Giờ Tuất một khắc, Triệu Uyển cầm tấm vải lụa màu xanh nước biển đã giặt sạch bước ra khỏi cửa Hoán y cục. Mấy cung nữ trong Hoán y cục nhìn theo bóng lưng của cô ấy rồi nhỏ giọng thì thầm: “Nghe nói hôm trước cô ta đã đắc tội với Mỹ nhân mới được phong.”
“Chứ sao nữa, Mỹ nhân bảo cô ta hôm nay đến đưa gấm lụa, không biết sẽ hành hạ cô ta đến thế nào nữa!”
Trong lòng Triệu Uyển chỉ nhớ đến ngọc bội hình thỏ trắng, bỏ lại tất cả mọi lời bàn tán sau lưng. Cô tiếp tục bước đi, nhưng lại bị Quý ma ma đang đuổi theo từ trong Hoán y cục gọi lại: “A Uyển, đợi đã.”
Quý ma ma đối xử với cô ấy rất tốt, Triệu Uyển lập tức dừng lại, hỏi: “Quý ma ma có chuyện gì vậy ạ?”
Quý ma ma nhìn thấy tấm vải lụa mà cô ấy đang cầm trong tay, hỏi: “Ngươi định đi đâu vậy?”
Triệu Uyển: “Đi tới Tú Di điện ạ.”
Quý ma ma khẽ cau mày: “Vương Quý nhân của Tú Di điện hôm nay tâm trạng không được tốt, đã trừng phạt mấy cung nữ trong bếp rồi. Ngươi… nên cẩn thận thì hơn.”
Triệu Uyển: “Vâng. Nô tì là đi đến chỗ của Cố Mỹ nhân ở Tây điện của Tú Di điện, chắc sẽ không đụng trúng Vương Quý nhân đâu.”
Quý ma ma gật đầu: “Ta gọi ngươi lại là do có chuyện muốn nói với ngươi.”
“Ma ma cứ nói.”
“Ti chưởng phụ trách trong Ti chế [1] có hai người, trong đó có một người đã hơn hai mươi lăm tuổi, đã xuất cung rồi nên thiếu mất một chưởng chế. Ngươi là một cô nương tốt lại thông minh, ta sẽ tiến cử ngươi với Ti chế ti.”
Chức vụ Ti chưởng chế trong Ti chế đã là nữ quan bát phẩm, quyền lực gấp mấy lần các cung nữ không có cấp bậc của Hoán y cục.
Triệu Uyển cúi người nói: “Tạ đại ân của Ma ma.”
Quý ma ma biết Triệu Uyển đã nhiều lần bị người ở Hoán y cục tẩy chay, nên nói rất chân thành: “Ngươi có ngoại hình đẹp, đầu óc nhanh nhẹn nên bị mấy thứ tiểu nhân ghen tị. Ti chế ti là một nơi tốt, mặc dù ta đã tiến cử ngươi nhưng mấy ngày nữa vẫn phải dựa theo quy định tuyển chọn. Các ti các viện đều có người được tiến cử, mấy ngày này ngươi phải cố gắng luyện tập cho thật tốt.”
Triệu Uyển chắp tay nói: “Triệu Uyển tạ ơn ma ma.”
Một tia sét xé ngang đường chân trời.
Quý ma ma đưa tay đỡ Triệu Uyển dậy: “Ngươi là người thông minh, ta tin ngươi sau này sẽ gặp may mắn. Mau đứng dậy cầm ô đi đến Tú Di điện đi, đừng làm lỡ việc của Cố Mỹ nhân.”
Tiếng sấm rền lại vang lên vài tiếng, mưa lớn như trút nước.
Cố Nghi căng thẳng đứng bên cửa sổ, nhìn bóng mưa bên ngoài qua miếng dán cửa bằng lụa in hoa văn hình thoi.
Cơn mưa này lớn quá.
Có cảm giác giống như cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa nam nữ chính vậy.
Nữ chính hãy đến đây nhanh lên! Tín nữ bằng lòng nửa năm không uống trà sữa! Cầu xin luôn đó!
