Nam Chính Hắn Luôn Tuyệt Tình Như Vậy

Chương 106

Năm xưa? Là năm ngoái hả?

Cố Nghi nghe xong bèn sững người, trầm tư hồi lâu mới kinh ngạc nhận ra dường như cô chưa từng nói lời yêu Tiêu Diễn bao giờ.

Không đúng, hình như cô đã từng nói rồi.

Cô suy nghĩ trong đầu, nghĩ mãi nhưng vẫn không nhớ ra cô đã thốt lên lời ấy khi nào và ở đâu.

Tiêu Diễn cảm thấy Cố Nghi trong lòng mình cứng đờ trong chốc lát, nỗi nghi ngờ trong lòng hắn càng thêm sâu.

“Thần thiếp…”

Cố Nghi do dự ngẩng đầu lên, nhưng lại thấy Tiêu Diễn chẳng hề có chút giận dữ, chỉ dịu dàng nhìn cô, ánh mắt như dòng nước dịu nhẹ, chứa đầy ánh sao lấp lánh.

Cô bỗng quên mất điều mình định nói.

Tiêu Diễn cúi xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn.

Môi hắn khô nhưng ấm áp, răng môi chạm nhau, hơi thở hòa quyện.

Khi cảm nhận được giọt lệ lăn trên bờ môi, Tiêu Diễn mới nhẹ nhàng buông cô ra.

Hắn khẽ thở dài, ánh mắt dịu dàng ngắm nhìn đường nét trên gương mặt cô, ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi mấy giọt nước mắt trên má cô.

“Nếu không muốn về cung thì cứ ở lại đây thêm vài ngày.”

Cố Nghi nín khóc, ngẩng đầu định nói điều gì, nhưng lại nghe Tiêu Diễn cất cao giọng gọi: “Chuẩn bị nước.”

Ngoài cửa vang lên giọng nói quen thuộc của Cao Quý công công: “Vâng.”

Đợi đến khi Tiêu Diễn tắm rửa xong, thay y phục bên trong, những lời định khuyên hắn rời đi trong đầu của Cố Nghi đều không sao nói ra được. Cô nằm trên giường, ôm chăn tức giận vì không dám đấu tranh, đành quay mặt vào tường tự trách mình.

Tiêu Diễn sau khi tắm xong cả người mang theo hương thơm thoang thoảng nằm lên giường, xoay người cô lại, để cô đối diện với hắn.

“Trẫm đã tắm rửa xong rồi” Hắn nói.

Cố Nghi khẽ “Ừm” một tiếng, thấy sắc mặt hắn quả nhiên sáng hơn mấy phần, nhìn kỹ dường như còn trắng trẻo hơn trước.

Tiêu Diễn đột nhiên hỏi: “Lúc ở Nam Uyển cưỡi ngựa bắn cung, nàng đã mặc áo giáp vàng rồi sao?” Khi hắn vừa bước vào phòng đã thấy bộ giáp vàng mềm mại đặt trên ghế bên giường.

Cố Nghi lại đáp “Ừm” một tiếng.

“Tại sao?” Tiêu Diễn truy hỏi.

Cố Nghi bình thản đáp lại ánh mắt đầy dò xét của hắn: “Thần thiếp phòng ngừa trước ấy mà, cưỡi ngựa bắn cung khó tránh khỏi bất trắc.”

Tiêu Diễn vẫn chăm chú nhìn cô: “Khi ở Nam Uyển, nàng cũng giấu một liều thuốc tề mẫu châu trên người?”

Cáp Mộc Nhĩ đã nói rằng Cố Nghi hạ độc mình, hắn nghĩ đi nghĩ lại, chất độc mà Cố Nghi có thể có trong tay chính là viên tề mẫu châu của Đào Giáp để lại. Chỉ là không hiểu vì lý do gì mà hôm đó ảnh Vệ lại không tìm thấy nó trong Hà Lạc điện.

Cố Nghi nghe hắn hỏi như vậy, trong lòng thầm kinh sợ, nhưng cũng biết không thể chối cãi, đành nói: “Bệ hạ, sao bệ hạ biết được?”

