Sáng sớm.
Một tia nắng mặt trời xuyên qua phòng ngủ qua khe hở bức màn, chiếu vào cô gái đang ngây ngốc ở trên thảm.
Khuôn mặt cô tái nhợt, trong đôi mắt là lỗ hổng sâu không thấy đáy, không sự cứng cỏi cùng linh động như ngày xưa.
Gần qua nửa tháng, dáng người lả lướt hấp dẫn nhanh chóng hao gầy, giống như một trang giấy mỏng manh.
Sau đêm đó, tất cả chi tiết mà Bùi Yên trình bày đều bị chặn, chị Lý sớm giả tạo chứng cứ, cho thấy cô tự nguyện. Bên tai còn vọng lại sự uy hiếp không kiêng nể gì:
“Bùi Yên à, làm người phải thức thời, không suy xét chính mình cũng nên nghĩ cho cha mẹ cô, lấy địa vị Thẩm tổng muốn bóp chết bọn họ dễ như trở bàn tay!”
Mà ánh mắt kia của Lâm Dịch Phong, câu nói kia khiến cô không thoát khỏi bóng đè.
Cô buông bỏ.
Cô không thể đối diện được sự thật, người cô yêu thầm bảy năm khinh thường chính mình.
Cuối cùng cũng không tự đứng lên được.
Lâm Dịch Phong ngồi ở trước mặt cô, đôi mắt không có tiêu cự, chỉ mờ mịt nhìn phía trước, đồng tử vừa to vừa thâm, lại trống rỗng không mang theo chút linh hồn.
“Yên Yên……”
Hốc mắt hắn màu đỏ tươi, há miệng thở dốc, mới phát hiện giọng nói nghẹn ở trong cổ họng, khàn khàn vô cùng.
Cảm giác đau đơn kịch liệt quanh quẩn toàn thân hắn, hắn không giúp được cô, mắt thấy cô bị người uy hiếp đe dọa! Chính mắt thấy cô bị vũ nhục!
Mắt thấy cô thon gầy đến nỗi lộ cả xương ra, giống như thịt tiêu tán hết.
Sự lạnh lẽo đông cứng đáy lòng Lâm Dịch Phong, hắn thử vươn tay muốn đụng vào khuôn mặt cô, lại không cách nào chạm đến.
Ngay sau đó sự bất lực khủng hoảng che trời lấp đất vọt tới.
“Yên Yên, anh nên làm như thế nào…”
Bùi Yên không hề phát hiện, chậm rãi đứng dậy kéo ngăn kéo ở mép giường, lấy ra tập tranh dày, một hộp diêm, một con dao.
Ánh mắt đang dại ra chạm vào tập giấy kia trở nên thê lương, một chút một chút nước mắt chảy ra
Đây là nhật ký bảy năm của cô.
Hiện giờ, không còn ý nghĩa.
Lâm Dịch Phong nhìn cô cầm que diêm, ánh lửa đỏ bừng chiếu vào mặt cô, nhẹ nhàng thổi lập tức tiêu tán ở trong không khí.
Tay hắn run lên, trong lòng sinh ra đau đớn.
Đúng lúc này, notebook chậm rãi mở ra, trang đầu là chữ cô viết.
——
Ngày nhập học nhìn thấy anh ấy dưới cây liễu, độc lập như thế, giống như một công tử nơi tiên giới, ánh mắt lạnh lùng không gợn sóng, không chứa bất kể ai.
Lúc ấy mình đã suy nghĩ, nếu đáy mắt anh ấy có thể nhìn đến mình thì thật tốt!
Thật muốn đứng ở trước mặt người ấy, vỗ vỗ bờ vai của người ấy nói: “hey, em vẽ rất nhiều bức tranh về anh, em có thể tặng cho anh hay không?”
Tha thứ em nhát gan, chỉ có thể chôn dưới đáy lòng những lời trân quý này.
…
Bên cạnh là một bức phác hoạ một người đàn ông đứng trên đài.
Mũi cao thẳng, môi hơi mỏng, hình dáng sườn mặt hoàn mỹ không thể bắt bẻ. Tuy cầm microphone, khóe môi mỉm cười, trong mắt lại có sự xa cách đạm mạc, khiến người không đến gần được.
Lâm Dịch Phong ngẩn người, người trên bức hoạ… Là hắn?
Là cảnh hắn đã từng đứng ở trên đài nói chuyện!
Hắn đột nhiên mở to hai mắt, không thể tưởng tưởng nhìn cô, ngay sau đó lại tự giễu lắc lắc đầu, khóe miệng không được lẩm bẩm:
“Không, đây là mơ! Này nhất định là mơ!!”
Nhưng vì sao chân thật như vậy, chân thật đến nỗi tất cả chuyện như đang xảy ra trước mặt hắn!
Nếu là sự thật…
“Đêm đó chớp mắt như vậy.”
Hắn đang lâm vào cảnh gian nan đột nhiên nghe được cô nhẹ giọng nỉ non, vừa nhỏ vừa nhẹ, giống như động vật nức nở:
“Em vô cùng chờ đợi anh có thể lại đây cứu em, tựa như anh hùng cái thế dẫm lên cầu vòng.”
Bùi Yên vươn ngón tay vuốt ve khuôn mặt người đàn ông trên bức tranh, ánh mắt tuyệt vọng mà thống khổ.
Nước mắt dần dần tràn ngập, từng giọt tạp rơi xuống trên bức tranh:
“Nhưng mà em cũng biết mình không xứng.”
Đôi mắt Lâm Dịch Phong nháy mắt ướt át, nước mắt nóng bỏng lập tức chảy ra. Hắn nắm chặt tay, gần như nghẹn ngào run giọng giải thích:
“Yên Yên, đấy không phải anh! Không phải!!”
Bùi Yên gợi lên một nụ cười nhạt nhẽo, nước mắt lại dọc theo khóe mắt rơi vào trong miệng, đầy ngập chua xót:
“Lâm Dịch Phong, vĩnh biệt!!”
Cô nhẹ buông tay, tập tranh rơi xuống chậu than, bỗng chốc nổ tung, bắt đầu hừng hực thiêu đốt.
Dưới lửa cháy bỏng cháy, không đến nửa phút đã thành một đống tro tàn.
Giống như tim cô
Khoé miệng Bùi Yên tươi cười đã biến mất hầu như không còn, cô cầm lấy dao bên cạnh, trong ánh mắt ngơ ngẩn của hắn quyết tuyệt cắt vào tay…
“Không!!!”
Lâm Dịch Phong đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, tiếng gào rống mang theo sự nghẹn ngào nồng đậm, trong phòng trống trải u ám lặp lại quanh quẩn.
Toàn thân hắn đã ướt đẫm, giữa trán chảy ra mồ hôi lạnh, sau hắn phản ứng đây là mơ sau đột nhiên nới lỏng thần kinh, chỉ thở dốc thật mạnh, một tiếng một tiếng.
Nước mắt trong suốt lẫn mồ hôi không tiếng động chảy xuống chăn gối…
Một đêm thức trắng.,