Thấy cô đứng quá gần cửa sổ, Đào Giáp liên tục khuyên: “Chủ tử đừng để mưa ngoài cửa sổ dính vào người. Hôm nay đã đặc biệt búi tóc nửa đầu, kết hợp với chiếc áo màu hồng cánh sen, thêm chiếc váy lụa màu xanh nữa, nhìn thật đẹp.” Cô ấy vừa nói lại nhét một chiếc quạt tròn cùng màu vào tay cô: “Nếu Mỹ nhân không thích mưa dính vào người muốn đóng cửa sổ lại, cảm thấy rất ngột ngạt thì có thể dùng một chiếc quạt nhỏ, quạt một cách nhẹ nhàng.”
Cố Nghi cầm lấy chiếc quạt tròn nhẹ nhàng phe phẩy. Hôm nay cô thật sự đã mặc rất nhiều lớp, đặc biệt bên trong nội y còn có một lớp lót.
Duyên dáng thì duyên dáng thật nhưng lại thở không nổi…
Cố Nghi đang quạt thì nghe thấy tiếng hô dài ở bên ngoài: “Hoàng thượng giá đáo.”
Trời ơi, hắn tới rồi hắn tới rồi, hoàng đế tàn nhẫn đã tới!
Cố Nghi không khỏi thẳng lưng dậy, đứng thẳng tắp như cây thông.
Tiêu Diễn xuyên qua màn mưa bước đi rất nhanh, cung nữ cầm ô đi phía sau chỉ dám bước bước nhỏ, sợ mưa rơi lên người hoàng đế.
Tiêu Diễn đi vào Tây điện của Tú Di điện, Cố Nghi dẫn theo cung nữ quỳ xuống đất.
Cô đặt trán dính xuống đất, đó là một lễ lạy năm vóc sát đất [2].
“Đứng dậy đi.” Tiêu Diễn nói.
Giọng nói của hắn trong trẻo đến không ngờ, không hề lạnh lùng như Cố Nghi tưởng tượng.
Cố Nghi từng chút một ngẩng đầu lên nhìn vị hoàng đế tàn nhẫn trong sách.
Thứ đầu tiên nhìn thấy chính là bộ thường phục màu vàng trên người hắn, bên trên gồm mười hai chương [3].
Cố Nghi đếm từ hoa văn mặt trời, mặt trăng và tinh tú hướng lên trên, trước ngực là một con rồng vàng đang bay.
Hoàng đế trước mặt đầu đội Dực Thiền Quan [4], vài sợi tóc đen như mực rũ xuống, lông mày đen như lông quạ, dưới hàng lông mi dài là đôi mắt hoa đào, tròng mắt màu nâu sẫm trong suốt như thủy tinh.
Vốn dĩ đôi mắt rất phong lưu nhưng trên trán và thái dương lại có một vết sẹo nông, trong tròng mắt gần như chẳng có sự thích thú gì, nhìn mình như thể đang nhìn một đồ vật bình thường.
Đêm qua trong bóng tối chỉ cảm thấy hắn mơ hồ tỏa sáng rực rỡ, nhưng hôm nay nhìn kỹ dưới ngọn đèn, Cố Nghi cảm thấy đây thật sự là một vị hoàng đế vô tình.
Khí thế của hắn nặng nề như một tòa nhà sắp sụp đổ, quyền sanh sát trong tay hoàn toàn đều được quyết định chỉ bằng một suy nghĩ.
Phía sau gáy của Cố Nghi toát ra một tầng mồ hôi lạnh, cô lắp bắp nói: “Hoàng… Hoàng thượng kim an!”
Tiêu Diễn nhìn kỹ Cố Mỹ nhân trước mặt, sắc mặt hơi tái nhợt, hơi thở gấp gáp vì lo lắng, cô đang sợ hắn nhưng lại nhìn hắn không chớp mắt.
Đồng tử trong đôi mắt quả hạnh đen như mực bất động.
Nhìn thẳng vào mắt hoàng đế đã là bất kính.
Thứ Cố gia gửi tới cũng là một túi rơm ư? Còn là một túi rơm chỉ đưa ra được một hạt đậu vàng…
Hắn chợt cảm thấy vô vị, phất tay nói: “Đứng dậy đi.”
