nước nhỏ chảy dọc trán, má và đổ vào cổ áo, lạnh buốt.
Cô biết rõ lúc này mình hẳn trông rất nhếch nhác, nhưng chẳng còn cách nào khác. Cô chớp mắt, nước đọng trên lông mi khẽ tan đi, cuối cùng nhìn thấy một bóng người màu xanh lam đang tiến lại trên con đường cung phía ngoài Hoán Y cục.
Xem ra tình tiết này vẫn chưa thay đổi!
Cô còn nhớ rõ vào đêm ngày thứ ba, cô đã từng thành công chờ gặp nữ chính ở đây. Hai người thong thả đi dạo dọc theo con đường đá trong vườn và lưu luyến chia tay tại ngã ba gần hồ. Sau đó không lâu, cách mặt nước lấp lánh ánh trăng, Tiêu Diễn sẽ xuất hiện ở bờ bên kia của hồ.
Nếu hắn không đến Tú Di điện thì cô sẽ dẫn nữ chính đến đây ôm cây đợi thỏ. Nếu đêm nay hắn không đi ngang hồ này, dù hắn có đến tiền điện thì cô cũng phải thử xem. Cùng lắm thì bị buộc tội vi phạm lễ nghi, dù sao kết cục cũng giống nhau cả!
Cố Nghi siết chặt tay phải trong ống tay áo, trong lòng bàn tay cô đang nắm chặt miếng ngọc bội hình con thỏ.
Triệu Uyển che ô giấy, ôm chặt tấm lụa xanh trong ngực. Khi cô ấy nhìn thấy Cố Mỹ nhân toàn thân ướt sũng đang bước nhanh về phía mình thì hoảng hốt dừng lại, vội vàng nói: “Mỹ nhân sao lại đến đây? Nô tì đang định đến tây điện của Tú Di điện để đưa lụa cho Mỹ nhân…”
Cố Nghi không thể nhẫn nại được nữa, liền túm lấy cổ tay của Triệu Uyển: “Ngươi đi theo ta.” Cô kéo Triệu Uyển về phía con đường đá ven hồ.
Đào Giáp vội vã theo sau, giơ ô che trên đầu Cố Nghi, nhưng áo dài màu sen và váy lụa xanh của Cố Nghi đã bị mưa thấm ướt, dính chặt vào người.
Đào Giáp không quên nhắc nhở: “Mỹ nhân đi nhanh như vậy là muốn đi đâu? Mưa lớn thế này, ven hồ trơn trượt, Mỹ nhân nên cẩn thận kẻo ngã!”
Cố Nghi quay đầu nhìn Đào Giáp, thấy cô ấy cũng đã ướt như chuột lột. Đêm nay hành động này quả thật quá mạo hiểm, vẫn là không nên dẫn cô ấy theo vậy.
Cố Nghi giật lấy tấm lụa trong ngực Triệu Uyển rồi đưa cho Đào Giáp, rồi nói: “Lúc này không cần ngươi nữa, ngươi ôm lụa trở về tây điện của Tú Di điện đi.”
Đào Giáp sửng sốt, ngạc nhiên hỏi: “Vậy Mỹ nhân thì sao? Mỹ nhân không trở về sao? Mưa lớn thế này, đi dạo bên hồ cũng chẳng có gì thú vị!”
Cố Nghi xua tay: “Không cần lo cho ta, ngươi trở về đi.” Nói rồi, cô đẩy tấm lụa vào ngực Đào Giáp, kéo Triệu Uyển nhanh chóng đi tiếp. Đào Giáp nghiến răng, không dám trái lệnh, đành ôm tấm vải lụa trở về.
Trên bầu trời lại vang lên một tiếng sấm, ánh sáng xanh nhạt từ hồ nước chợt lóe lên. Cố Nghi quay đầu nhìn, thấy phía bên hồ, sau những bóng tre nghiêng ngả có một đoàn người đang tiến lại. Người đàn ông đi đầu có dáng hình cao lớn, khoác bộ thường phục màu vàng sáng, phía sau là một hàng dài các cung nhân đang theo sau.
Là hoàng đế.
Quả nhiên, kịch bản không hề lừa dối tôi!
Cố Nghi lập tức như được tiếp thêm sức mạnh, kéo Triệu Uyển bước nhanh về phía trước!