Tiêu Diễn thật thà đáp: “Cáp Mộc Nhĩ nói nàng hạ độc, vì vậy trẫm có suy đoán này.”

Cáp Mộc Nhĩ chưa chết.

Cố Nghi thầm thở phào nhẹ nhõm, lúng túng nói: “Bệ hạ anh minh.”

Ánh mắt Tiêu Diễn không rời khỏi gương mặt Cố Nghi, cười nhạt nói: “Vậy ra là nàng tự chui đầu vào lưới, để Cáp Mộc Nhĩ bắt đi?”

Tim Cố Nghi lập tức thắt lại.

Thấy chân mày cô khẽ động, Tiêu Diễn lại hỏi: “Nàng mặc áo giáp vàng, giấu tề mẫu châu trong người đều là vì để thoát thân?” Ánh mắt hắn chợt sáng lên, lại ghé sát cô hơn.

“Sao nàng biết trước được mưu kế của Cáp Mộc Nhĩ hôm ấy, như thể liệu sự như thần?”

Bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách gần trong gang tấc, dưới ánh mắt ấy, Cố Nghi chẳng thể trốn tránh.

Cô biết Tiêu Diễn vốn dĩ nhiều toan tính, nhưng không ngờ lại nhiều đến mức này.

Liệu sự như thần, quả là chẳng sai.

Cô im lặng nhìn hắn, vốn tưởng là cuộc đoàn tụ ấm áp, bất ngờ biến thành cuộc tra hỏi giữa đêm khuya.

Cố Nghi lặng thinh không nói, đôi mắt hạnh ngỡ ngàng nhìn Tiêu Diễn. Hắn đưa tay đặt lên vị trí trái tim cô, nhịp tim bên dưới lòng bàn tay đập gấp gáp.

Hắn bật cười, tiến đến gần, khẽ chạm lên đôi môi đỏ thắm của cô.

Không thể ép cô quá mức được, cần phải từ từ.

Hắn hạ giọng: “Giờ không muốn nói cũng không sao, trẫm sẽ đợi đến ngày nàng muốn nói.”

Cố Nghi bất giác vân vê đôi môi, cả người cũng ngây ngẩn.

Tiêu Diễn hôm nay có gì đó là lạ.

Trước đó hắn nói không về cung thì cứ ở lại, không hề tức giận chút nào.

Chuyện cưỡi ngựa bắn cung ở Nam Uyển trong mắt hắn toàn là sơ hở khắp nơi, thế nhưng hắn cũng chẳng hề truy hỏi đến cùng.

Nghe thấy tiếng cười của hắn, lòng Cố Nghi càng thêm bất an. Cô suy nghĩ một lát, lựa lời nói giảm nói tránh: “Thần thiếp đã giấu tề mẫu châu trong cây trâm của mình. Thục… Tề Thù đã chế tác tề mẫu châu thành đầu trâm gỗ mun gắn ngọc đỏ, rồi Đào Giáp tráo trâm của thần thiếp, thần thiếp liền tương kế tựu kế mà giữ lại cây trâm gỗ ấy.”

Tiêu Diễn không kìm được siết tay chặt lại, khiến Cố Nghi đau nhói.

“Tại sao nàng không báo với trẫm? Tề mẫu châu là độc dược mạnh, một chút sơ suất cũng có thể gây nguy hiểm đến tính mạng.”

Nghe giọng hắn có phần trầm xuống, cô đành bịa ra: “Thần thiếp trước đây không biết viên châu này độc đến vậy. Mãi sau khi Đào Giáp sắp rời đi mới nói cho thần thiếp biết, thần thiếp nghĩ giữ lại để phòng thân cũng tốt.”

Phòng thân cũng tốt.

Cố Nghi sau khi dùng tề mẫu châu để thoát thân, không những không quay lại tìm chim ưng, cũng không đi về phía Nam để trở lại Đại Mạc, hơn nữa cũng không muốn hồi cung. Hiện giờ, cô còn thúc giục hắn đi trước.

