài, sao cậu ghê tởm như vậy!”
…
Tình bạn giả trân lần này tan vỡ, chỉ có sự hối hận cùng trốn tránh trách nhiệm.
Mới qua một tuần, người đi ở trên đường bị người khác chê cười biến thành bọn họ.
*****
Tô Điệp Y ở đêm khuya tĩnh lặng, khi bạn cùng phòng ngủ say, lặng lẽ tránh ở phòng vệ sinh gọi điện thoại cho chú hai.
“Chú hai, làm sao bây giờ? Anh ấy bắt đầu tra xét!” Cô nói nói, giọng nói mang theo nức nở.
Cho dù cô tàn nhẫn, bản chất cũng là sinh viên không thâm sâu, từ nhỏ được người nhà bảo về, cái gì cần có đều có!
Sau khi nghe nói chuyện của La Kiệt, cô nàng hoàn toàn luống cuống.
Một người nho nhỏ bắt nạt Bùi Yên, Lâm Dịch Phong dám công khai ở trường học dùng đòn hiểm như vậy, cô làm sao bây giờ?
Nếu có một ngày cô bị tra được làm sao bây giờ?
Tô Điệp Y hoang mang lo sợ, mỗi đêm đều tròn ác mộng bừng tỉnh, trong mộng là ánh mắt Lâm Dịch Phong hung ác nham hiểm.
Hậu quả so với Bùi Yên thảm thiết gấp trăm lần đang chờ cô, mà cô không có chỗ
trốn.
Vì thế trong một tuần tự mình tra tấn, tinh thần Tô Điệp Y bắt đầu hoảng hốt, rốt cuộc không nhẫn nại gọi cho chú hai ở nước ngoài.
Tô Khải Nguy ngồi ở ở phòng làm việc, mím môi, au đầu không thôi.
Ông không ngờ tới người thanh niên này so với tưởng tượng khó chơi hơn nhiều.
Rõ ràng thu tay sạch sẽ như vậy, nhưng kinh nghiệm thương trường nhạy bén khiến ông ẩn ẩn phát hiện, hắn ta tìm kiếm gần tới chính mình.
Giống như trong tình cảnh hỗn loạn, Lâm Dịch Phong bám riết không tha bắt lấy một đầu, muốn xử lý sạch sẽ.
Mà đầu kia nối thẳng đến nơi này của hắn.
Tô Khải Nguy xoa xoa giữa mày, tuy rằng đáy lòng có chút bất an, nhưng ở trước mặt cháu đương nhiên không thể rụt rè, hắn thở dài.
“Điệp Y à, về sau đừng ở trong điện thoại nói cho chú những việc này!”
“Đi thực tập bình thường đi, đừng làm ra hành động khác thường gì, nghe thấy không?”
Trong ống nghe hô hấp ổn trọng, một tiếng một tiếng truyền vào lỗ tai Tô Điệp Y, vuốt phẳng sự nôn nóng hoảng loạn của cô.
Cô “vâng vâng” gật đầu, sau khi cắt đứt điện thoại lau khô nước mắt.