Nam Chính Hắn Luôn Tuyệt Tình Như Vậy

Chương 8

Sau khi Cố Nghi ăn sáng xong, Tề Mỹ nhân sai cung nữ đến tìm cô, nói trong nhà vừa gửi đồ cho cô ấy, bảo cô đến chọn vài món.

Cô và Tề Mỹ nhân cùng sống trong điện phụ của Tú Di điện, ngày thường cũng hay qua lại chăm sóc lẫn nhau.

Cố Nghi sửa soạn quần áo và trang điểm rồi đi tới Đông điện.

Tề Mỹ nhân nhìn thấy Cố Nghi tươi cười đi đến thì trong lòng nghi ngờ. Nghe nói tối hôm qua hoàng thượng đã vứt bỏ cô rồi đi đến chỗ của Vương Quý nhân, vốn muốn an ủi cô vài câu nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của cô, dường như không cần sự an ủi gì.

Tề Mỹ nhân từ trước đến nay vẫn kiệm lời, lúc này không biết nên nói gì mới tốt, chỉ có thể bày từng món đồ lên bàn: “Muội chọn đi, đều là đồ vô giá trị cả.”

Cha của Tề Mỹ nhân là quan ở kinh đô, giữ chức vụ Hữu thị lang Lại bộ, chính tam phẩm, gia thế cao nhất trong số các Mỹ nhân mới phong.

Có đường để gửi ít đồ vào trong cung.

Trên bàn quả nhiên có một vài món đồ như mặt ngọc, quạt tròn và mấy thứ khác nữa.

Mấy hôm nay trời nóng, Cố Nghi đưa tay lấy một chiếc quạt tròn.

Không ngờ dưới chiếc quạt tròn lại có một cuốn sách mỏng, bên trên viết ba chữ to đùng “Cẩm Bình Ký”.

Cô vừa mới “Ơ” một tiếng, Tề Mỹ nhân đã nhanh chóng cất cuốn sách mỏng đi.

Cẩm Bình Ký gì? Chẳng lẽ là sách người lớn?

Cố Nghi nhìn Tề Mỹ nhân luống cuống tay chân, hai má đỏ bừng.

Bởi vì Tề Mỹ nhân lớn hơn Cố Mỹ nhân ban đầu nửa tuổi, Cố Nghi mỉm cười, đôi mày cong cong: “Tề tỷ tỷ, Cẩm Bình Ký là gì vậy?”

Tề Mỹ nhân giấu cuốn sách sau lưng, vẻ mặt xấu hổ: “Không có gì, chỉ là một cuốn truyện mua ngoài chợ thôi.”

Cố Nghi: “Đưa ta đọc với. Ta thích nhất là đọc truyện, ngày thường cũng thích viết truyện lắm!”

Tề Mỹ nhân kinh ngạc: “Muội thật sự viết truyện à?”

Cố Nghi gật đầu: “Đương nhiên!” Ba ngày trước khi mới xuyên tới đây, cô ngây thơ cho rằng mình có thể ở hậu cung viết truyện, kết giao bạn bè để giết thời gian.

Ai ngờ rằng lại xuyên thành bia đỡ đạn, tức thiệt chớ.

Tề Mỹ nhân: “Nếu muội cho ta xem cuốn truyện muội viết thì ta sẽ cho muội mượn quyển Cẩm Bình Ký này.”

Cố Nghi bảo Đào Giáp quay về lấy bản thảo mà cô viết.

Tề Mỹ nhân nhìn thấy một chồng bản thảo thì đôi mắt sáng lên, sau khi hai người trao đổi sách thì mỗi người ngồi một góc im lặng đọc.

“Cẩm Bình Ký” là một câu chuyện giản dị, là giấc mơ của một cô gái xinh đẹp, trong mơ gặp một thư sinh. Sau này khi cô ấy tỉnh dậy đã gặp được thư sinh này, nên đã cố tình đánh rơi chiếc khăn tay, cuối cùng gả cho vị thư sinh này.

Cố Nghi cảm thấy hối hận vì đã cho Tề Mỹ nhân xem kịch bản mà cô viết.

Tề Mỹ nhân lật xong cuốn truyện trong tay, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Cố Nghi, sắc mặt có chút tái nhợt.

Có lẽ tam quan đã bị đả kích quá lớn…

Cố Nghi cố gắng vớt vát: “Tề tỷ tỷ, thực ra… đây chỉ là bản thảo đầu thôi… có thể sửa…”

Tề Mỹ nhân ngắt lời cô, vội vàng nói: “Sau đó thì sao? Mộ Dung tiên quân thật sự yêu Lưu tiểu thư vô dụng gì đó sao? Vậy… Y Y phải làm thế nào?”

