Nam Chính Đều Yêu Tôi - Cửu Ngũ Đích Mạch Điền

Chương 75

Tháng tám ở đại học A, so với trước náo nhiệt hơn rất nhiều, một top sinh viên mới đến, các đàn anh, đàn chị, khí thế ngất trời dựng lều  ở cổng trường đón người mới đến.

Lúc này Bùi Yên cầm túi nhỏ, đẩy vali, ở đi dạo ngắm phong cảnh trên trường.

Tuy rằng ngày mai mới là ngày nhập học, nhưng trường học đã sớm chia xong ký túc xá, ai muốn nhìn thành phố ra sao có thể tới trước.

Trường này nổi tiếng đã lâu với trăm năm nhà giáo, sự cổ xưa được thể hiện trong kiến trúc, đáy lòng cô nhảy nhót không thôi.

Đây là trường học của mình!!! Cô nhất định sẽ ở đây trưởng thành!

Đi trên đường hai hàng cây xanh, hai sườn cây liễu rậm rạp, bóng râm toả ra xung quanh, Bùi Yên thoải mái, đang chuẩn bị giống mèo nhỏ lười nhác vươn vai, ánh mắt trong lúc vô ý nhìn thấy một người đàn ông đứng dưới cây liễu.

Tức khắc sửng sốt!

Người đàn ông dáng người cao dài, sơ mi trắng quần đen, nhìn thấy hơi tự phụ. Giữa trán tóc mái che nửa lông mày, đôi mắt bị lông mi dày và dài che đi một chút, mũi cao thẳng, sườn mặt hoàn mỹ như điêu khắc.

Bùi Yên xem ngây ngốc, đứng đơ tại chỗ, mắt hạnh tràn đầy hoảng hốt.

Cô bị hút vào quyển truyện tranh sao? Hay là đang nằm mơ?

Cô giống như một đầu gỗ cọc, ngốc ngốc nhìn người đàn ông, nhìn hắn chậm rãi xoay người nhìn về phía chính mình, một bước, hai bước, ba bước, đi đến chỗ cô.

?

Bùi Yên lập tức hoàn hồn, mặt nóng như lửa đốt, lập tức rũ mắt, đáy lòng bắt đầu không thể hiểu được

Hắn chỉ là đi ngang qua!!

Hắn không có thấy bộ dáng đứng ngây ngốc của cô!

Cô ở trong lòng yên lặng cầu nguyện, tay nắm chặt,

Hắn cố tình đi cực chậm, giống như đang tra tấn cô, Bùi Yên chỉ nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng nặng nề:

Sau đó

Giày thể thao màu đen xuất hiện ở trong ánh mắt cô.

“Anh là đàn anh đón sinh viên mới.” Tiếng nói trần thấp từ đỉnh đầu vang lên, còn chưa tự hỏi chiếc vali đã bị hắn cầm lấy.

“A? Anh…”

Bùi Yên ngạc nhiên ngẩng đầu, lời nói trong miệng bị đôi mắt thâm thúy quấy rầy, lộng lẫy giống như sao trời, hút cô vào.

Cô ngốc ngốc nhìn hắn, từ môi mỏng gợi cảm đến mũi cao thẳng, lại tới đôi mắt, lông mi thật sự dài, một sợi, hai sợi…

Trong lòng cô theo bản năng bắt đầu đếm.

Hắn bởi vì bị nhìn chăm chú trong thời gian dài, con ngươi như nổ tung, khóe miệng gợi lên ý cười, giống như thấm vào trong ánh nắng.

Bùi Yên phản ứng lại, lập tức cúi đầu, mặt đỏ lên, chân tay luống cuống.

Thật sự mất mặt mà!! Cô chỉ muốn đào cho mình một cái lỗ chui xuông.

“Anh là sinh viên tình nguyện.” Lâm Dịch Phong  lặp lại, giải vây nói sang chuyện khác:

“Đi thôi, trước dẫn em đi đến túc xá được không? Ngày mai lại dẫn em đi báo danh.”

Thì ra là đàn anh đón sinh viên nhập học, sắc đẹp lầm người!

Bùi Yên ở trong lòng trộm lẩm bẩm, hai tay nhẹ nhàng đi theo sau hắn:

“Đàn anh, để em tự mình làm đi” cô có chút ngượng ngùng.

“Đây là trường học phân phó, cần thiết thì chúng ta sẽ xách.”

Lâm Dịch Phong mặt không đỏ tâm không nhảy tìm cớ, bước chân thật sự chậm, lẳng lặng chờ đợi bước chân cô.

