Nghe thấy quả bóng rơi vào lỗ, Cố Nghi không dám tin, khẽ thốt lên “A” một tiếng.
Một góc của ngự hoa viên bỗng chốc yên tĩnh lạ thường. Chốc lát sau, cung nữ áo xanh cầm bóng đứng cạnh là người đầu tiên hoàn hồn, lớn tiếng nói: “Chúc mừng Cố Tài nhân! Chúc mừng Cố Tài nhân! Liên tục thắng mười vòng, giành được ngôi vị đầu bảng hôm nay!”
Cố Nghi cố kìm nén sự kích động muốn nhảy cẫng lên tại chỗ, khẽ ho một tiếng để giữ vẻ đoan trang, mím môi cười nói: “Đa tạ lời khen!”
Một nghìn lượng bạc! Má tôi ơi!
Trong đám phi tần, Đoan phi là người xưa nay vốn trầm mặc ít lời, lại là người đầu tiên lên tiếng: “Cố Tài nhân quả là giỏi giang! Nhanh chóng giành được đầu bảng!”
Đức phi cắn răng, nặn ra một nụ cười: “Cố Tài nhân ngày thường ít nói, không ngờ lại ẩn giấu tài nghệ như vậy… Nhưng trò đánh bóng này chưa kết thúc, đợi sau khi các tỷ muội khác ra sân thì thắng bại mới rõ, khi ấy mới có thể phân chia ngôi vị.”
Cố Nghi đưa gậy đánh bóng cho cung nữ, xoay người trở về bên sân, ngoan ngoãn cúi mình hành lễ: “Lời của nương nương rất đúng.”
Tiêu Diễn liếc sang hỏi: “Còn ai chưa ra sân?”
Đức phi ngẩn ra một chút rồi đáp: “Còn Cung Quý nhân của Trích Phương điện và Uyển Mỹ nhân của Tú Di điện.”
Tiêu Diễn gật đầu, chợt nghe Cung Quý nhân cười nói: “Đức phi nương nương đã đánh giá cao thần thiếp rồi, thần thiếp cùng lắm chỉ đánh được hai vòng thôi.”
Triệu Uyển cầm chặt gậy trong tay nhưng không nói gì. Kỹ thuật đánh bóng của Cố Tài nhân thật khiến người khác kinh ngạc, đường bóng thuần thục, như thể đã đặc biệt luyện tập rất nhiều.
Cố Nghi đứng bên bãi cỏ, nín thở chờ đợi.
Cung Quý nhân theo đúng cốt truyện chỉ đánh được hai vòng.
“Thần thiếp thật vụng về, khiến tỷ tỷ chê cười rồi.”
Đức phi không để tâm, chỉ phất tay.
Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, xuyên qua lớp mây mỏng, chiếu những vệt sáng lớn nhỏ xuống ngự hoa viên. Cung nữ cẩn thận dùng vôi trắng vạch lại đường bi trên sân.
Một nghìn lượng bạc mà Cố Nghi đã nghĩ bấy lâu nay chỉ trong chớp mắt đã ở ngay trước mặt, cô nôn nóng chờ đợi. Một lúc sau, cuối cùng đến lượt nhân vật chính lên sân, không biết cốt truyện có đúng không đây.
Tiêu Diễn thấy Cố Nghi không ngừng dõi theo từng động tác đánh bóng của Uyển Mỹ nhân. Lớp phấn mỏng trên mặt, ý cười trong đôi mắt vẫn chưa phai.
Thắng một trận bóng thôi mà đã vui đến vậy, tính hiếu thắng lại mạnh mẽ như thế à.
Chỉ thấy Uyển Mỹ nhân liên tục đánh trúng sáu vòng, Đức phi siết chặt khăn tay trong tay mình, ánh mắt đầy vẻ không cam lòng. Nhưng may mà… cô ta vẫn còn đường lui.
Cô ta quay đầu, mỉm cười với hoàng đế đứng cạnh: “Triệu muội muội thật khiến người khác phải nhìn bằng con mắt khác! Không ngờ muội muội mới nhập cung năm nay lại giỏi giang đến thế, khiến thần thiếp trở nên thật tầm thường.”
Hoàng đế chỉ mỉm cười nhẹ, không nói gì. Trong lòng Đức phi càng thêm khó chịu.
Đoan phi đứng lùi sau một bước, nghe vậy liền không khỏi nhìn Uyển Mỹ nhân thêm vài lần. Trận đánh bóng này, Đức phi thực sự lỗ vốn, vốn định dùng tài nghệ chơi bóng để giành thánh ân trước mặt hoàng đế, nhưng cuối cùng lại để hai người mới vào cung chiếm hết hào quang. Đúng thật thú vị.