Y hệt fan của nữ chính vậy.

Liễu Y Y là nữ chính trong truyện, vì sư phụ Mộ Dung tiên quân, tự xưng linh căn, hy sinh sự trong trắng của mình để loại bỏ độc tình trên người anh ta. Nào ngờ Mộ Dung tiên quân trở mặt không thừa nhận, lại đi dây dưa với Lưu tiểu thư.

Thể loại đau khổ máu chó.

Cố Nghi: “Ta vẫn chưa viết xong, hai ngày nay bận bịu quá.”

Tề Mỹ nhân lo lắng nói: “Cố muội muội có khó khăn gì cứ nói với ta. Bộ truyện tiên hiệp kỳ duyên này nhất định phải viết tiếp.”

Cố Nghi – người có được một fan hâm mộ sách – đã tạm biệt Tề Mỹ nhân.

Viết truyện gì đó chỉ để giết thời gian thôi.

Bổng lộc hàng tháng của Mỹ nhân không nhiều, ngày thường phải đút lót cái này đút lót cái kia nên cũng tốn rất nhiều.

Hạt đậu bằng vàng duy nhất cũng đã được dùng để bảo toàn tính mạng.

Viết truyện để kiếm tiền?

Cố Nghi vừa suy nghĩ vừa vô thức sờ túi ở thắt lưng, chạm vào miếng ngọc bội hình thỏ trắng.

Đúng rồi, miếng ngọc bội của nữ chính vẫn còn trong tay cô.

Là đạo cụ quan trọng để thúc đẩy cốt truyện, cô phải trả lại ngọc bội kịp thời.

Nghĩ đến đây, để tránh đêm dài lắm mộng, Cố Nghi liền sai Đào Giáp đi nhanh đến Hoán y cục gọi Triệu Uyển tới.

Triệu Uyển chẳng mấy chốc đã đến Tây điện của Tú Di điện, nhưng dáng vẻ hốc hác hơn đêm qua rất nhiều, cô ấy cúi người nói: “Vấn an Mỹ nhân.”

Cố Nghi đưa miếng ngọc bội thỏ trắng cho cô ấy: “Ta ngắm xong rồi, trả lại cho ngươi này.”

Triệu Uyển có vẻ ngạc nhiên, cô ấy vốn tưởng rằng không thể lấy lại ngọc bội được nữa. Hôm qua, Cố Mỹ nhân đã gọi cô ấy vào điện nhưng không trả lại ngọc bội cho cô ấy, nhưng hôm nay lại trả lại. Vậy tối qua gọi cô ấy vào điện gặp hoàng đế là để sỉ nhục cô ấy ư? Nhưng tại sao lại ban y phục mới cho cô ấy làm gì?

Triệu Uyển do dự nói: “Đa tạ Mỹ nhân… Chỉ là nô tì không hiểu, tại sao tối qua mỹ nữ lại gọi nô tì vào điện.”

Haiz, tất cả là vì để bảo toàn mạng sống đó.

Cố Nghi: “Ta cảm thấy ngươi dung mạo xinh đẹp, lại trung thành, cho nên mới thuận nước đẩy thuyền đưa ngươi đi một chuyến.”

Triệu Uyển khấu đầu lạy, nói: “Tạ Mỹ nhân. Nếu mỹ nhân không chê thì nô tì bằng lòng đến Tú Di điện hầu hạ Mỹ nhân.”

Lời này vừa dứt, Cố Nghi liền sửng sốt, sau đó chậm rãi nói: “Chỗ ta thật sự không phải là nơi tốt gì cho cam, tối qua bệ hạ bỏ ta một mình rời đi, chắc chắn sẽ không bao giờ quay lại nữa. Ngươi vẫn nên chuẩn bị cuộc tuyển chọn vào cuối tháng này của Ti chế ti cho tốt đi.”

Triệu Uyển trong sách trong cuộc tuyển chọn đã khiến mọi người kinh ngạc và được chọn làm chưởng chế, mở ra con đường thăng tiến trong hậu cung, đừng ở chung với người nhỏ bé chết ở chương thứ ba như cô nữa.

Triệu Uyển càng kinh ngạc hơn, làm sao Cố Mỹ nhân biết cô ấy sẽ tham gia cuộc tuyển chọn của Ti chế ti? Tay mắt của cô ở hậu cung đã rộng như vậy rồi à? Cố Mỹ nhân này xuất thân từ đâu?