Lẽ nào Cố Nghi thực sự đã tính toán sẵn ngày giờ, cố ý tránh hắn ư?

Trong lòng Tiêu Diễn nặng trĩu, cảm giác bất an không sao hiểu nổi dần nổi lên. Hắn bất giác nhớ lại bao lần Cố Nghi gặp họa.

Hắn dang tay ôm lấy cô, siết chặt vào lòng, lồng ngực áp sát nhau, nhịp đập kề nhau, cảm giác nặng trĩu ấy khiến hắn phần nào an tâm hơn.

Cố Nghi cũng đưa tay vòng quanh eo của Tiêu Diễn. Chỉ cách một lớp áo mỏng, cô cảm nhận rõ ràng Tiêu Diễn đã gầy đi rất nhiều.

“Bệ hạ gầy đi rồi.”

Nhanh như vậy đã có thể đến Quả Thành, có lẽ là vì từ khi vương đô thất thủ, Tiêu Diễn đã không ngừng thúc ngựa tiến về phía Nam.

Tiêu Diễn khẽ vuốt ve má cô, thở dài: “Nàng cũng gầy đi rồi.”

Cố Nghi cảm thấy sống mũi cay xè, nước mắt đêm nay của cô thật vô giá trị.

Cô tựa đầu vào áo trước ngực hắn, khẽ dụi mấy cái để lau sạch giọt lệ nơi khóe mắt, nhưng sau một thoáng, cô bỗng nhận ra ở phần chân giao nhau, nhiệt độ như nóng lên, dường như có gì đó đang thay đổi.

Cô ngẩng lên, ngơ ngác nhìn Tiêu Diễn.

Hiếm thấy hắn lại đỏ bừng tai.

Mấy tháng không gặp, người lại đang ôm trong lòng, đó là lẽ thường.

Tình ý bộc phát, hắn không kìm được mà động tay động chân, khẽ cúi đầu cắn nhẹ vành tai cô, chỉ mấy động tác đã tháo được dây áo trước ngực của cô.

Ánh trăng cao treo khẽ vén những đám mây mỏng manh, soi sáng khắp sân vườn.

Cao Quý công công vốn đợi ngoài cửa để nhận chỉ thị, nghe thấy động tĩnh thì biết điều một mình đi về phòng khách mà Chu Đình Hạc chuẩn bị sẵn. Ông ta đã đi đường mấy tháng liền, vừa hội ngộ với hoàng thượng tại Vương Đô, ai ngờ vừa gặp nhau đã phải đội sương đi về Quả Thành.

Tuổi ông ta cũng đã cao, xương cốt bao năm vất vả cũng nên được nghỉ ngơi đôi chút rồi.

*

Trời vừa sáng.

Cố Nghi tỉnh dậy, cổ họng hơi đau.

Tiêu Diễn nằm bên cạnh đã thức từ lâu, chỉ đang nằm nghiêng nhìn cô. Thấy cô mở mắt, hắn còn ân cần đưa chén trà trên bàn tới cho cô nữa.

Cố Nghi uống trà xong, cúi đầu nhìn xuống, không biết từ lúc nào y phục của cô đã được mặc lại gọn gàng.

Tiêu Diễn khẽ cười: “Trẫm sợ nàng nhiễm lạnh nên đã mặc lại giúp nàng.”

Cố Nghi khẽ đáp: “Đa tạ…”

Ngoài cửa có tiếng bước chân vọng đến: “Bệ hạ đã dậy chưa ạ?” Cao Quý công công cất tiếng hỏi.

Tiêu Diễn đáp lại một tiếng, vài người hầu liền mang nước nóng vào, trong đó có một nha hoàn mấy ngày qua vẫn hầu hạ Cố Nghi. Lúc này, mặt nha hoàn đỏ bừng, chỉ dám nhìn xuống nền gạch xanh, không dám ngẩng đầu lên. Đặt chậu nước xong, cô ấy liền vội vã chạy ra ngoài.

Đêm qua náo động có vẻ hơi lớn, nơi này khác xa hoàng cung, nhà cửa gần nhau lại cách âm không tốt.