Triệu Uyển cũng đã nhìn thấy người mặc thường phục màu vàng. Cô ấy hoảng sợ, muốn rút tay khỏi tay Cố Nghi, lắp bắp: “Mỹ nhân thứ tội! Toàn thân nô tì đã dính bẩn, gặp mặt hoàng thượng như vậy thật sự thất lễ! Nô tì… Nô tì…”
Nhưng Cố Nghi cắt ngang lời cô ấy: “Ngươi chẳng phải luôn mong được gặp hắn sao? Giờ có cơ hội, tại sao lại không gặp?”
Triệu Uyển kinh ngạc tròn mắt nhìn Cố Nghi, miệng thốt lên: “Mỹ nhân… sao biết được…”
Cố Nghi trong lòng vừa bực bội vừa uất ức: Cốt truyện đến đây nào, đến làm tổn thương lẫn nhau đi!
Cao Quý công công mắt tinh, vừa nhìn liền phát hiện hai bóng người vội vã bước qua màn mưa, là hai nữ nhân. Dù cả hai đều che ô giấy nhưng tóc tai ướt sũng, bết dính vào má, toàn thân từ đầu đến chân bị mưa xối ướt, chẳng khác gì một con quỷ nước.
Ai vậy chứ, ăn mặc thế này còn dám đến để cầu sự sủng ái nữa!
Cao Quý công công đảo mắt một cái, lập tức có hai tiểu cung nhân chạy lên phía trước để đuổi họ đi.
Tiêu Diễn bước qua màn mưa, vốn đang sải bước rất nhanh thì chợt thấy có người phía trước, đôi mày hắn khẽ chau, dừng chân lại. Cung thị ở phía sau che ô theo hầu cũng vội vàng ngừng lại, bàn tay giữ chặt lấy cán ô, sợ mưa rơi xuống long bào của hoàng đế.
“Tránh né thánh giá!” Cung thị bước lên phía trước, cao giọng quát.
Cố Nghi thuận thế quỳ xuống, dập đầu hành lễ, trong tay áo cô dùng lực ném mạnh ngọc bội hình thỏ trắng ra ngoài!
Một đường vòng cung trượt qua không trung rồi rơi xuống vũng nước mưa, bắn tung lên vài giọt nước, ngọc bội dừng ngay trước chân hoàng đế, cách khoảng mười bước.
Miếng ngọc bội thỏ trắng, thứ nữ chính đã trăn trở suốt nửa quyển sách gồm bốn mươi lăm chương dài đằng đẵng với câu hỏi “Nên cho hắn xem hay không”, cứ thế bị cô trực tiếp ném ra trước mặt Tiêu Diễn.
Tiến độ câu chuyện là do cô nắm giữ!
Cố Nghi cuối cùng đã thông suốt, kiếp trước cô cẩn trọng bảo vệ cốt truyện, giữ nhịp tiến độ, nhưng đến cuối cùng vẫn chẳng được gì. Kiếp này, cô phải ra tay trước để chế ngự đối phương!
Triệu Uyển thấy hoàng đế khẽ cử động bước chân thì lập tức cũng cúi đầu xuống hành lễ.
Ánh mắt Tiêu Diễn lướt qua hai người đang quỳ trong màn mưa, dừng lại trên khối ngọc trắng trước đôi giày màu đen của mình.
Ngọc bội hình thỏ, hình dạng quen thuộc như đã gặp đâu đó. Hắn khẽ nhíu mày, cúi xuống nhặt lấy miếng ngọc đặt vào lòng bàn tay, chăm chú quan sát.
Ngọc bội trắng hình thỏ đang nằm, chạm vào ấm áp, trong lòng hắn khẽ dao động. Ngón trỏ khẽ xoay miếng ngọc, lướt qua dấu ấn nhỏ xíu khắc ở góc phải, một chữ “Ngọc” nhỏ bé được khắc nông, từng nét đều tỉ mỉ, hòa quyện với ngọc trắng, nếu không tỉ mỉ xem xét thì tâm ý này sẽ mãi chẳng được ai biết, mãi chẳng thấy ánh sáng mặt trời.
Ngọc Hành [1] chỉ tháng đông sang. Muôn sao sáng tỏ, vằng vặc trời đêm.
Tiêu Diễn bật cười, nụ cười thư thái nhưng thanh âm lại mang theo chút điên cuồng, chỉ cười hai tiếng rồi dừng lại.