Hắn hốc mắt dần dần ướt át, không dám quay đầu lại, sợ chính mình thất thố.

Trở lại một đời, nửa tháng tâm lý ám ảnh, vô số lần diễn luyện. Hắn cho rằng chính mình đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể bình tĩnh đối mặt với cô, nhưng lúc thấy cô nháy mắt tim đập loạn nhịp, thiên ngôn vạn ngữ mà hắn nghĩ ra đã bị nghẹn trong cổ họng.

Yên Yên, bảo bối, anh đã trở về!

Lần này em đợi anh được không?

Cô gái đi ở phía sau không biết hắn nghĩ phức tạp như vậy, cô chỉ là có chút câu nệ, thầm nghĩ bộ dáng vừa rồi của mình có si mê quá hay không?

Đi ở trên đường, Bùi Yên mẫn cảm phát hiện rất nhiều người đang nhìn cô

Cô có chút buồn bực, cẩn thận tìm tòi nghiên cứu. Không đúng, hình như là đang nhìn đàn anh phía trước cô.

Chỉ là tầm mắt có chút trốn tránh, không dám trắng trợn táo bạo xem, hơn nữa tốp năm tốp ba ở phía sau khe khẽ nói nhỏ, càng ngày càng nhiều.

Bùi Yên không hiểu, chẳng lẽ bởi vì hắn đẹp trai?

Lâm Dịch Phong không chú ý ánh mắt người khác, thả chậm một hai bước, cùng cô sóng vai đi, ôn nhu mở miệng,:

“Học chuyên ngành gì?”

“…Nghệ thuật” sửng sốt vài giây mới trả lời.

“Ừ,, có thích hoạ sĩ hào không?” Giọng hắn rõ ràng dễ nghe:

“Em rất thích Alfred Sisley.”

“Đàn anh cũng thích ông ấy sao?” Mắt Bùi Yên sáng rực lên.

Ánh mắt Lâm Dịch Phong mang ý cười, gật gật đầu, cùng cô nói chuyện.

Mấy đề tài sau, Bùi Yên cũng không câu nệ nữa, giống tìm được tri âm, rụt rè lại ẩn ẩn kích động cùng hắn nói chuyện, dần dần xem nhẹ sự chú ý xung quanh.

Vừa đi vừa nói không bao lâu, Lâm Dịch Phong dẫn cô đến kí túc xá.

Bùi Yên rất kinh ngạc.

Vừa rồi hình như đàn anh không hỏi ký túc xá của mình! Sao hắn biết được?

Cô da mặt mỏng không có mặt mũi hỏi, yên lặng đi theo sau, nhìn thấy hắn xách vali lên tầng 4, đi hành lang phía đông, dừng lại ở trước cửa phòng.

Đúng là ký túc xá của cô.

“Cho anh số điện thoại của em? Ngày mai dẫn em đi báo danh.” Lâm Dịch Phong ngừng ở cửa nhìn cô, ánh mắt sáng quắc.

Bùi Yên ngượng ngùng sợ phiền toái hắn, đang chuẩn bị từ chối, hắn lại nói:

“Đây là nhiệm vụ của trường học, đàn anh đàn chị lúc cần thiết phải dẫn sinh viên mới đi báo danh”

A, là như thế này sao?

Vì thế mơ màng hồ đồ trao đổi số điện thoại.

Lâm Dịch Phong ngồi xổm xuống i nhìn thẳng cô, hơi thở cực nóng chậm rãi áp xuống, ánh mắt lưu luyến mà mãnh liệt:

“Anh là Lâm Dịch Phong, chuyên ngành máy tính, năm 4.”

Bùi Yên cảm thấy ánh mắt hắn rất nóng, đầu óc lộn xộn, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, mím môi:

“Em...em là Bùi Yên.”

“Ừ,” hầu kết hắn lên xuống, đôi mắt sâu không thấy đáy, mắt màu đỏ tươi mà nóng rực.

Yên Yên, anh mang theo nửa đời tang thương đi tới, mà em vẫn ngây thơ như cũ.

Đời này câu chuyện của chúng ta sẽ như nào đây?

- ---- chính văn hoàn -----

Đây là sự khởi đầu của câu chuyện mới, tác giả viết riêng thành quyển khác là “ Tình cảm chân thành”, hẹn mọi người mình hoàn hố này sẽ đào hố đó nhé.

Các chương ngoại truyện tiếp theo sẽ là cuộc đời Lâm Dịch Phong ở kiếp trước ( kiếp khi Bùi Yên bị hạ dược)

Một tháng hoàn chính văn, mình cảm ơn mọi người nhiều nha.
Bình Luận (0)
Comment