Nhân viên Đường thị hai tháng này có thể nói bận đến nỗi trời đất tối sầm, 996 (*)cũng không thể miêu tả hết tình trảng thảm hại của họ, công việc mà ở bên trên giao xuống có thể chất thành núi.
Tuy rằng tăng ca gấp ba tiền lương, nhưng trong nhà có vợ, có con, hộp đêm quán bar không thơm sao, vì cái gì sao biến tất cả thành công việc?
Trong khoảng thời gian ngắn, nhân viên tầng dưới than khổ không ngừng, nhưng nhìn thấy tiền lương 6 số thì cười không khép được miệng bắt đầu cuộc sống gian khổ tăng ca.
Nhưng quản lý không giống, bọn họ ở thành phố đều có nhà có xe, cổ phiếu trong tay cũng lên xuống, so sánh với tiền mồ hôi nước mắt, chỉ là tiền cuối tuần của bọn họ mà thôi.
Vì thế, một nhóm không dám quấy rầy Lâm Dịch Phong, chỉ có thể ai oán phê bình kín đáo hắn với thư ký, khát vọng nhân viên thân cận Lâm tổng có thể giúp bọn hắn
Thư ký Lưu nghe được vài lời nói bóng gió, sau khi suy xét vài ngày thì đến bàn làm việc của Tô Điệp Y, châm chước dùng từ.
“Chị Tô, Lâm tổng vì sao gần đây ép mình như vậy? Nghe bảo vệ dưới tầng nói gần sáng mà văn phòng vẫn sáng đèn, chỉ sợ gần đây chưa ngủ, như vậy thân thể sẽ ăn không tiêu, có vài vị quản lý tới hỏi qua.”
Ngụ ý, Lâm tổng chịu được, bọn họ chịu không nổi.
Tuy rằng Lâm Dịch Phong chưa từng ép bọn họ tăng ca, nhưng dựa vào tốc độ làm việc sấm rền gió cuốn của hắn, đàn cáo già chả nhẽ không tăng ca thêm giờ theo sao, kết quả khiến toàn bộ công ty giống như được tiêm máu gà.
Không biết hắn buồn bực, Tô Điệp Y nghi hoặc, từ tháng trước hắn hủy bỏ hội nghị, giúp hắn hẹn bác sĩ tư nhân thì hắn bắt đầu sửa tác phong làm việc, đêm ngày đều là công việc.
Tháng này chưa bao giờ về chung cư, ở bên cạnh văn phòng nghỉ ngơi, cứ như vậy, thân thể sao chịu nổi?
Thư ký Lưu nhìn mặt cô có chút lo lắng, lấy lòng nói: “chị Tô, hay chị đi khuyên nhủ đi, nếu chị cũng không có cách thì chúng ta thật sự cũng không có biện pháp nào.”
Chị Tô theo Lâm tổng bảy năm, là người duy nhất có thể tùy ý vào văn phòng hắn, cô nhất định có biện pháp.
“Tôi thử xem.” Tô Điệp Y nhàm chán nhìn dáng vẻ nịnh hót của hắn, gật đầu đồng ý
Không thể không nói trong lòng thực cô rất thụ, Đường thị bao gồm cha mẹ hắn đều tán thành cô, công nhận cô là người duy nhất bên cạnh hắn.
Chỉ thua bản thân hắn.
Cô lấy ly chuyên dụng của hắn pha cà phê, bưng lên cầu thang.
Thời khắc đảy cửa ra quả nhiên thấy hắn ngồi ở máy vi tính, tuy rằng không thể bắt bẻ, không chút cẩu thả, đáy mắt nổi lên xanh đen nhàn nhạt màu, hình dáng càng thêm thâm thúy.
Hắn gầy rồi.
Tô Điệp Y che dấu sự đau lòng nơi đáy mắt, tiến lên đặt cà phê trên bàn, mở miệng nhu hòa: “Lâm tổng, uống ly cà phê lấy lại tinh thần đi.”
“Cảm ơn.” Mũi Lâm Dịch Phong động một chút, hắn nhìn cô rồi ngưng tay uống một ngụm.
Vị chua xót mới vừa vào trong miệng lan ra toàn cơ thể, sự thanh tỉnh truyền lên trên não đồng thời cũng gợi lên sự mỏi mệt sâu nhất trong thân thể, hắn nhắm hai mắt xoa xoa giữa mày.
“Lúc làm việc nên chú ý nghỉ ngơi, bác rất lo cho anh..”
