Nam Chính Hắn Luôn Tuyệt Tình Như Vậy

Chương 46

Cố Nghi đứng dậy, cười nói: “Ta đi ngay đây…”

Cô đi theo Cao Quý băng qua hành lang, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.

Chẳng lẽ Tiêu Diễn đã nhận ra điều gì rồi ư…?

Chắc là không đâu…

Cao Quý dừng chân trước cửa, đưa tay nói: “Nghi phu nhân, mời vào.”

Cố Nghi vẻ mặt nghiêm túc, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Căn phòng này cũng không lớn hơn phòng của cô là bao, gồm một phòng khách và một phòng ngủ.

Tiêu Diễn chỉ mặc áo bào dài màu trắng, ngồi trước bàn trong phòng khách, bên chân đặt một chậu than, than bạc đỏ rực như lửa, lúc sáng lúc tối.

Hắn chăm chú nhìn cô, dường như thực sự nhàn nhã chờ cô vậy. Trước ánh mắt soi xét đầy tập trung này, Cố Nghi cảm thấy mình không còn chỗ nào để ẩn giấu, trong lòng không khỏi càng thêm căng thẳng.

Hai tay cô giấu sau lưng lo lắng siết chặt lại, trong đầu suy nghĩ lại mọi việc đã làm trong mấy ngày qua, xem có chuyện gì quá phận hay không.

Ngoại trừ đã nói chuyện đôi lần với Cao Quý công công, chuyện duy nhất cô cho là hơi vượt quá giới hạn chính là hôm nay dấy lên ý nghĩ đổi tiền, nhưng Tiêu Diễn cũng không thể nào biết được… đâu nhỉ?

Chẳng lẽ… số bạc cô giấu trong rương đã bị phát hiện rồi ư?

Chẳng lẽ cô thật sự không thể làm bất cứ chuyện xấu gì hết à…?

Tiêu Diễn nhìn Cố Nghi mặc chiếc váy trắng như ánh trăng, đứng ngập ngừng trước bàn, biểu cảm trên gương mặt thay đổi mấy lần, ánh mắt chuyển động không ngừng, lo lắng càng thêm hiện rõ.

Hắn không khỏi cười thầm.

Đúng là như một tờ giấy trắng vậy. Dù không biết cô đang che giấu điều gì, nhưng có thể thử cô xem thế nào.

Tiêu Diễn khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói: “Nói đi, giờ nàng định biện minh cho mình thế nào?”

Trong lòng Cố Nghi khẽ thót lên, cười gượng nói: “Thần… Ta… thật sự ngu dốt, không hiểu công tử đang nói gì?”

Tiêu Diễn chống tay lên má, đổi tư thế ngồi, lạnh lùng nói: “Còn không chịu nói thật?”

Cố Nghi thấy ánh mắt của hắn sắc như kiếm, càng thêm lạnh lẽo, trong lòng hoảng hốt.

Chẳng lẽ thật sự đã lục lọi rương của mình rồi ư? Đúng là làm được việc thật đấy!

Cố Nghi dở khóc dở cười, rụt rè nói: “Thần thiếp không phải cố ý, thần thiếp mang năm trăm lượng bạc ra ngoài, chỉ là muốn mang về nhà, không phải cố tình che giấu bệ… công tử…”

Tiêu Diễn khẽ hạ mi mắt, hóa ra chỉ vì chút bạc năm trăm lượng nhỏ nhoi này…

Hắn cố nén nụ cười đang muốn nhếch lên: “Con số không lớn, nhưng… vẫn phải phạt.”

Phạt gì? Chẳng lẽ phạt tiền sao?

Cố Nghi muốn khóc nhưng khóc không nổi.

Tiêu Diễn vẫy tay nói: “Nàng lại đây.”

Cố Nghi mặt mày ủ rũ, chậm rãi tiến lên hai bước, chỉ nghe Tiêu Diễn nói: “Đưa tay ra.”

Cố Nghi cảnh giác hỏi: “Tại sao?”

Tiêu Diễn nắm lấy tay phải của cô, lật ngửa lòng bàn tay, bất ngờ dùng tay đánh một cái.

Một tiếng “chát” giòn tan vang lên.

Lòng bàn tay của Cố Nghi lập tức đỏ bừng, nóng rát đau đớn.

Cả hai người đều kinh ngạc.

