Nam Chính Hắn Luôn Tuyệt Tình Như Vậy

Chương 70

Cố Nghi liếc nhìn Tiêu Diễn đang ngồi trên cao, thấy trên mặt hắn lộ ra chút ý cười, dường như thực sự muốn thưởng cho người của Xưởng thủ công. Chẳng lẽ tình tiết đã được đẩy lên sớm hơn rồi sao?

Trong nguyên tác, Đức phi đã vu oan cho nữ chính trong trò chơi đánh bóng, sau đó phát hiện ra tất cả đều là do Đức phi tự biên tự diễn, chính là vì một người thợ trong Xưởng thủ công do quá sợ hãi mà vô tình nói lộ ra sự thật. Nữ chính rửa sạch oan khuất, từ đó thúc đẩy tình cảm giữa nam nữ chính. Việc này quả thật xảy ra trước chuyến nam tuần.

Cố Nghi nhíu mày nghĩ ngợi một lúc, ngẩng đầu lên đúng lúc chạm phải ánh mắt của Tiêu Diễn.

Cố Nghi thấy hắn bình tĩnh nhìn mình, ánh mắt dừng lại vài giây. Cô cảm thấy trong lòng hoảng loạn, vội vàng quay đầu đi. Theo thói quen của Tiêu Diễn, hắn thường sẽ nhanh chóng chuyển ánh mắt đi, cùng lắm chỉ là cảnh cáo liếc nhìn cô mà thôi.

Cố Nghi bắt đầu kiểm điểm bản thân, liệu hôm nay mình có làm sai điều gì không? Chắc là không có đâu… Chẳng lẽ là do chọn lễ vật sinh nhật không tốt sao…

Cô suy nghĩ mãi không ra, cuối cùng lấy hết can đảm, lại ngẩng đầu lên nhìn hắn một lần nữa, nhưng thấy Tiêu Diễn đã quay đi, cô liền nâng chén rượu nhấp một ngụm. 

Được thôi, có lẽ cô đã nghĩ quá nhiều rồi…

Chẳng bao lâu sau, Cao Quý công công dẫn bốn người của Xưởng thủ công vào Bảo Hoa Điện. Bốn thợ thủ công đứng xếp hàng, ở phía tây là một người thợ trông chỉ khoảng mười mấy tuổi, cậu ta vô cùng căng thẳng, hai chân run rẩy, gấu áo choàng màu nâu nhạt cũng khẽ lay động.

“Hạ thần tham kiến Hoàng thượng, chúc Hoàng thượng kim an.”

Tiêu Diễn chậm rãi hỏi: “Cột gỗ hoa mai đêm nay là do bốn người các ngươi chế tác?”

Người thợ lớn tuổi mặc áo xanh dẫn đầu lớn tiếng đáp: “Bẩm bệ hạ, chính là do bọn hạ thần làm.”

“Cột gỗ này rất tinh xảo, thưởng cho các ngươi một trăm lượng bạc.”

Bốn người đều lộ rõ vẻ mừng rỡ, vội vàng quỳ xuống tạ ơn không ngớt.

Tiêu Diễn cười nhẹ, ánh mắt dừng lại trên người người thợ đứng ở cuối hàng: “Ngươi… là đồ đệ của Chu Bác công công trước kia ở Xưởng thủ công?”

Người thợ nghe thấy thế thì lập tức quỳ sụp xuống đất: “Bẩm… bẩm bệ hạ… đúng là nô tài.”

Mọi người trong Bảo Hoa Điện không khỏi lộ vẻ nghi hoặc. 

Cố Nghi liếc nhìn Đức phi, thấy sắc mặt cô ta dưới ánh nến càng tái nhợt. Bên tai cô nghe thấy Tiêu Diễn hỏi tiếp: “Sư phụ của ngươi bị người ta đánh gãy hai tay, không thể làm thợ được nữa nên đã rời khỏi cung, thật đáng tiếc. Trẫm từng thấy lục giác cung đăng do Chu công công làm, quả thật tinh xảo. Ngươi học được mấy phần tay nghề của ông ấy?”