“Miếng ngọc này… miếng ngọc này… là của ai?” Giọng nói hắn không cao không thấp, nhưng giữa trời mưa xối xả vẫn rõ ràng đến lạ thường.
Triệu Uyển cúi đầu, thưa: “Miếng ngọc này… miếng ngọc này là của nô tì.”
Tiêu Diễn nhìn cô ấy kỹ hơn, thấy cô ấy cúi đầu, dung nhan ẩn trong bóng tối. “Ngẩng đầu lên.”
Triệu Uyển chầm chậm thẳng lưng, ngẩng đầu lên.
Vị vua trước mắt, ánh mắt lạnh như băng tuyết, nhìn cô ấy đầy hờ hững: “Ngươi là ai?”
Triệu Uyển khẽ đáp: “Nô tì là cung nữ của Hoán Y cục, tên là Triệu Uyển.”
“Triệu Uyển…” Tiêu Diễn thấp giọng cười: “Vậy ra ngươi là hậu nhân của Triệu Kiệt…”
Trong lòng Cố Nghi khẽ giật mình, tiến độ này quá nhanh rồi. Bí mật thân thế của nữ chính được che giấu suốt sáu mươi chương giờ lại bị bại lộ nhanh đến thế sao…?
Thân phận đôi bạn thuở nhỏ được nhắc đến cứ thế mà bị bỏ qua ư?
Tiến độ cô thúc đẩy lần này… có phải nhanh quá rồi không…?
Hỏng bét rồi…
Cô nằm phục dưới đất, không dám nhúc nhích.
Tiêu Diễn thấy sắc mặt Triệu Uyển trắng bệch, không đáp lời, bèn dời ánh mắt sang bóng người đang quỳ bên cạnh. Chỉ thấy cô cúi đầu, quỳ dưới đất, mái tóc đen nhánh cài bốn cây trâm hoa bằng ngọc trai trắng thuần bị mưa xối ướt, đang mềm rũ nằm trên mái tóc.
“Ngươi lại là ai?”
Chào anh, tôi chính là người đã cứu anh – Cố Lôi Phong [2].
Cố Nghi thầm than trong lòng, nhưng ngoài miệng lại đáp: “Thần thiếp là Cố Mỹ nhân ở tây điện của Tú Di điện.”
Tiêu Diễn khẽ “Ồ” một tiếng: “Vừa rồi người ném ngọc là ngươi?”
Giọng nói so với trong ký ức của Cố Nghi đã lạnh lẽo hơn vài phần.
Cô không dám ngẩng đầu, thật thà đáp: “Thần thiếp vừa rồi bị trượt tay… không cẩn thận mới lỡ ném ra ngoài…”
“Láo xược!”
Nghe thấy câu đó, Cố Nghi không khỏi rùng mình. Giọng điệu cương quyết, chứa đầy sự tức giận, rõ ràng không phải là giọng điệu của Tiêu Diễn trong ký ức của cô.
Cô nuốt một ngụm nước bọt, dập đầu nói: “Thần thiếp lỡ lời, xin bệ hạ thứ tội.”
Tiêu Diễn cầm miếng ngọc trắng, trầm ngâm một lát. Nếu Cố Mỹ nhân này có ý đồ dùng miếng ngọc này để uy hiếp thì tất nhiên không thể giữ cô lại được.
Ánh mắt hắn chuyển qua nhìn mái đầu đang cúi thấp của cô, chỉ thấy vài lọn tóc đen buông xuống bên tai, lộ ra vành tai trắng muốt nhỏ nhắn. Chữ “giết” đã ở trên môi, nhưng không thể nào thốt ra được.
Chớp giật xa xa, tiếng sấm rền vang xé ngang chân trời, mưa lớn rơi lộp độp xuống đất, vang lên âm thanh ào ào không ngớt.
Tiêu Diễn im lặng một lúc rồi nói: “Triệu Uyển, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, hôm nay tấn phong làm Uyển Mỹ nhân, ban cho ở tây điện của Tú Di điện.”
Cao Quý công công nghe vậy thì lấy làm vui mừng, định lên tiếng đáp lại, nhưng chợt nghe hoàng đế tiếp lời: “Cố Mỹ nhân ở Tú Di điện tâm tư khó lường, thất lễ trước mặt vua, giáng xuống làm Tài nhân, dọn ra khỏi Tú Di điện.”