Tô Điệp Y nhắc nhở, cô đã trải qua khoá huấn luyện giọng nói nên lúc này có chút uyển chuyển, như nước chảy róc rách, tiếng vang thanh thuý.
“Cuối tuần bác hẹn em đến Tây Xương cưỡi ngựa, anh đi không? Nếu đi em nói nhân viên chuẩn bị trang phục.” Ánh mắt chờ mong không chút nào che giấu nhìn người đàn ông.
Mấy năm nay, Mẹ Đường cùng bà nội thường xuyên hẹn cô ra ngoài chơi, cô thậm chí còn hay đến nhà hắn, nhưng hắn chưa từng tham dự qua, không có ngoại lệ.
Cũng cho thấy hắn không hùa với người nhà thừa nhận cô và hắn có quan hệ riêng tư, cô không vội, đã đợi bảy năm, còn sợ một sớm một chiều sao?
Nhưng mỗi một lần, Tô Điệp Y đều sẽ khát vọng hắn gật đầu.
Lâm Dịch Phong ngẩn ra vài giây mới ngẩng đầu nhìn cô, cũng bắt giữ được đáy mắt che giấu không được sự yêu say đắm nhẹ nhè. Lông mi phai nhạt, cũng che giấu càng sâu.
Cô thích chính.
Hắn đã biết từ trước, chỉ là bởi vì cô hoàn mỹ đúng mực, hắn không thấy có vấn đề gì, cũng cam chịu cô ở bên cạnh hắn.
Hành động của ba mẹ hắn cũng biết, không chán ghét cũng không cảm thấy thích.
Hiện giờ....
Đi sẽ đại biểu cho trong lòng hắn hiểu rõ, hắn muốn đi sao?
Ánh mắt chợt lóe, như là nghĩ tới cái gì, có chút ngơ ngẩn.
Thật lâu mới ngước mắt nhìn về phía cô, đáy mắt thâm thúy như biển như có sao băng, lại nháy mắt mai một, không gợn sóng, chỉ là càng đen hút.
Trong ánh mắt chờ đợi của Tô Điệp Y, Lâm Dịch Phong chậm rãi gật đầu, đợi cho màu xanh biển nhạt đi, hắn vẫn như cũ duy trì tư thế.
Đôi mắt xa xưa mà thâm trầm, dường như quanh quẩn sự mềm mại, lại như sắt đá quạnh quẽ.
Hắn không nên đắm chìm ở trong mộng, đó là giả, là giả, không thể để cô ấy ảnh hưởng đến cuộc sống của mình.
Sau khi từ mộng tỉnh lại, hắn đi tìm bác sĩ tâm lý, không chỉ một lần.
Thậm chí, đi tìm hiểu khoa học nghiên cứu
Chỉ muốn có đáp án trong lòng hắn, có khả năng hay không, cho dù chỉ có một chút, nếu giấc mơ đó là sự thật, thật sự có một người như vậy trong tương lai chờ hắn.
Cô nhỏ xinh nhu nhược, cô ôn nhu như nước, đôi mắt xinh đẹp như ngôi sao chân trời.
Cô thích khóc như vậy, nhưng lại quật cường, khi bị bắt nạt không có ai bảo vệ cô thì sao bây giờ?
Câu trả lời đều là lắc đầu, bác sĩ tâm lý thậm chí lo lắng nhìn hắn, nói một lượng lớn thuật ngữ tâm lý.
Cái gì mà chướng ngại vọng tưởng, nghiêm trọng sẽ dẫn tới tinh thần phân liệt, thậm chí góp ý hắn tiếp thu trị liệu, không cần quá chấp nhất với người không tồn tại.
Liên tiếp vài lần, hy vọng bị dập tắt, lục phủ ngũ tạng đều lạnh thấu, trong đầu tất cả đều là lời nói của người khác, không có người này... Không có người này....
Vì thế, Lâm Dịch Phong sau khi trở về lại không dám vào giấc mộng, lúc ngủ đều tránh khoảng thời gian đấy
Hắn không dám bảo đảm, ở trong mộng lại nhìn thấy cô, sau khi tỉnh lại thì trống rỗng, chênh lệch như vậy, hắn sẽ làm ra chuyện gì.
Lâm Dịch Phong quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, như có thể xuyên thấu qua tầng mây nhìn thấy đôi mắt động người ấy, hắn nhẹ giọng lẩm bẩm, “Tạm biệt....”
(*) chế độ làm việc khắc nghiệt của TQ