Giọng nói vang lên rõ ràng trong điện, nhưng người thợ đã sợ đến toát mồ hôi lạnh, cậu ta biết rằng Cung Chính Ti đã cho người đến Xưởng thủ công, đôi chân cậu ta càng run rẩy hơn: “Bẩm bệ hạ… nô tài… ngu dốt, chỉ học được chút ít…”

Lời vừa dứt, đúng lúc một khúc nhạc trong điện kết thúc, tiếng đàn sáo cũng ngưng bặt. Bầu không khí chan hòa bỗng chốc biến mất.

Tiêu Diễn cười nhạt: “Vậy sao, thật đáng tiếc cho đôi bàn tay của sư phụ ngươi… Nhưng đã có bạc, dù ra khỏi cung thì ông ấy cũng có thể sống thoải mái, ngươi nói có phải không?”

Người thợ run như cầy sấy, biết rằng đêm nay mình không thể che giấu thêm được nữa. Cậu ta vội vàng dập đầu liên tục: “Bệ hạ minh xét, xin bệ hạ tha tội, nô tài… nô tài không có ý giấu giếm… Hôm đó sư phụ không nói gì với nô tài mà đã ra đi… Nô tài… chỉ vô tình nhìn thấy… thấy có người đưa bạc cho sư phụ…”

Tiêu Diễn cảm thấy mất hứng, liền phất tay nói: “Đưa đến Cung Chính Ti.”

Người thợ vừa nghe thấy thế liền kêu lên: “Là… là Bích Lạc cô cô của Lạc Anh cung mang bạc đến, là Lạc Anh cung…”

“Hoàng thượng!” Đức phi thất kinh hô lên.

Thái giám hầu hạ bên cạnh lập tức bước nhanh tới, bịt miệng người thợ lại rồi kéo cậu ta ra ngoài.

Đức phi nghe tiếng cậu ta ú ớ trong miệng, mặt đỏ bừng, vội vàng phân bua: “Thần thiếp không có, kẻ tiểu nhân này đang vu oan cho thần thiếp!” 

Cô ta đưa tay định nắm lấy tay áo của hoàng đế, nhưng hoàng đế đã khéo léo né tránh, chỉ thấy trên mặt hắn thoáng qua một nụ cười nhạt: “Đức phi hôm nay đã mệt, về cung nghỉ trước đi…”

“Hoàng thượng…”

Cô ta thực sự không ngờ hoàng thượng lại bận tâm đến chuyện nhỏ nhặt này, chỉ vì một Uyển Mỹ nhân thôi sao?

Đức phi đưa mắt nhìn về phía Uyển Mỹ nhân ở bên dưới, thấy cô ấy ngạc nhiên nhìn thẳng vào hoàng đế.

“Đức phi nương nương, xin hãy về trước đi thôi.” Cao Quý công công bước đến bên cạnh cô ta nói khẽ: “Chớ làm mất hứng thú của hoàng thượng trong Lễ Vạn Thọ.”

Đức phi thấy hoàng đế không lộ vẻ tức giận, trong lòng lo lắng, bèn đứng dậy cáo lui. Chẳng lẽ chỉ vì một kẻ tiểu nhân không đáng của Xưởng thủ công mà có thể lôi cô ta vào cuộc sao? Cha cô ta là tể tướng đương triều, hoàng đế sẽ không nặng tay chỉ vì một tên nô tài nhỏ bé như vậy. 

Nghĩ đến đây, cô ta cảm thấy an lòng hơn: “Thần thiếp xin cáo lui.”

Sau khi Đức phi vội vàng rời đi, yến tiệc lại tiếp tục vui vẻ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Vương Quý nhân nâng chén rượu, khẽ cười vài tiếng. Cung Quý nhân ngồi bên cạnh không nhìn cô ta. Dù nhận được phần thưởng nhờ màn múa của mình, nhưng Cung Quý nhân cũng hiểu rõ, hoàng đế chỉ mượn cớ này để làm bàn đạp.

Cung Quý nhân không khỏi liếc nhìn về phía Uyển Mỹ nhân ngồi cách vài ghế. Uyển Mỹ nhân này quả thật được sủng ái đến vậy sao…

Cố Nghi uống một ngụm trà nóng, cốt truyện vẫn đang đi đúng hướng.