Cố Nghi vừa rồi căng thẳng quá, ngay cả khi hoàng đế kêu đứng lên cũng quên mất mình phải đứng lên.
Lúc này cô cuối cùng cũng đã đứng dậy.
Cao Quý công công dẫn toàn bộ cung nhân lui ra ngoài.
Trong điện lúc này chỉ còn lại Cố Nghi và Tiêu Diễn.
Tại sao nữ chính vẫn chưa đến? Có phải là đang trên đường đến không?
Cố Nghi lơ đãng lắng nghe động tĩnh bên ngoài cửa sổ.
Một tiếng sét vang rền khác lại xẹt ngang qua đường chân trời.
Nhìn Cố Nghi đứng ngây người như phỗng, Tiêu Diễn dang hai tay ra, không vui nói: “Hôm nay không có ma ma nào ở Thượng nghi cục dạy nàng à?”
Không phải còn đưa cả hạt đậu bằng vàng ư? Sao còn đứng đực ra đó nữa?
Cố Nghi nghe thấy vậy liền nhìn thấy cánh tay hắn đang dang ra, lập tức phản ứng lại: “Là… sơ suất của thần thiếp…” Cô thấp giọng nói thêm: “Hôm nay ma ma đã dạy qua rồi.” Cô vươn tay tháo thắt lưng bằng ngọc của Tiêu Diễn xuống, giúp hắn cởi bỏ thường phục.
Vải tơ lụa trên vai tiếp xúc với tay gây ra cảm giác lạnh lẽo, Cố Nghi quyết định kéo dài thời gian: “Bệ hạ bị dính nước mưa rồi nên ngâm mình trong nước nóng thì sẽ dễ chịu hơn, cũng tránh để bị cảm lạnh.” Cô kiễng chân lên, đưa tay cởi mũ đội đầu bằng vàng trên đầu hắn.
Tiêu Diễn hơi sửng sốt, chóp mũi ngửi được mùi hương lan ra từ cổ tay áo cô… tựa như mùi hoa đào vươn mưa xuân.
Cố Nghi lập tức coi sự im lặng của Tiêu Diễn là đồng ý, cô đi tới cửa điện gọi cung nữ vào chuẩn bị nước nóng.
Bởi vì đêm nay trời mưa nên cung nhân đã chuẩn bị sẵn nước nóng từ lâu.
Chỉ chưa đầy một nén nhang, Tiêu Diễn đã ngâm mình trong nước nóng tại phòng bên cạnh.
Cố Nghi sốt ruột chờ đợi.
Nữ chính ơi, cô tranh thủ lên! Mau đến đây đi!
Khi tiếng nước ở phòng bên lắng xuống, cung nhân liền đưa cho Tiêu Diễn một bộ quần áo để thay.
Hắn chỉ mặc bộ đồ lót màu trắng từ trong bình phong xoay người lại, bởi vì vừa mới tắm xong nên đôi má hơi ửng hồng, khiến khí chất hung hãn của hắn bớt đi rất nhiều. Khuôn mặt như ngọc, mái tóc dài chỉ được buộc bằng một sợi dây lụa màu xanh, chiếc quần lụa màu xanh dính sát vào đường nét rắn chắc của đôi chân.
Đúng lúc này, ngoài cửa điện truyền đến một tiếng ồn ào nhỏ.
Cố Nghi nghe thấy giọng nói của nữ chính.
Trời ơi, nữ chính đến rồi, cô ấy đến rồi, cuối cùng cô ấy cũng đến rồi!
Cố Nghi không dám nhìn Tiêu Diễn nữa, vẻ mặt nghiêm túc đi đến cửa điện, mở cửa ra trách mắng: “Ai ồn ào đó?”
Mấy cung nữ lần lượt quỳ xuống: “Mỹ nhân bớt giận, là cung nữ của Hoán y cục đến giao vải lụa. Nô tì sẽ lập tức bảo cô ấy quay về ngay!”
Cố Nghi: “Chờ đã!” Không thể để cô ấy đi được đâu!
