Nam Chính Đều Yêu Tôi - Cửu Ngũ Đích Mạch Điền

Chương 72

Bảy năm sau

Người Trung Quốc có thể không nghe nói qua lưu lượng minh tinh nào, có thể kiến thức hạn hẹp không biết cổ phiếu nào kiếm được nhiều tiền, cũng có thể không rõ ràng lắm gần đây quốc gia ban bố chính sách gì.

Nhưng nhất định biết tập đoàn Đường thị!

Nó tựa như mạch máu sinh tồn của nhân dân, dùng mọi cách tồn tại cùng với dân chúng

Địa ốc, khách sạn, siêu thị, tài chính, thương mại điện tử thậm chí ngành giải trí…

Chỉ cần lên mạng tuần tra công ty này cổ đông lớn nhất là ai đều là tập đoàn Đường thị.

Đồng thời nuôi sống độc lập người Trung Quốc, tập đoàn Đường thị không thể ngăn cản xu thế toàn cầu phát triển. Ngắn ngủn qua mấy năm, nuôi sống gần 20% dân cư.

Thế hệ trước không thể tưởng tượng, những năm đó, bất động sản của Đường thị nổi tiếng cả nước, thậm chí ở nước ngoài cũng rất nổi tiếng, nhưng cái khác bọn họ không rõ lắm

Thịnh thế vương triều không thể so!

Càng khiến chúng nhân khiếp sợ là người đứng đầu của Đường thị -- Lâm Dịch Phong, tuyên bố mỗi năm lấy ra 80% tài sản tư,  thành lập hiệp hội bảo vệ phụ nữ

Văn bản hiệp hội rõ ràng quy định, cho dù là theo dõi, dâm loạn, hoặc là cưỡng gian. Chỉ cần kiểm chứng lời nói là thật, ai cũng sẽ chịu trừng phạt nghiêm khắc!

Vừa mới bắt đầu đại đa số người đều khịt mũi coi thường, đặc biệt là những người quyền cao chức trọng, muốn chơi phụ nữ.

Nhưng mà chuyện xảy ra gần hai tháng, đủ loại hành vi, bao gồm một loạt chứng cứ phạm tội, đều bị công bố không thể nghi ngờ.

Chờ đợi hắn, là lao ngục tai ương.

Mấy năm qua đi, không ai còn dám nghi ngờ sự chân thật này, phụ nữ bị hại đã giảm đáng kể.

*****

Năm Lâm Dịch Phong 34 tuổi, bởi vì một chuyện quấy rầy công tác, vì thế về nước trước.

Lúc Maybach đến biệt thự, mấy vệ sĩ áo đen canh giữ ở cổng lớn, đeo kính râm,  bộ dáng người sống chớ đến gần.

Lâm Dịch Phong đi lên tầng, đôi mắt tựa như thâm thúy, nhàn nhạt quét qua đi, lập tức những đợt lạnh ý đánh úp lại, lại không dám cản hắn.

Hắn đi đến lầu hai, chỉ thấy cửa phòng khép hờ, bên trong truyền đến tiếng người đàn ông uy hiếp, không có sợ hãi.

“Biết nhà tôi đang làm gì không?”

“Biết chú nhỏ tôi là ai không, là Lâm Dịch Phong!”

“Muốn đi kiện tôi thì kiện đi, xem Cục Cảnh Sát nào dám tiếp em”

“Ngoan ngoãn đi theo tôi, có nhiều chỗ tốt lắm!”

Mắt lạnh Lâm Dịch Phong nhìn người giống mình đến năm phần hồi tuổi trẻ kia, ngón tay hắn đang nâng lấy cằm cô gái, vừa đấm vừa xoa, vừa đe dọa vừa dụ dỗ.

Hắn chỉ cảm thấy một sự ác ý vọt tới

Thật mẹ nó không phải người một nhà, không tiến vào một cửa!