Cố Nghi nhất thời không muốn ra khỏi cửa. Còn Tiêu Diễn thì tâm trạng rõ ràng tốt hơn, thong thả rửa mặt chải đầu xong, lại nắm tay cô đi tới phòng khách dùng bữa sáng.

Dùng xong bữa, chủ nhân của trạch viện – Chu Đình Hạc liền tiến vào chào hỏi.

Sắc mặt của anh ta hôm nay trông rất kém, quầng thâm dưới mắt rõ ràng, nhìn cũng đủ biết là đêm qua anh ta ngủ không ngon.

Cố Nghi cúi đầu, chỉ mong có cái lỗ mà chui xuống.

Cô liếc nhìn Tiêu Diễn, thấy hắn thần sắc rạng rỡ, cười nói tự nhiên: “Chu khanh lần này lập được công lớn, đợi trẫm hồi cung, nhất định sẽ phong thưởng.”

Chu Đình Hạc cụp mắt, cúi người tạ ơn: “Vi thần tạ ơn bệ hạ.”

Tiêu Diễn cười vui vẻ: “Chu khanh quá lời rồi.”

Chu Đình Hạc tạ ơn xong, bước đi khẽ khàng, rời khỏi cửa sảnh.

Tiêu Diễn quay sang thấy Cố Nghi mặt mày ủ rũ, bèn nhướng mày hỏi: “Sao thế? Nàng đau lòng rồi à?”

Đau lòng cái khỉ gì! Tôi chỉ là đang xấu hổ đến nỗi muốn tìm một cái lỗ chui xuống thôi nè!

Nghĩ đến Chu Đình Hạc cũng đã cứu mạng mình, Cố Nghi thấy bản thân thực sự đã quá tệ bạc!

Tiêu Chó này đúng là kẻ đầy thủ đoạn, không hề có lòng tốt! Dù sao thì người ta cũng là ân nhân cứu mạng đấy!

Gương mặt Tiêu Diễn tối lại, hắn nắm lấy cằm Cố Nghi, nói: “Không được nghĩ về hắn!”

“Thần thiếp không nghĩ về hắn, thần thiếp nghĩ đến bệ hạ thôi.” Ông cố ơi ông cố!

Tiêu Diễn lạnh lùng nói: “Nếu từ nay Chu Đình Hạc còn vọng tưởng về nàng nữa, sau này trẫm chỉ đành phải giết hắn.”

Cố Nghi vội kéo tay hắn xuống, chân thành nói: “Trong nhà Chu đại nhân đã bàn xong chuyện hôn nhân ở Phủ Châu rồi.”

Tiêu Diễn ngây người: “Thật chứ?”

Cố Nghi gật đầu: “Hoàn toàn là thật.”

Đây là do một người hầu của Chu Đình Hạc nói với cô, tuy không biết thật hay giả, nhưng cô hiểu đây là Chu Đình Hạc cố ý để cô biết.

Sắc mặt Tiêu Diễn dịu đi một chút, hắn khẽ ho rồi nhấc chén trà trên bàn lên nhấp một ngụm.

Cuối cùng cũng xem như gác lại được chuyện này.

Trong lòng Cố Nghi vẫn còn đang nghĩ đến điểm cuối cùng của cốt truyện. Dù rời khỏi Tiêu Diễn chẳng dễ dàng, nhưng cô cũng phải cố thử xem.

Nhỡ đâu vào ngày mười lăm tháng mười, cô bị một tia sét đánh đưa về ngày mười lăm tháng sáu thì sao? Chẳng lẽ cô lại để mình bị đánh cho thành tro ngay trước mặt Tiêu Diễn ư? Lại nhỡ đâu câu chuyện kết thúc, cô thực sự phải chết thì sao?

Cố Nghi nghĩ đến đây, đầu bỗng thấy đau.

Cô cố gắng nở một nụ cười: “Kể từ khi đến Quả Thành, thần thiếp chưa ra ngoài dạo lần nào. Nay đã ở lại thêm vài ngày, thần thiếp muốn đi dạo trong thành. Trời cũng lạnh rồi, có thể mua vài bộ đồ mới.”