Cố Nghi vẫn luôn chăm chú dõi theo Triệu Uyển, một nén hương trôi qua, chỉ thấy cô ấy cuối cùng cũng đánh trúng cả mười vòng, giành lấy vị trí đầu bảng.
Cô không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cốt truyện vẫn đi đúng hướng.
Đức phi thấy vậy, khẽ dùng khăn lụa che mặt, cười nói: “Uyển muội muội quả thật có tài đánh bóng! Xem ra thật sự ngang tài ngang sức với Cố muội muội.” Mặt Triệu Uyển hơi đỏ, cúi mình hành lễ: “Nương nương quá khen, thiếp thân chỉ là may mắn, không thể so được với sự vững vàng của Cố Tài nhân.”
Cô ấy thật sự đã rất khó khăn mới đánh trúng mấy vòng cuối, không bằng Cố Nghi.
Không dám, không dám, xin đừng cue tôi nữa, cảm ơn.
Cố Nghi âm thầm lùi lại một bước, cố gắng giảm sự chú ý của mình xuống mức thấp nhất.
Tiêu Diễn liếc thấy động tác của cô, khẽ cười: “Uyển Mỹ nhân khiêm tốn quá, không cần phải tự coi nhẹ mình, đã kỹ thuật cao hơn thì tất nhiên nên được thưởng.”
Lời vừa dứt, cung nữ đứng đợi sẵn bên cạnh liền bưng một khay bạc trắng bước lên, cúi đầu bẩm báo: “Bệ hạ, một nghìn lượng bạc đã ở đây.”
Cố Nghi chỉ cảm thấy ánh mắt mình bị ánh sáng trắng chói lóa của bạc chiếu vào, tim cô đập mạnh hơn, càng lúc càng nhanh. Cô chậm rãi hít một hơi sâu, đúng lúc nghe Đức phi cất tiếng: “Bệ hạ, khoan đã.”
Cô biết mà, cốt truyện quả nhiên không thay đổi! Sự việc không hề đơn giản!
Cố Nghi tự nhủ trong lòng rằng không sao, dù nữ chính vì quả bóng mà bị tước quyền nhận thưởng thì đó chỉ là vài trận sóng gió cuối cùng trên con đường phong hậu của cô ấy thôi. Còn cô có thể tự tin nói rằng, tất cả những quả bóng cô đánh đều hoàn toàn hợp lệ. Để phòng tránh bị Đức phi giở trò, trước trận cô đã cân đo quả bóng vài lần, còn để lại dấu ấn chu sa để đánh dấu. Ngay cả cây gậy đánh bóng cũng đã được kiểm tra kỹ lưỡng từ trong ra ngoài. Tuyệt đối không có vấn đề!
Tiêu Diễn khẽ nhíu mày, nhìn về phía Đức phi: “Tại sao phải khoan đã?”
Đức phi thấy sắc mặt hoàng đế có vẻ không vui, trong lòng lo lắng, bèn cười nói: “Thần thiếp nghĩ để trò đánh bóng được công bằng, trước khi phán định thắng bại, cần phải kiểm tra kỹ lưỡng các dụng cụ và quả bóng, để đảm bảo phần thưởng xứng đáng. Dù phần thưởng này không lớn, nhưng nếu làm hỏng quy tắc, thần thiếp sẽ không dám tổ chức trò chơi này nữa.”
Lời của Đức phi vừa dứt, trong lòng mọi người đều như đã rõ ràng, ánh mắt phức tạp dần đổ dồn về phía Uyển Mỹ nhân và Cố Tài nhân.
Tiêu Diễn khẽ cười: “Đi gọi người của Cung Chính Ti đến kiểm tra để đảm bảo công bằng.”
Đức phi cúi mình hành lễ: “Bệ hạ thật anh minh.”
Trong lòng Triệu Uyển chợt thắt lại, cô ấy liếc nhìn Cố Nghi, chỉ thấy cô vẫn im lặng đứng trong đám đông, không nói lời nào, như đang đăm chiêu suy nghĩ? Sao cô có thể không lo lắng chứ? Triệu Uyển tự biết mình không hề gian dối, việc chuẩn bị cho trò chơi này cô ấy đều đã làm rất cẩn thận, nhưng dù tránh được gươm đao công khai, khó tránh khỏi những âm mưu trong bóng tối. Chẳng lẽ Đức phi đã ngầm ra tay ư?