Cô ngước mắt lên nhìn thấy Triệu Uyển đang cầm ô đứng dưới mưa, tay trái ôm chặt tấm lụa trong tay, cô vẫy tay gọi: “Ngươi đến đây.”
Mấy cung nữ lộ vẻ khó xử: “Mỹ nhân, bệ hạ vẫn đang ở trong điện…”
Cố Nghi làm như không nghe thấy, trầm giọng nói với Triệu Uyển: “Ngươi đến đây!”
Triệu Uyển không còn cách nào khác đành phải nhanh chóng bước tới. Cô ấy không ngờ rằng hoàng đế sẽ ở đây. Lúc này, lưng cô ấy đã dính đầy bùn đất và nước mưa.
Dáng vẻ như thế này mà gặp hoàng đế thì thật sự là vừa bất nhã vừa bất kính.
Hơn nữa cô ấy vẫn chưa sẵn sàng gặp A Diễn.
Triệu Uyển ngẩng đầu nhìn thấy Cố Mỹ nhân đang dịu dàng mỉm cười: “Quần áo của ngươi đã ướt hết rồi, nhưng lụa trên tay lại không hề bị dính chút nước mưa nào. Ngươi đi vào điện đi, ta sẽ bảo người mang tới cho ngươi một bộ cung phục mới.”
Triệu Uyển vội vàng nói: “Nô tì làm sao có thể gặp hoàng đế…”
Cô ấy còn chưa nói xong, mỹ nhân trước mặt đã vươn tay nắm lấy ống tay áo rộng của cô ấy, cúi đầu ghé vào tai cô ấy nói: “Ngươi còn muốn lấy lại miếng ngọc bội không đấy?” Nói xong cô xoay người đi về phía điện phụ.
Triệu Uyển đành phải đi theo.
Tiêu Diễn ngồi khoanh chân trên một chiếc giường thấp trong điện, nhìn thấy một cung nữ ướt như chuột lột được Cố Nghi dẫn vào điện.
Ánh mắt hắn lóe lên, Cố Mỹ nhân này có ý gì?
Cố Nghi nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Diễn nhìn Triệu Uyển đang quỳ trên mặt đất.
Lúc này Triệu Uyển dầm mưa đi tới đây, khuôn mặt như ngọc hơi ướt, chiếc cổ thon dài trắng nõn cúi xuống, càng khiến người ta cảm thấy đáng thương.
Trong lòng Cố Nghi giống như có hàng ngàn pháo hoa lần lượt nổ tung, nam nữ chính cuối cùng cũng gặp mặt lần đầu rồi, rải hoa!
Nếu việc này mà còn không có tác dụng nữa thì bà đây sẽ trực tiếp nhai luôn miếng ngọc bội!
Tiêu Diễn chỉ liếc nhìn Triệu Uyển một cái, cũng không kêu đứng dậy, hắn quay đầu nhìn Cố Nghi, chậm rãi nói: “Mỹ nhân đây là có ý gì?”
Cố Nghi nhẹ nhàng phẩy chiếc quạt tròn: “Thần thiếp cảm thấy cung nữ này rất trung thành, bảo vệ gấm lụa rất tốt không để bị dính mưa nên đã đưa cô ấy đến đây, tặng cô ấy một bộ cung phục mới.”
Tiêu Diễn: “Mỹ nhân lại yêu quý một cung nữ như vậy, đúng là đức tính rất tốt!”
Đôi mắt nâu sẫm lạnh lùng của hắn nhìn sang, Cố Nghi chợt cảm thấy có gì mà phải tránh né, nhưng lại chột dạ phe phẩy chiếc quạt tròn trong tay: “Bệ hạ anh minh!”
Một cung nữ khom người đi vào, đặt một bộ quần áo mới toanh của Hoán y cục trước mặt Triệu Uyển.
Triệu Uyển chắp tay nói: “Tạ ơn đức của Mỹ nhân… Tạ bệ hạ ban ân.”
Tiêu Diễn trong lòng khinh thường: “Nếu ngươi đã được ban thưởng xong rồi thì lui đi!”
Nhưng… cứ để nữ chính đi như vậy thì có thực sự ổn không? Không có cạnh tranh gì à?