Cố Nghi nằm phục dưới đất, khẽ chớp mắt, kết cục này vẫn nằm trong dự liệu của cô. Dù sao cô cũng đã cùng nữ chính cố tình gây sự trắng trợn đến thế này, lại còn dùng đạo cụ quan trọng để kích động Tiêu Diễn, không thể nào rút lui mà không bị tổn hại được. Cô thậm chí còn nghi ngờ rằng, nguyên thân Cố Mỹ nhân cũng đã kết thúc số phận như vậy.
Hiện tại cô chỉ bị giáng chức, phải nói rằng vẫn còn có chút may mắn. Nhưng cũng may, cốt truyện vẫn tiếp tục, dù rằng dường như đã tua nhanh đến sáu mươi chương, nhưng vẫn đi đúng hướng.
Triệu Uyển cúi đầu bái tạ: “Đội ơn bệ hạ.”
Cố Nghi cũng cúi đầu nói: “Đội ơn bệ hạ.”
Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng bước chân dần dần đi xa, đợi đến khi không còn nghe rõ nữa, Cố Nghi mới ngẩng đầu lên.
Triệu Uyển nhìn cô chằm chằm, hỏi: “Cố Tài nhân rốt cuộc có ý gì?”
Cố Nghi đứng dậy, y phục ướt sũng dính chặt vào người, toàn thân vô cùng khó chịu, nhưng cô vẫn mỉm cười: “Uyển Mỹ nhân cầu được ước thấy, chẳng phải rất tốt sao?”
Triệu Uyển nhíu mày nói: “Cô rốt cuộc là ai? Vì sao lại giúp ta?”
Cố Nghi bật cười, đáp: “Chẳng qua chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt chốn hậu cung này mà thôi. Chúc Uyển Mỹ nhân sau này tiền đồ rực rỡ.”
Nói xong, cô không dừng lại nữa mà quay người bước về Tú Di điện. Đã có lệnh phải chuyển đi, đêm nay người của Thượng Nghi cục chắc chắn sẽ đến yêu cầu cô dọn khỏi Tú Di điện.
Cơn mưa lớn đột ngột ngừng hẳn, làn gió mát lạnh mùa hạ thổi tan những đám mây âm u, vầng trăng sáng treo cao trên bầu trời.
Trong hoàng thành, trống canh ba lần lượt vang lên.
Trái tim đang treo lơ lửng của Cố Nghi cuối cùng cũng đã nhẹ nhõm. Nhờ vào một màn thao tác điêu luyện, cô thực sự đã vượt qua được ba mươi sáu canh giờ đầu tiên đầy hiểm nguy.
Tạ ơn trời, tạ ơn đất, tạ ơn spoiler. Những đêm thức khuya đọc “Hoàng đế tuyệt tình đã phải lòng ta” quả thực không uổng phí.
Cô vừa nghĩ vậy vừa đưa mắt nhìn quanh, quan sát kỹ căn phòng trong cung đầy lạ lẫm này.
Bình Thúy cung là một cung điện nhỏ, nằm ở góc tây bắc của Tây Uyển, vì đã lâu không được tu sửa nên trông hết sức đìu hiu, chẳng khác gì lãnh cung. Trong điện, giường gỗ cũ kỹ, tủ phủ đầy bụi, nhưng những điều đó chẳng quan trọng, vì cô đã kéo được tiến độ của tuyến tình cảm trong cốt truyện.
Nếu sống ở lãnh cung một thời gian, không chừng mạch truyện chính sẽ sớm đi đến hồi kết. Khi ấy, cô sẽ có thể xuất cung, trở thành một phú bà vui vẻ tự tại.
Cố Nghi thay xong bộ y phục ướt sũng cả trong lẫn ngoài, vừa ngước mắt lên đã thấy Đào Giáp mang chậu nước ấm vào, nơi khóe mắt cô ấy thoáng hiện vệt đỏ.
Cô ngạc nhiên hỏi: “Ngươi khóc sao?”
Đào Giáp lắc đầu, đặt chậu nước xuống, giọng nghẹn ngào: “Nô tì không khóc, nô tì chỉ không hiểu tại sao đang yên đang lành, Mỹ nhân lại bị giáng xuống làm Tài nhân, còn phải dọn về Tây Uyển này?”
Cố Nghi muốn an ủi cô ấy, liền nói: “Phúc họa khôn lường, biết đâu đây là phúc chứ không phải họa.”
Đào Giáp mặt mày ủ rũ, chỉ khẽ “vâng” một tiếng.