Liễu Phóng vẫn lấy cớ bị bệnh không vào triều, Đức phi bị phạt là điều tất nhiên. 

Cô vừa khẽ liếc nhìn Triệu Uyển, quả nhiên thấy ánh mắt cô ấy đang dõi theo Tiêu Diễn.

Cố Nghi cúi đầu khẽ vân vê quả quýt trong tay. Cốt truyện lần này thật sự dễ dàng hơn nhiều so với lần trước. 

Tề Mỹ nhân nhìn cô: “Muội muội mệt rồi phải không, đã quá nửa giờ Dậu, e rằng không lâu nữa thì yến tiệc cũng sẽ tàn thôi…”

Cố Nghi cười nhẹ đáp lại.

Giờ Hợi vừa đến, bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống từ bầu trời đêm, khúc nhạc cuối cùng trong Bảo Hoa Điện đã dứt, tiệc cũng tàn.

Cố Nghi khoác chặt áo choàng dày, cầm lò sưởi cầm tay, rảo bước ra ngoài. Các cung tần phần lớn đều đi về hướng đông, chỉ có mình cô sống ở Tây Uyển. Đào Giáp theo sát phía sau, hai người bước qua con đường đá trong ngự hoa viên, tiến đến hành lang tối om của Tây Uyển.

Hai bên là tường đỏ cao vút, không một tia sáng lọt qua. May thay Đào Giáp mang theo một chiếc đèn lồng sáng rực, hai người bước trên nền tuyết, tiếng bước chân gấp gáp.

Trong lòng Cố Nghi có chút sợ hãi, liền giục: “Chúng ta đi nhanh lên!”

Hai người càng đi càng nhanh, tiếng bước chân vội vã nối nhau.

Một lát sau, đột nhiên từ phía sau vang lên hai tiếng chân còn nhanh hơn.

Đôi giày da dẫm lên tuyết, phát ra tiếng lạo xạo, có hơi rùng mình.

Cố Nghi cầm đèn lồng quay đầu nhìn lại, thấy bóng dáng trong gió tuyết đang tiến đến gần. Lúc này, trái tim nhỏ bé của cô mới trở lại vị trí cũ.

Cao Quý công công bước đi nhanh đến mức hơi thở có phần hổn hển, trước đó đã đuổi theo suốt đoạn đường, thấy Cố Mỹ nhân phía trước đi như bị ma đuổi, may mà hoàng đế bước nhanh, cuối cùng cũng bắt kịp.

“Cố Nghi.” Tiêu Diễn đi đến gần, gọi cô một tiếng.

Cố Nghi khẽ cười, cúi mình hành lễ: “Thần thiếp thỉnh an bệ hạ, mừng sinh nhật bệ hạ, chúc bệ hạ vạn sự như ý.”

Tiêu Diễn đứng lại, Cố Nghi thấy trên chiếc áo choàng đen của hắn cũng đã phủ một lớp tuyết mỏng.

Cửa chính của Bình Thúy cung chỉ còn cách chừng mười mấy bước. Cô do dự một chút rồi nói: “Bệ hạ chi bằng vào phòng ngồi tạm, chờ tuyết dừng rồi hãy đi?”

Cao Quý công công nghe thấy thế, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Coi như đã biết tiến bộ hơn rồi. Ông ta giơ đèn lồng lên, bước nhanh hai bước dẫn đường phía trước: “Bệ hạ, Mỹ nhân, mau vào phòng đi, bên ngoài tuyết rơi lạnh thật đấy.”

Tiêu Diễn bước vào trong Bình Thúy cung, liền cởi chiếc áo choàng ra, vén tà áo ngồi xuống. Cố Nghi cũng tự tay tháo chiếc áo choàng của mình, hỏi: “Bệ hạ có muốn uống trà không?”

Tiêu Diễn khẽ nhìn sang Cao Quý công công. Cao Quý công công lập tức hiểu ý, nói: “Nô tài sẽ dẫn theo Đào Giáp đến phòng trà, bệ hạ và Mỹ nhân cứ ngồi trong phòng khách trước.”

Cố Nghi đáp “Ồ” một tiếng, rồi ngồi xuống chiếc ghế vuông cạnh Tiêu Diễn.