Nếu chỉ gặp cho có như vậy thì liệu cô có chết lần nữa không…
Nhưng khi Cố Nghi nghe được giọng điệu lạnh lùng của Tiêu Diễn, cô thực sự không dám xen vào nữa.
Triệu Uyển nghe thấy thế, trái tim liền thắt lại.
A Diễn không nhận ra mình…
Lồng ngực cô ấy nhất thời cảm thấy chua chát, cô ấy chạm trán xuống đất: “Nô tì cáo lui.”
Cố Nghi nhìn nữ chính lảo đảo bước ra ngoài, bóng dáng hơi thất thỉu biến mất trong màn mưa.
Được thôi, dù sao thì lần này cô cũng đã cố gắng hết sức rồi.
Tiêu Diễn nhìn Cố Mỹ nhân trước mặt, vẻ mặt của cô lộ vẻ thất vọng nhìn cung nữ đó rời đi.
Lông mi khẽ chớp, giống như chiếc quạt nhỏ hắt bóng buồn.
Cố Mỹ nhân này vừa vào cung, hỉ nộ ái ố đều thể hiện hết lên mặt, thật sự đơn giản như một tờ giấy trắng hay là tâm tư thâm trầm khó lường đây…
Tiêu Diễn nằm nghiêng trên chiếc giường thấp, một tay chống má, cười nhẹ nói: “Mỹ nhân thất vọng như vậy à?”
Cố Nghi nhìn thấy mái tóc đen như thác nước của hắn xõa xuống ghế tre, dứt khoát dời tầm mắt đi: “Thần thiếp không hề thất vọng, chỉ cảm thấy hơi sợ.”
Tiêu Diễn “Ồ” một tiếng: “Mỹ nhân sợ gì?”
Cố Nghi nói vô cùng tự nhiên: “Sợ mưa quá lớn sợ bị sét đánh.” Cô có thể chết vì bánh vừng, chết vì hoa cúc trắng hoặc chết vì rơi xuống hồ. Bị sét đánh cũng không phải là không thể.
Tiêu Diễn cau mày, Cố Mỹ nhân này rốt cuộc làm sao vậy? Nước cờ gì đây?
“Mỹ nhân ở chung với trẫm không thấy vui sao? Tại sao lại nghĩ đến mấy chuyện vớ vẩn như thế?”
Cố Nghi nhìn thấy vẻ mặt u ám của hắn, lập tức bước tới phía trước, nhẹ nhàng quạt cho hắn, cười nhe răng nói: “Thần thiếp gặp được bệ hạ tất nhiên là vui mừng, nhưng niềm vui này quá lớn đến nỗi có chút lo được lo mất.”
Ọe.
Tiêu Diễn nhướng mày: “Chẳng lẽ hôm nay ma ma không dạy ngươi cười không lộ răng sao?”
Cố Nghi lập tức dùng quạt tròn che nửa mặt mình: “Bệ hạ dạy bảo, thần thiếp sẽ ghi nhớ.”
*
Cy: Tiêu Diễn kiểu: Cô gái này thật thú dzị.
[1] Ti chế là cơ quan đảm nhận việc thêu thùa và phụ trách may y phục cho các phi tần trong Hậu cung.
[2] Năm vóc sát đất: Nghĩa là năm phần trên cơ thể tiếp xúc với đất, bao gồm trán, hai bàn tay và hai đầu gối.
[3] Bắt đầu từ thời nhà Chu, trang phục của hoàng đế bắt đầu được thêu hoa văn hình rồng. Có chín chương trong trang trí y phục của Chu Lễ. Năm chương được vẽ ở phần thân trên là núi, rồng, chim trĩ, lửa, hổ và bốn chương được thêu ở phần thân dưới là tảo, hạt lúa, búa (rìu) và hoa văn nửa đen nửa xanh. Sau này ba chương mặt trời, mặt trăng và ngôi sao được thêm vào, gọi chung là mười hai chương.
[4] Có tên gọi là Dực Thiện Quan hay Dực Thiền Quan, là mũ đội đầu của hoàng đế, phiên vương, thân vương và quân vương thời nhà Minh, cũng là mũ đội đầu của vua Joseon, vua nước Lưu Cẩu…