Cố Nghi lại khuyên: “Viên ngọc sáng phủ đầy bụi nhưng có ngày sẽ tỏa sáng. Ngay cả vàng cũng sẽ tỏa sáng khi đã trải qua khảo nghiệm khắc nghiệt! Ta tin ngươi nhất định sẽ có tương lai tốt đẹp hơn!”

Em gái à, cạn hết bát canh gà này, sau này ta có thể xuất cung làm một phú bà sống hạnh phúc hay không đều dựa cả vào cô đấy!

Triệu Uyển nhất thời không nói nên lời, không biết phải làm sao mới tốt. Cố Mỹ nhân này không muốn giữ cô ấy lại, nên chỉ có thể nói: “Vậy… nô tì xin phép cáo lui…”

Cố Nghi lại khích lệ liếc nhìn Triệu Uyển: “Đi đi.”

Sau khi Triệu Uyển rời đi, Đào Giáp tức giận đến đỏ mặt nói: “May mà chủ tử không thu nhận thứ tiểu nhân muốn trèo cây cao này. Nhìn dáng vẻ cô ta như chỉ muốn lợi dụng chủ tử để quyến rũ bệ hạ thôi!”

Cố Nghi an ủi cô ấy nói: “Thì ta đâu có giữ cô ấy lại đâu…” Vừa nói cô vừa nằm xuống chiếc đệm êm ái: “Hơn nữa tối qua bệ hạ đã rời đi, cho dù cô ấy muốn trèo cao thì đến chỗ của Quý nhân khác sẽ tốt hơn.”

Đào Giáp: “Mặc dù tối qua bệ hạ đã rời đi nhưng chủ nhân cứ đợi đến lần lật thẻ bài tiếp theo. Nô tỳ sẽ dùng bạc để đi đút lót?”

Cố Nghi thở dài, xòe tay ra nói: “Hết sạch bạc rồi.”

Hai người chủ tớ nhìn nhau trong im lặng một lúc.

Đào Giáp tự thôi miên mình nói: “Có lẽ Mỹ nhân tính lầm rồi đó. Lỡ như tối qua bệ hạ bỏ Mỹ nhân lại, muốn bù đắp cho Mỹ nhân nên quay lại thì sao? Hoặc có lẽ có thể gặp ở ngự hoa viên thì sao.”

Cố Nghi khâm phục sự lạc quan của Đào Giáp, không đành lòng tiết lộ cốt truyện tàn nhẫn nên đổi chủ đề nói: “Ừm, ngươi nói đúng. Lúc này không cần thiết nghĩ ngợi lung tung nữa, trời nóng quá, đá trong điện cũng sắp dùng hết rồi, hôm nay người đến Ti kế ti [1] lãnh một ít đá về đây.”

Đào Giáp nói vâng, dẫn theo hai cung nữ đi đến Ti kế ti.

Trên đường đi, tình cờ gặp Bích Châu – cung nữ do Điền Quý nhân cử đến.

Đào Giáp lùi lại một bước, để Bích Châu lãnh trước.

Chưởng kế của Ti kế ti dựa theo quy chế của Quý nhân mà phát đá cho Bích Châu.

Khi đến lượt Đào Giáp, chưởng kế lại nói: “Ngươi đến không đúng lúc rồi, đá hôm nay đã phát hết sạch, hôm khác quay lại lấy đi.”

Đào Giáp không phải ngày đầu tiên lăn lộn trong cung, chỗ này có đá hay không, mấy giờ có mấy giờ hết, cô ấy là người biết rất rõ. Đào Giáp không phải là người ăn chay: “Nay Ti kế ti cũng nhìn địa vị mà làm việc hả? Dựa vào đâu mà bọn họ lãnh được còn Mỹ nhân của ta thì không chứ?”

Chưởng kế dù sao cũng là chính bát phẩm, có chút quyền hành: “Đây là cách mà Cố Mỹ nhân của Tú Di điện dạy dỗ đầy tớ hả? Chẳng trách, chẳng trách…” Vừa nói vừa khẽ lắc đầu.

Tuy cô ta còn chưa nói xong nhưng Đào Giáp vẫn hiểu được ẩn ý trong câu nói đó.

Ý của cô ta là chẳng trách Mỹ nhân không giữ được bệ hạ.

Chuyện này còn có thể chịu đựng được thì có cái gì mà không chịu đựng được nữa?

Đào Giáp đã đi theo Cố Mỹ nhân nên lòng trung thành của cô ấy luôn hướng về Cố Mỹ nhân.

Cô ấy đập bàn đi tới kéo cây trâm cài trên đầu chưởng kế.