Người của Cung Chính Ti rất nhanh đã đến. Họ kiểm tra từng dụng cụ đánh bóng một.
Cố Nghi thấy mấy nữ quan mặc áo xanh nhấc từng quả bóng lên đặt lên cân sắt để cân đo, rồi lần lượt ghi chép lại.
Trong ngự hoa viên lúc này không một tiếng động, chỉ còn nghe tiếng quả bóng rơi lên tấm sắt vang lên từng hồi leng keng.
Ước chừng một khắc sau, nữ quan áo xanh đứng đầu tay cầm sổ ghi chép, bẩm báo: “Bẩm bệ hạ, sau khi Cung Chính Ti, hai vị Ti chính và bốn vị Điển chính cùng kiểm tra, tất cả gậy đánh bóng đều không có sai sót… Chỉ duy nhất một quả bóng là nặng hơn các quả bóng khác ba lạng.”
Mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc.
“Quả bóng của ai nặng hơn các quả bóng khác?” Tiêu Diễn chậm rãi hỏi.
Nữ quan cúi đầu đáp: “Là bóng của Uyển Mỹ nhân ở Tú Di điện.”
Triệu Uyển lập tức quỳ xuống: “Xin bệ hạ minh xét, thần thiếp tuyệt đối không hề gian dối, thần thiếp hoàn toàn không biết chuyện này.”
Cố Nghi đứng từ xa cách một đám người, thấy trán Triệu Uyển lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt đỏ bừng. Trong lòng cô chợt dâng lên một cảm giác tội lỗi nặng nề, khiến cô cảm thấy khó thở. Cô có phải đã làm sai rồi không? Có phải không nên giữ nguyên cốt truyện không? Có phải nên như lần trước, mở lời nhắc nhở, cố gắng tránh né rắc rối?
Tiêu Diễn nghe xong thì không nói gì, chỉ đưa ánh mắt dò xét nhìn Triệu Uyển.
Đức phi thấy vậy, lập tức lạnh giọng quát: “Tiểu nhân to gan! Sao còn dám chối cãi! Quả bóng cô đánh ra nặng hơn, tất nhiên dễ dàng giữ vững đường bóng khi lên dốc, thậm chí cả trên mặt đất, bóng cũng giữ thăng bằng tốt hơn. Đây là hành vi gian dối để chiến thắng, hơn nữa lại là âm mưu đoạt sủng. Triệu Uyển, cô đã là người tổ chức trò chơi đánh bóng mà lại công tư lẫn lộn, tội này đáng ra phải tăng thêm một bậc!”
Triệu Uyển cúi đầu sát đất: “Xin bệ hạ minh xét, xin nương nương minh xét, thần thiếp không hề gian dối!”
Cố Nghi không kìm được mà bước lên một bước, định mở lời, nhưng vừa lúc ấy lại nghe Tiêu Diễn nói: “Chuyện đúng sai sẽ có phân định rõ ràng, nếu Uyển Mỹ nhân tự thấy không hổ thẹn với lòng, vậy hãy giao việc này cho Cung Chính Tiy điều tra thêm. Thợ làm bóng ở Xưởng thủ công và những người của Ti tân ti quản lý dụng cụ đánh bóng cũng sẽ cùng bị điều tra …”
Nước mắt trong mắt Triệu Uyển chợt dâng lên: “Bệ hạ…”
Tiêu Diễn lại nói: “Việc này hôm nay khó mà có kết luận, trò chơi đánh bóng… dừng tại đây.”
Trong lòng Đức phi bỗng chốc hoảng loạn, đôi môi run nhẹ, cô ta cố gắng nặn ra một nụ cười: “Bệ hạ hà tất phải làm lớn chuyện như vậy…”
Triệu Uyển quỳ sụp xuống, bái lạy: “Bệ hạ thật rộng lượng, tạ bệ hạ ban ân.”
Những người khác có mặt cũng đồng thanh nói: “Bệ hạ thật anh minh.”
Cố Nghi bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Người của Cung Chính Ti nhận lệnh rời đi. Một lát sau, cung nữ cầm khay bạc trong tay, bối rối nói: “Bệ hạ… nếu vậy… hôm nay số bạc thưởng cho trò chơi đánh bóng… có phải toàn bộ dâng lên cho Cố Tài nhân ở Bình Thúy cung không?”
Tim Cố Nghi lại nhảy lên một lần nữa, cảm giác vui sướng trào dâng, thân thể bỗng nhẹ bẫng.