Đêm đã khuya, tiếng trống canh hai vừa vang lên, chỉ vang vọng hai tiếng rồi lại rơi vào tĩnh lặng. Những bông tuyết rơi xuống đất không hề phát ra tiếng động.

Cố Nghi không khỏi cảm thấy căng thẳng, cô vụng về lấy chiếc khăn lụa bên hông ra, đưa cho Tiêu Diễn: “Bệ hạ, tóc bệ hạ đã dính tuyết, vẫn nên lau đi.”

Tiêu Diễn liếc nhìn chiếc khăn, sau đó nhận lấy nhưng không nói gì, chỉ khẽ đưa tay lau qua tóc mai.

Cố Nghi thấy khuôn mặt với đôi lông mày kiếm, đôi mắt sáng ngời, đồng tử màu nâu sẫm đang nhìn cô. Cô vội vàng quay đầu đi, cúi người kéo chậu than đến gần hơn, miệng lẩm bẩm: “Bệ hạ còn lạnh không?”

Tiêu Diễn nhìn xuống, thấy cô luống cuống tay chân chỉnh lại chậu than, không khỏi cảm thấy buồn cười: “Trẫm không lạnh.”

Thấy cô dừng lại, đứng thẳng người lên, mặt lộ vẻ lúng túng, cười nói: “Không lạnh là tốt rồi.”

Tiêu Diễn cười khẽ, trả chiếc khăn cho cô: “Tóc nàng cũng ướt rồi.”

Cố Nghi nhận lấy, tháo vài chiếc hoa điền trên đầu xuống, vội vàng lau tóc qua loa, chợt nghe Tiêu Diễn nói: “Món hạt dẻ nàng gửi rất ngon, trẫm rất thích.”

Cố Nghi thoáng sững sờ, động tác cũng dừng lại. Bất chợt cô nhận ra, dường như… đây là lần đầu tiên Tiêu Diễn khen ngợi cô một cách thẳng thắn như vậy. Cô có phải đang mơ không, có phải nghe lầm không…

“Bệ hạ nói thật chứ?”

“Dĩ nhiên là thật.” Tiêu Diễn nhìn vào mắt cô rồi đáp.

Cố Nghi cảm thấy mặt mình nóng lên: “Chỉ là chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới, bệ hạ thích khiến thần thiếp vô cùng vui mừng.”

Tiêu Diễn khẽ cười: “Lại là những kẻ nịnh nọt.”

Cố Nghi chợt thấy tim mình đập nhanh hơn một nhịp, im lặng giây lát rồi chuyển đề tài hỏi: “Hôm nay là sinh nhật của bệ hạ, bệ hạ đã ước nguyện gì chưa?”

Tiêu Diễn suy nghĩ một lúc: “Chưa.”

Cố Nghi nghe vậy, bất chợt đứng dậy: “Trong phòng thần thiếp vẫn còn một chiếc đèn trời, nếu bệ hạ không chê thì có thể dùng để ước nguyện. Lúc này vẫn còn là sinh nhật của bệ hạ.”

Tiêu Diễn thấy cô quay người đi, sau đó thật sự mang ra một chiếc đèn trời, ôm trong lòng. Hắn bèn hỏi: “Sao nàng lại có đèn trời?”

Cố Nghi thành thật đáp: “Tháng trước là sinh nhật thần thiếp, sau khi thả đèn xong thì còn sót lại chiếc này.”

Trong lòng Tiêu Diễn khẽ động: “Tháng trước là sinh nhật nàng?”

Cố Nghi mỉm cười lướt qua: “Vâng, thần thiếp đi lấy bút mực, bệ hạ ước nguyện đi.”

Thấy cô quả thực mang bút mực đến, Tiêu Diễn cũng không từ chối. Hắn trầm ngâm một lát rồi viết lên đèn bốn chữ “Sóng yên biển lặng”.

Không hổ là hoàng đế của một triều đại. 