Hắn gõ vang cửa phòng, trầm giọng mở miệng

“Lâm Mạt Ngôn, cút ra đây cho chú”

Lúc vệ sĩ nâng thiếu gia ra, trên mặt hắn tràn đầy tiếng kêu vì đau, chặt đứt hai xương sườn, hợp tay trái cũng bị gãy. Sau đó che ngực phun ra mấy ngụm máu, trực tiếp té xỉu.

Lâm Dịch Phong để đủ thời gian cho cô gái trong phòng.

Hắn ngồi ở phòng khách đợi, lúc người mở cửa ra, khuôn mặt tái nhợt, mím môi, thần sắc buồn bã bất an.

Hắn chỉ nhìn lướt qua liền dời ánh mắt, cầm tài liệu trên bàn đưa cho cô.

“Đây là chứng cứ phạm tội của Lâm Mạt Ngôn, cô có thể đi kiện nó, cục cảnh sát không ai dám ngăn lại!”

“Tôi thay nó xin lỗi cô!”

“Về sau có thể tiếp tục ở giới giải trí, trong trường học và trong giới không ai dám làm khó dễ cô!”

Cô gái có chút khó có thể tin, hoảng hốt nhìn  dáng người tuyệt tác trước mắt, mắt khuếch thâm thúy, càng hiện lên sự mị lực của người đàn ông.

Cô ở trên TV nhìn rất nhiều lần, biết hắn là người quyền cao chức trọng của Trung Quốc.

Cô do dự mà nhận đồ vật trong tay hắn, nghĩ nghĩ, chậm rãi lắc đầu.

“Tôi chỉ muốn về sau có thể an an tĩnh tĩnh đóng phim.”

Lâm Dịch Phong trầm mắt nhìn chăm chú nhìn cô, sau một lúc lâu mới mở miệng:

“Vì sao?”

Cô gái rung động hạ lông mi, trong mắt đều là sự đau khổ, nếu đi kiện Lâm Mạt Ngôn, ở trong miệng người khác cũng sẽ biến thành cô quyến rũ hắn. 

Người khác sẽ nói hắn có tiền lại anh tuấn, gia thế trác tuyệt, nghĩ muốn cô gái như nào mà không có, vì sao lại là cô?

“Cho dù có pháp luật tồn tại, cũng không thay đổi được sự ác ý đối với phụ nữ của xã hội này.”

Cô gái ngẩng đầu cảm kích nhìn hắn, gợi lên sự tươi cười nhợt nhạt.

“Cảm ơn anh, anh thật là một người tốt!”

Lâm Dịch Phong sững sờ ở tại chỗ, thật lâu không thể hoàn hồn, trong mắt hắn tràn đầy hoảng hốt, xuyên thấu qua cô giống như thấy được một người khác.

Tuổi tác của hai người cũng không chênh lắm.

Đều rất hy vọng với tương lai, cho dù bị thương, cũng chưa bao giờ bỏ cuộc.

Hắn cứu người trước mặt này, còn cô gái của hắn đâu?

Ai đã cứu em ấy?

Không có ai!

Chỉ có ác ý che trời lấp đất, chửi bới, muốn kéo cô vào trong bóng tối, khiến cô không thoát ra được.

Hắn cũng ở trong đó!

Hắn thậm chí thờ ơ lạnh nhạt sự vũ nhục của người khác đối với cô!

Người tốt sao? Hắn là người tốt sao?

Tập đoàn mấy năm nay càng làm càng lớn, quyên tiền vô số kể. Đi đến nơi nào, người khác đều khóc lóc thảm thiết nói với hắn: “Anh thật là một người tốt!”

Hắn phải không? Hắn không phải!

Hắn đối với ai trên thế giới này cũng rất tốt, nhưng lại dành sự hư hỏng của mình cho cô gái của hắn.

Hắn là một người tội ác tày trời, nghiệp chướng nặng nề!
Bình Luận (0)
Comment