Cố Nghi không ngờ Tiêu Diễn lại đánh mạnh như vậy, còn Tiêu Diễn không ngờ Cố Nghi lại yếu ớt đến mức không chịu nổi một cú đánh.

Cố Nghi chậm nửa nhịp mới hét lên “A” một tiếng, cô ngẩng mặt lên trời than dài: “Đau quá!”

Ánh mắt Tiêu Diễn thoáng lóe, hắn là người luyện võ tập kiếm lâu rồi, sức tay quả thật không kiểm soát được, nhưng vì không giỏi dỗ dành nên chỉ có thể cứng giọng nói: “Lần sau không được tái phạm nữa.”

Cố Nghi đưa tay trái ra xoa xoa tay phải, vẫn rất đau, như thể muốn tróc một lớp da vậy.

Tiêu chó, anh đang gần với ranh giới của bạo lực gia đình đấy!

Cô thổi lên lòng bàn tay vài hơi mới dịu bớt, sau đó bực bội nói: “Công tử phạt cũng đã phạt rồi, vậy ta xin cáo lui!”

Nhưng Tiêu Diễn lại nói: “Ngồi xuống.”

Cố Nghi đành ngoan ngoãn ngồi xuống, tay phải đỏ ửng đặt trước ngực.

Tiêu Diễn đứng dậy lấy ra một chiếc bình ngọc trắng nhỏ, nắm lấy tay phải của cô rồi bôi thuốc cho cô.

Thuốc mỡ mát lạnh, quả thật không còn đau nữa.

Tiêu Diễn nhìn thấy mắt Cố Nghi lờ mờ có ánh nước, lại nhớ đến lần trước cô bị thương ở chân nằm trên giường khóc lớn, không khỏi thở dài: “Nàng thật là… quá yếu ớt, chút đau đớn cũng không chịu nổi…” Chỉ vừa chạm nhẹ mà đã thế này…

Vậy tôi có thể da dày thịt chắc giống anh à! Cố Nghi thầm trách trong lòng, nhưng miệng lại nói: “Ta chịu không nổi nỗi khổ xác thịt này đâu. Công tử, sau này chúng ta có gì cứ bàn bạc, đừng động tay động chân. Người quân tử chỉ dùng lời nói, không dùng hành động bạo lực.”

Tiêu Diễn hiếm khi xấu hổ, chỉ cúi đầu nhẹ nhàng xoa tay cô. Đêm nay gọi cô đến, vốn không phải để phạt cô. Hắn đặt lọ thuốc xuống, hỏi: “Nghe nói mọi người đi chợ đêm gặp một thầy bói?”

Họ ra ngoài có tùy tùng đi theo, chuyện này đến tai Tiêu Diễn cũng chẳng có gì bất ngờ. Cố Nghi gật đầu nói: “Đúng vậy, gặp phải một thầy bói.” Nhưng là một lão thầy bói nghịch thiên!

Tiêu Diễn vẫn nắm lấy tay phải của cô, nói: “Ồ, nghe nói người đó bảo Triệu Uyển có mệnh phượng hoàng bẩm sinh… nhưng lại nói mệnh nàng lại là yểu mệnh chết sớm …”

Ngón tay Cố Nghi bị hắn bóp hơi đau, cô nhíu mày rút tay về: “Cảm ơn công tử, thuốc mỡ này quả thật hiệu nghiệm, không còn đau nữa rồi.” Cô lại nói: “Lời của thầy bói thì không thể tin được, chỉ là nói cho vui thôi.” Nhưng nói trúng quá đi chứ! Nguyên thân Cố Mỹ nhân yểu mệnh chết chẳng phải sớm quá đó ư!

Tiêu Diễn đậy nắp bình ngọc lại, nói: “Nhưng trẫm không thấy điều đó thú vị chút nào…”

Cố Nghi cười gượng hai tiếng: “Ai mà ngờ người đến bói lại là người trong cung chứ. Xem ra đều là những lời thầy bói nói để tạo không khí thôi, không chừng trong Cừ Thành này, mười nữ nhân thì năm người có mệnh phượng, còn năm người khác lại là yểu mệnh chết sớm… Những người có mệnh phượng thì vui vẻ thưởng tiền, còn những người yểu mệnh cũng phải cho chút bạc để tìm cách hóa giải…”

Cố Nghi nói xong, chính cô cũng bắt đầu bán tín bán nghi. Không chừng ông lão thầy bói đó thực sự là một tên lừa đảo giang hồ.