Cố Nghi lại mang nến đến, cẩn thận châm lửa cho chiếc đèn trời. Tiêu Diễn thấy trong đôi mắt cô phản chiếu ánh lửa, nụ cười nhẹ nhàng lan tỏa. Cô ôm chiếc đèn trời, bước ra dưới mái hiên: “Bệ hạ lúc này có thể thả đèn trời ở ngoài sân rồi.”

Hắn nghe theo, đứng dậy bước tới, nhận lấy chiếc đèn từ tay cô. Ngón tay hắn chạm vào đầu ngón tay cô, có chút lành lạnh.

Hắn khẽ cười rồi nhẹ nhàng buông tay, chiếc đèn trời lập tức bay lên bầu trời. Tiêu Diễn ngẩng đầu nhìn một lúc, chiếc đèn đã bay cao hơn, dòng chữ “Sóng yên biển lặng” trên đèn trời cũng trở nên mờ nhạt. Nhưng trong đầu hắn lại bất chợt hiện lên hình ảnh của một chiếc đèn trời khác, trên đèn vẫn là nét chữ của chính hắn, nhưng lại viết rõ ràng bốn chữ “Sống lâu trăm tuổi”.

Tong khoảnh khắc đó, Tiêu Diễn chỉ cảm thấy thái dương đau nhói như bị kim châm.

Cố Nghi thấy hắn đang bình thường thì bỗng đặt tay lên trán, đôi lông mày nhíu chặt, liền hỏi: “Bệ hạ làm sao vậy, có phải đau đầu không?” Hình như trước đây… Tiêu Diễn cũng đã từng đau đầu như thế này.

Cô đưa tay đỡ lấy cánh tay hắn: “Bệ hạ vào trong phòng ngồi nghỉ một lát đi.”

Chẳng lẽ… hắn mắc phải chứng bệnh nan y gì sao?

Cố Nghi nghĩ đến đây, lòng chùng xuống.

Cô đỡ Tiêu Diễn ngồi xuống, thấy vẻ mặt hắn dường như thực sự đang chịu đựng một cơn đau dữ dội. Cô lo lắng hỏi: “Bệ hạ có muốn nằm nghỉ một lát không?”

Chẳng lẽ… thật sự là bệnh nan y sao… 

Cốt truyện không thể nào bi kịch đến thế chứ… 

Trong lòng cô càng thêm lo lắng.

Cô đỡ Tiêu Diễn vào tẩm điện, thấy hắn nằm xuống giường, sắc mặt có phần giãn ra: “Thần thiếp đi xem trà đã pha xong chưa nhé?”

Tiêu Diễn thấy mặt cô lộ vẻ lo âu, năm ngón tay cũng siết chặt lấy tấm chăn lụa, bèn an ủi: “Nàng không cần lo lắng, chứng đau đầu này là bệnh cũ thôi, chỉ cần chịu đựng qua một lúc là ổn.”

Chứng bệnh cũ sao… Sao cô lại không biết gì cả…

Đây là loại bệnh cũ gì? Mắc phải chứng bệnh này từ khi nào?

“Vậy bệ hạ… hiện giờ thấy đỡ hơn chưa?”

Tiêu Diễn cảm thấy cơn đau dữ dội dần dần tan biến, gật đầu nói: “Đỡ hơn rồi.”

Cố Nghi xoay người bước đi: “Thần thiếp sẽ đi lấy trà ngay đây.”

Cô vừa ra đến cửa thì gặp Cao Quý công công đang mang trà đến, cô vội nhận lấy khay trà, lo lắng hỏi: “Bệ hạ bị phát bệnh đau đầu. Cao công công, chuyện này phải làm sao bây giờ?”

Nói xong, chỉ thấy Cao Quý công công bình thản đáp: “Bệ hạ uống chút trà, nghỉ ngơi một giấc sẽ đỡ hơn.” Rồi ông ta mỉm cười nói tiếp: “Vậy đêm nay đành làm phiền Cố Mỹ nhân chăm sóc bệ hạ rồi…”

Cố Nghi nghe Cao Quý công công nói một cách nhẹ nhàng như vậy. Xem ra, quả thật đây đúng là bệnh cũ rồi… Cố Nghi khẽ đáp một tiếng, trong lòng vẫn đầy mơ hồ mà bưng khay trà bước vào tẩm điện.

Bình Luận (0)
Comment