Tiêu Diễn suy nghĩ một lát, ánh mắt quét qua Cố Nghi rồi nói: “Số bạc hôm nay vốn là phần thưởng dành cho người thắng cuộc, nhưng vì trò chơi đánh bóng hôm nay có biến cố bất ngờ, khó có thể công bằng. Để giữ công bằng cho mọi người, trận đấu hôm nay coi như không phân định thắng thua, không trao thưởng…”
Cung nữ vâng lời, mang khay bạc rời khỏi ngự hoa viên.
Cố Nghi đứng yên tại chỗ, nhìn bóng lưng của cung nữ áo xanh dần khuất xa, rồi rẽ qua con đường lát đá, cuối cùng cũng biến mất. Dưới chân cô bỗng chốc nặng nề như như treo ngàn quả tạ, trên đầu như có sấm sét vang rền.
Đây chẳng phải là nỗi khổ nhân gian sao? Chẳng lẽ đây chính là tinh thần Thế vận hội cổ đại mà Tiêu Diễn đang muốn truyền bá hả? Công bằng và công chính? Chẳng phải cô chỉ không nhắc nhở nữ chính thôi sao, vậy mà lại phải chịu đựng sự hành hạ thế này à?
Cô đã dốc lòng dốc sức, luyện tập đánh bóng từ sáng đến tối suốt mấy tháng trời, rốt cuộc là vì điều gì? Trong lòng ôm giấc mộng làm giàu nhờ trò đánh bóng, cô mới có thể vượt qua nỗi đau khổ khi phải chơi đi chơi lại trò này năm lần. Nhưng đến cuối cùng, tất cả chỉ là công cốc thôi sao?
Chẳng lẽ cô thực sự đã được định rằng sau khi xuất cung, không còn duyên với cuộc sống phú quý, nửa đời còn lại phải sống trong cảnh nghèo khổ à?
Cố Nghi nhắm mắt lại, trong lòng đau khổ đến tột cùng. Nếu không phải vì xung quanh quá đông người, cô thật sự muốn ngồi sụp xuống mà khóc một trận cho thỏa!
Tiêu Diễn ngước mắt nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Cố Nghi, trong đôi mắt hạnh của cô hiện rõ vẻ không thể tin nổi. Cô mất hồn mất vía đứng đó, trông vô cùng đáng thương.
Trong lòng hắn không khỏi dấy lên chút gợn sóng, vừa định cất lời thì chợt nghe Đoan phi phía sau cười nói: “Bệ hạ quả là anh minh, nhưng Cố muội muội e là có phần oan ức. Quả bóng mà muội ấy dùng hoàn toàn không có vấn đề gì về trọng lượng, tài nghệ của muội ấy thật xuất chúng, cuối cùng lại không được thưởng. Theo thần thiếp nghĩ, chi bằng thưởng cho Cố muội muội chút khác thì hơn?”
Cố Nghi lúc này mới ngẩng đầu lên, liếc nhìn Đoan phi, thấy cô ấy mặc bộ y phục trong cung màu hồng phấn vô cùng diễm lệ, đầu cài một chiếc trâm vàng lấp lánh dưới ánh mặt trời, nhưng gương mặt cô ấy lại có phần nhạt nhòa, thanh tú nhưng không quá nổi bật.
Cô thấy có chút kỳ lạ, cô và Đoan phi trước nay không qua lại, cớ sao lại giúp cô xin thưởng?
Chỉ nghe Đoan phi nói tiếp: “Cố muội muội vốn từ Mỹ nhân bị giáng xuống Tài nhân, lúc này có lẽ là thời điểm thích hợp để phục hồi phẩm cấp cho muội ấy. Bệ hạ… nghĩ sao ạ?”
Tiêu Diễn quay đầu lại, chăm chú quan sát sắc mặt Đoan phi, thấy cô ấy cười dịu dàng, chợt hắn cũng mỉm cười đáp: “Ái phi quả là nhân hậu, lời nói thật đúng.”
Hắn quay mặt lại rồi dõng dạc nói: “Hôm nay thăng Cố Tài nhân ở Bình Thúy cung làm Cố Mỹ nhân.”
Tim Cố Nghi đập mạnh, cô bước lên hai bước, quỳ xuống dập đầu tạ ơn: “Tạ bệ hạ ban ân.”
Tiêu Diễn thấy cô cúi thấp đầu, dải băng lụa màu xanh trên đầu cô rủ xuống bên tai, bị làn gió nhẹ thổi tung. Hắn chậm rãi nói: “Nàng đứng dậy đi.”
Cố Nghi đứng lên, ngước mắt nhìn hắn, thấy trong mắt hắn chứa đựng vẻ dò xét, cô bèn nở một nụ cười giả lả.