Màn đêm buông xuống, hoa đăng mới lên, một chiếc Audi màu đen từ sân bay chạy về hướng thành phố.
Trong xe áp suất rất thấp, không cần nói cũng biết rất áp lực từ ghế sau truyền tới, giống như từng đợt gió, khiến người không rét mà run.
Thư ký Trương ngồi ở trên ghế phụ thậm chí cũng không dám thông qua kính chiếu hậu nhìn biểu cảm cửa người đàn ông, đầu chuyển hướng cửa sổ, thở dài.
Vì sao không tìm thấy? Rõ ràng phạm vi nhỏ như vậy, các đặc điểm nhận dạng đều có, theo lý thuyết phải là chuyện dễ dàng chứ.
Ông mắt thấy người đàn ông thu nhỏ phạm vi tìm kiếm lại, từ sinh viên tốt nghiệp trong mười năm, biến thành tốt nghiệp muộn hơn hắn vài năm, từ mắt hai mí biến thành gáy và tay có nốt ruồi....
Bọn họ thậm chí tìm người tốt nghiệp ngành nghệ thuật của đại học A, người phù hợp điều kiện hẳn là sẽ không bị bỏ sót mới đúng, chỉ cần tra hai ba ngày là được.
Nhưng hơn nửa tháng rồi vẫn không tìm được.
Thư ký Trương xoa giữa mày, trong lòng cũng có chút thất vọng.
Hôm nay ở Thượng Hải có tin tức, nói tìm được một người phì hợp, tốt nghiệp đại học A nhưng sau kho tốt nghiệp mở cửa hàng bán hoa, theo mấy người quan sát, lòng bàn tay và sau tai cũng có mụn ruồi.
Tuổi, chuyên ngành, đặc điểm toàn bộ đều khớp..
Chuyện này khiến thư ký Trương rất vui vẻ, ông đi theo Lâm Dịch Phong lên máy bay rất kích động, đáy mắt đuôi lông mày đều thả lỏng, thậm chí hắn còn sửa sang lại quần áo, trong miệng còn nhai kẹo cao su.
Bộ dáng thanh niên thấy người trong lòng, thư ký Trương ở bên cạnh cười trộm.
Nhưng hy vọng lớn bao nhiêu, thất vọng sâu bấy nhiêu.
Lúc ở cửa hàng bán hoa nhìn thấy cô gái kia, người đàn ông không còn vui mừng.
Trải qua quá lòng tràn đầy chờ mong cùng khát khao, hắn giống như suy sụp xuống, trên đường về đó sự áp lực đến mức tận cùng.
Thư ký Trương cũng không biết làm sao bây giờ, người phù hợp ở trong nước toàn bộ đều tìm một lần, có mấy người di dân đến nước ngoài nhưng từ tư liệu thấy rõ không phù hợp, còn cần thiết ra nước ngoài xem sao?
Hắn không khỏi có chút hoài nghi, người này thật sự tồn tại sao?
“Lúc điều tra có bỏ sót ai không?”
Ngây người một lúc, thư ký Trương nghe được giọng nói sâu kín của người đàn ông phía sau, không thể nghe thấy sự khát khao, dường như trong sự tuyệt vọng còn ngóng trông một cọng rơm rạ cứu mạng,
Hắn thông qua kính chiếu hậu nhìn người đàn ông, phát hiện đầu hắn hướng tới ngoài cửa sổ, đáy mắt thần sắc đều bị bóng đêm bao trùm.
Thư ký Trương nhíu mày, không bỏ sót ai, ông phân loại hết những người sau khi tốt nghiệp làm nghệ thuật và không làm về nghệ thuật.
Ông đang chuẩn bị lắc đầu, đột nhiên nghĩ tới cái gì....
Thư ký Trương thử nhìn hắn một lúc, mở miệng: “Có mấy người bất ngờ qua đời, lúc tôi tra thì ---”
Lời còn chưa dứt, đã bị ánh mắt đáng sợ của Lâm Dịch Phong nhìn qua, ông tức khắc im miệng, tự giác nói lỡ.
Ngẫm lại cũng đúng, người Lâm tổng muốn tìm sao có thể...
Thư ký Trương nói sang chuyện khác: “Lâm lão gia mấy ngày nữa sẽ đến 80 đại thọ, mẹ Lâm bảo tôi nhắc nhở cậu nhớ về nhà.”
“Ừm.” Yết hầu Lâm Dịch Phong khẽ rung, hắn mở cửa sổ xe, muốn gió lạnh thổi sự nặng nề trong lòng hắn.
Mấy ngày liền tới tìm kiếm không có kết quả cùng với lời nói của thư ký Trương ép hắn không thể không thở dốc.
“Em ở nơi nào, để anh tìm thấy em được không...”
Lâm Dịch Phong không tiếng động lẩm bẩm, khóe mắt ướt át lặng yên bị khó thổi khô, một lần lại một lần.
**
Sau khi xe vào thành phố, tài xế như thường lệ thả chậm tốc độ, đêm tối bị đèn nhuộm hồng, người đi đường thưa thớt.
Ánh mắt Lâm Dịch Phong vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ, không có tiêu cự, chỗ rẽ ở đồn công an có hai người lớn tuổi.
“Dừng! Quay xe lại.”
Lâm Dịch Phong trầm giọng phân phó, tài xế theo lời lui về phía sau, cửa sổ xe mở hết cỡ, nhìn hai người đứng ở đầu gió kia, như đôi phu thê tuổi đã già.
Mặt bọn họ bởi vì bóng cây che đậy, cũng không nhìn rõ ràng. Nhưng kề bên sự tuyệt vọng thống khổ, khoảng cách xa như vậy cũng có thể nhìn rõ được.
Người đàn ông tóc hoa râm, trong tay cầm một bảng màu trắng, dưới ánh đèn mờ nhạt, chữ viết như ẩn như hiện.
- -- Con gái tôi không phải là tự sát, xin cục cảnh sát tra rõ, đừng có làm người chết không nhắm mắt.
Tâm Lâm Dịch Phong đột nhiên như bị cái gì đâm mạnh xuống, sự đau đớn xuyên tim lan ra, hắn che ngực run rẩy nhìn hai người kia, trong đầu không biết sao nghĩ đến sau khi cô rời đi, hắn đi thăm cha mẹ cô.
Khi đó khoé mắt bọn họ ướt át, trên mặt bất đắc dĩ lại đau thương. Cảnh này tương tự, tương tự đến nỗi hắn không thể rời đi
Hắn ngước mắt nhìn đồn công an, nghiêng đầu nói với thư ký: “Gọi điện thoại hỏi chú Đàm, chỗ này ai phụ trách, để bọn họ tiến hành theo pháp luật.”