Tiêu Diễn đặt chén trà xuống: “Được thôi.”

Cố Nghi đứng dậy, Tiêu Diễn cũng đứng lên theo: “Trẫm cũng đi.”

Cố Nghi trở về phòng thay đồ, khoác thêm một chiếc áo choàng dày màu vàng nhạt và đội mũ che mặt cỏ phủ lụa đen.

Khi chuẩn bị xong đã qua giờ Ngọ, hai người lúc này mới bước ra cửa.

Quả Thành không lớn, chỉ có hai con phố chính có các cửa tiệm mở bán đồ.

Buổi chiều phố xá náo nhiệt hơn, người qua lại đông đúc. Tiêu Diễn với chiếc mũ ngọc cao, khoác trên mình áo choàng đen tối màu, khó mà đoán ra thân phận, nhưng người đi đường vẫn không ngừng ngoái nhìn hắn.

Cố Nghi lo lắng hỏi: “Công tử, Quả Thành bình yên chứ?”

Tiêu Diễn nghe ra ý tứ của cô: “Từ chủ thành đến quân phòng thủ của Quả Thành đều đã được thay thế, phu nhân không cần lo lắng, ra ngoài đã có ám vệ theo sát.”

Cố Nghi gật đầu rồi dừng bước trước một cửa hàng bán đồ lông thú. Trong tiệm khách không nhiều, thấy hai người bước vào, chưởng quầy liền tươi cười tiếp đón: “Hôm nay mới có áo lông trắng nhập về, hai vị muốn xem thử không?”

Trên bàn gỗ mun trước cửa tiệm bày hai chiếc áo lông trắng muốt và vài chiếc khăn quàng dài bằng tay.

Tiêu Diễn nhìn sang, áo lông làm không mấy tinh xảo, hắn cầm lấy một chiếc khăn quàng cổ màu trắng, vén tấm lụa đen trước mặt Cố Nghi lên, sau đó quấn khăn quanh cổ cô, hỏi: “Ấm không?”

Cố Nghi cẩn thận cảm nhận, lông mềm mại trắng muốt, chắn gió lạnh, chạm vào cũng mượt mà, không có mùi lạ.

Cô gật đầu: “Ấm.”

Cố Nghi quay lưng lại, chưởng quầy tuy không nhìn thấy mặt cô nhưng nghe giọng liền tươi cười nói: “Nếu phu nhân đã thích vậy rồi, hay là lang quân mua nhé?”

Tiêu Diễn mỉm cười, cẩn thận thắt chặt dây trên cổ cô lại rồi xoay người đi trả tiền.

Bước ra khỏi tiệm bán đồ lông thú, Cố Nghi khẽ sờ lớp lông mềm mại, tò mò hỏi: “Đây là lông thỏ hay lông cáo thế?”

Tiêu Diễn đáp: “Là lông sói trắng.”

Cố Nghi không khỏi ngạc nhiên: “Thật sao?”

Tiêu Diễn khẽ cười: “Lừa nàng đấy.”

Cố Nghi: …

Cô nghiêng đầu nhìn hắn, không biết có phải do mình nghĩ quá không, nhưng từ khi đến Quả Thành, dường như tâm trạng của Tiêu Diễn hoàn toàn thả lỏng, có lẽ do đã diệt được quân Đan Thát, hoàn thành ước nguyện nên hắn cảm thấy nhẹ nhõm hơn chăng.

Cô vui vẻ mỉm cười, nói: “Nghe nói bên ngoài Quả Thành có một ngọn đồi gọi là Hổ Khâu, công tử đã từng đi qua chưa?”

Nghe vậy, Tiêu Diễn liếc nhìn cô, ánh mắt sáng lên: “Nghe qua nhưng chưa từng đến, nàng muốn đi à?”

“Muốn! Ngày mai có thể đi không ạ?” Có vẻ dễ thoát thân hơn ở trong núi.

Tiêu Diễn chậm rãi vuốt ve bàn tay Cố Nghi đang nắm lấy tay mình, cười khẽ: “Được thôi.”

Bình Luận (0)
Comment