Tiêu Diễn thấy cô không coi trọng chuyện này, cũng chẳng để tâm gì thì cảm thấy thật kỳ lạ. Cố Nghi dường như luôn xem nhẹ chuyện sống chết, dù là lời nhảm nhí của thầy bói, nhưng nếu cô thực sự chẳng bận tâm chút nào, quả thật có chút kỳ quặc.

Hai người mỗi người một suy nghĩ, im lặng một lúc.

Tiêu Diễn đứng dậy nói: “Thời gian cũng không còn sớm, nghỉ ngơi đi.”

Cố Nghi chớp mắt không hiểu gì.

Tiêu Diễn cúi người, hôn nhẹ lên môi cô, thỏa mãn nói: “Quả nhiên là ngọt như hạt dẻ rang đường.”

Cố Nghi: …

Ngày hôm sau, Cố Nghi vẫn liều lĩnh sai Đào Giáp ra ngoài đổi bạc thành ngân phiếu.

Thứ nhất, số tiền này giờ xem như đã được công khai trước mặt Tiêu Diễn. Thứ hai, đổi thành ngân phiếu thực sự tiện lợi hơn.

Tay cô đã bị đánh, chẳng lẽ còn không được đổi ngân phiếu à…?

Chuyện này dù Tiêu Diễn có biết cũng chẳng phải chuyện lớn gì.

Chỉ cần chuyến đi Phủ Châu này không bị lộ thân phận thì mọi thứ đều ổn thỏa cả.

Xe ngựa lăn bánh được nửa tháng, Cố Nghi ngồi trong chiếc xe ngựa phủ vải xanh cuối cùng cũng thấy được bóng dáng thành Phủ Châu.

Phủ Châu quản lý hai huyện, nơi đặt nha môn là thành lớn nhất trong châu, gọi là Phủ Thành. Tuy nhiên hoàn toàn không thể so sánh với quy mô của Cừ Thành, nơi đây nhỏ bé, dân số chỉ bằng một nửa Cừ Thành.

Khi xe tiến vào thành, Cố Nghi vén rèm nhìn ra ngoài, đập vào mắt cô là tường thành được đắp bằng đất vàng, ngay cả cổng thành sơn đồng cũng trông xám xịt, bụi bặm. Người qua lại phần lớn đều mặc áo vải thô, đội khăn vải trên đầu, người đi kẻ lại thưa thớt, không hề náo nhiệt như ở Cừ Thành.

Quả nhiên, Phủ Châu là một vùng quê nghèo khó, chưa được khai phá.

Cha Cố chọn lúc này để thử vận may cũng có lý.

Đoàn xe to lớn nhưng vó ngựa lại nhẹ như mưa rơi, nhịp nhàng đi qua cổng thành.

Cố Trường Thông không dám trực tiếp ra cổng thành đón.

Hoàng thượng đi tuần tới Phủ Châu, nói về việc cải trang vi hành, ông không dám mang theo một đám người công khai đến trước cổng thành ba quỳ chín lạy được, mà chỉ dám ngoan ngoãn ở trong phủ đợi khách đến.

Khi mặt trời đã lên cao, một tiểu lại canh giữ ngoài cổng thành vội vã chạy về phủ, hai má đỏ bừng, trán đẫm mồ hôi, thở không ra hơi, vừa thở dốc vừa nói: “Hoàng… hoàng thượng… đến… đến rồi, vào thành rồi… chỉ còn nửa khắc nữa là… là đến cổng rồi!”

Cố Trường Thông lập tức đứng dậy, chỉnh trang lại y phục, kéo cao cổ áo chiếc thường phục màu xanh, lại nhìn kỹ chiếc đai lụa bên hông đã ngay ngắn chưa, rồi nói: “Nhanh, đi gọi phu nhân và A Chiêu tới đây!”

Chẳng mấy chốc, Cố phu nhân trong bộ áo bối tử màu trầm, khoác chiếc áo ngoài màu ngà từ nội viện bước ra. Theo sau bà là một thiếu niên tóc búi cao, dáng người cao ráo, trông khoảng mười một mười hai tuổi, vẻ mặt nghiêm nghị, khoác áo dài màu trắng, thắt lưng xanh.

Vừa thấy Cố Trường Thông, cậu đã cúi người chào: “Bái kiến phụ thân.”

Ánh mắt Cố Trường Thông lộ ra vẻ hài lòng: “A Chiêu dạo này học hành có tiến bộ, lát nữa gặp khách cũng phải giữ lễ nghi cẩn trọng.”

Cố Chiêu hiếm khi nở một nụ cười trẻ con: “A tỷ cũng sắp về rồi.”

Cố phu nhân mỉm cười, vỗ nhẹ lên búi tóc của cậu: “Không được nghịch ngợm, hoàng… à, tỷ phu của con cũng ở đây, không thể như ngày trước mà chọc ghẹo a tỷ con nữa đâu.”

Cố Chiêu gật đầu, thái độ chững chạc: “A Chiêu xin nghe lời mẹ dạy.”

Trong lúc họ đang nói chuyện, từ ngoài cửa phủ đã vang lên tiếng ngựa hí dài.

Cố Trường Thông thu lại nụ cười, nghiêm mặt, nhanh chân bước ra ngoài.

Ông bước qua ngưỡng cửa, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một thanh niên mặc trường bào màu xanh đậm bước xuống từ chiếc xe ngựa có mui đen, tóc không búi cao mà chỉ buộc lại phía sau bằng một dải lụa đen. Khuôn mặt thanh tú sáng sủa như ngọc, đôi mắt lưu ly màu nâu sẫm sáng ngời, nhưng đôi lông mày đen như lông quạ, dài và sắc sảo, toát lên khí chất hào hùng. Hắn khoác áo choàng đen, khẽ nở một nụ cười nhạt: “Cố Tri châu.” Giọng nói trong trẻo như ngọc rơi xuống.

Cố Trường Thông tuy chưa từng được diện kiến vua, nhưng ông không hề nghi ngờ rằng người trước mắt chính là vị hoàng đế ngự trên ngai vàng.

Ông cúi mình hành lễ: “Phủ Châu Cố Trường Thông bái kiến… công tử…”

Tiêu Diễn bước tới trước mặt ông, giơ tay đỡ ông dậy: “Cố Tri châu không cần đa lễ.”

Cố Trường Thông đứng dậy, cúi đầu nói: “Công tử từ xa đến, hàn xá [1] đã được quét dọn tươm tất, chuẩn bị sẵn vài gian phòng dành cho công tử và phu nhân. Phủ cũng đã chuẩn bị tiệc tiếp đãi, toàn là những món ăn gia đình, mong công tử không chê.”

Tiêu Diễn cẩn thận quan sát Cố Trường Thông, thấy mái tóc ông đã điểm sương nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời như sao, rõ ràng là một vị quan thông minh lanh lợi.

“Cố khanh đã vất vả rồi.” Sau đó, Tiêu Diễn quay sang nhìn Cao Quý, hỏi: “Cao quản gia, xe ngựa của phu nhân đang ở đâu?”

Cao Quý quay lại nhìn rồi đáp: “Chiếc thứ ba… Lão nô sẽ đi gọi phu nhân ngay.”

Cố Trường Thông nghe tim mình đập nhanh hơn.

Cuối cùng cũng có thể gặp lại Tiểu Nghi rồi!

Ánh mắt ông bất giác dõi theo Cao quản gia, thấy ông ta dừng lại bên cạnh chiếc xe ngựa thứ ba, nói gì đó với người bên trong. Rèm xe liền được vén lên, trước tiên là một tiểu cô nương mặt tròn búi tóc hai bên bước xuống.

Sau đó ông mới nhìn thấy Cố Nghi, cô khoác một chiếc áo choàng màu đỏ son, cổ áo viền một lớp lông trắng mịn. Khuôn mặt trông hồng hào hơn so với khi còn ở nhà, dáng người dường như cũng cao hơn.

“Cố Nghi vừa bước xuống xe đã thấy ở phía đối diện không xa có một người đàn ông trung niên đang nhìn cô đầy mong ngóng. Trên mặt ông vừa có nét cười, vừa có chút e ngại, như thể không dám tiến lại gần.

Trong lòng cô chợt nhói lên, không chút nghi ngờ rằng đó chính là cha Cố – Cố Trường Thông.

Bởi vì hai người đều có đôi mắt tròn tròn như quả hạnh, khi cười lông mày và hàng mi đều cong cong, trông rất đáng yêu.

*

[1] Hàn xá: một cách nói khiêm tốn trong văn hóa Trung Quốc cổ đại dùng để chỉ ngôi nhà của mình.”

Bình Luận (0)
Comment