Chưởng kế chưa bao giờ thấy cảnh tượng như thế này, người liền lùi về phía sau.

Đào Giáp liền đổ nhào lên.

Hai người bọn họ xoắn lại thành một cục.

Nữ quan của Ti kế ti chạy lại kéo hai người bọn họ ra.

Đào Giáp vẫn đang đá loạn xạ: “Đừng ngăn cản ta, ta tám tuổi đã vào cung, đánh nhau cho đến nay chưa từng thua một trận nào!”

Chưởng kế: …

Nữ quan còn lại quen biết Đào Giáp, khuyên nhủ: “Đào Giáp muội muội đừng la hét nữa. Nếu Ti kế mà nghe thấy thì sẽ lớn chuyện đó.”

Chưởng kế vừa nghe thấy thế lập tức quay người đi vào phòng mách lẻo với Ti kế.

Ti kế là một phụ nữ trung niên không bao giờ cười, hai mươi lăm tuổi sau khi được thả cho xuất cung thì lại vào cung và trở thành Ti kế.

Đào Giáp vừa nhìn thấy người, liền khóc nói: “Hồ ma ma, chưởng kế đang cắt xén đồ của Mỹ nhân bọn ta!”

Ti kế quen biết với Đào Giáp, khi Đào Giáp vào cung năm 8 tuổi, cô ấy đã đi theo bà ấy làm cung nữ quét dọn ở ngự hoa viên.

Chưởng kế nhìn sang liền cảm thấy không ổn.

Ti kế hỏi: “Tại sao chưởng kế không phát đá cho Cố Mỹ nhân của Tú Di điện?”

Chưởng kế ấp a ấp úng, không nói được gì.

Ti kế nói: “Đi lấy đá cho Cố Mỹ nhân của Tú Di điện. Chưởng kế sẽ bị phạt giờ nghỉ trưa trong một tháng.”

Đào Giáp cười ngọt ngào: “Hồ ma ma.”

Nhưng lại nghe Ti kế nói: “Đào Giáp đánh nhau ầm ĩ trong cung, phạt ba tháng bổng lộc và báo cho Cố Mỹ nhân của Tú Di điện biết để tự trách phạt.”

Đào Giáp lại khóc tiếp.

Ti kế không hề nói đùa, bà ấy dẫn Đào Giáp và cung nữ giao đá trở lại Tây điện của Tú Di điện.

Cố Nghi nhìn thấy thêm một người nữa đột nhiên xuất hiện thì vô cùng ngạc nhiên.

Ti kế cúi người nói: “Vấn an Mỹ nhân, thần phụ là Ti kế của Ti kế ti, Hồ Hiển.”

Cố Nghi lập tức đỡ bà ấy dậy: “Hồ Ti kế mau đứng dậy đi, không biết đến điện này là có việc gì?”

Hồ Ti kế liền kể lại từ đầu tới đuôi chuyện Đào Giáp đánh nhau.

Không bao giờ ngờ được…

Cố Nghi kinh ngạc nhìn Đào Giáp, Đào Giáp đành phải cúi đầu.

Hồ Ti kế ho nhẹ nói: “Mặc dù thần phụ đã trừ bổng lộc của Đào Giáp, nhưng vẫn phải nhờ Mỹ nhân thúc giục Đào Giáp chép lại nội quy trong cung để có thể nhớ nội quy cho thật kỹ.”

Cố Nghi vội vàng gật đầu: “Ti kế nói rất đúng.”

Hồ Ti kế chỉnh lại tay áo: “Vậy thần phụ xin phép cáo lui, nhưng vẫn có lời từ tận đáy lòng muốn nói với Mỹ nhân.”

Cố Nghi: “Ti kế cứ nói.”

Hồ Ti kế: “Đào Giáp bảo vệ chủ là do lòng trung thành, nhưng cô ấy có thể hành động ngông cuồng ở Ti kế ti là vì cậy vào thần phụ cho nên mới làm ra vẻ ta đây. Cố Mỹ nhân của Tú Di điện không phải là người dễ bị bắt nạt, mà trong cung không phải chỉ có mỗi Ti kế ti là có tiểu nhân bợ đỡ nịnh nọt, hơn nữa trong cung có rất nhiều Quý nhân và phi tần. Mỹ nhân có lúc cũng phải cúi đầu, phải nghĩ thoáng hơn, đa phần hậu cung đều nương nhờ vào một chữ “sủng”. Mong Mỹ nhân chớ trách thần phụ ăn ngay nói thẳng.”

Cố Nghi cười nói: “Những lời từ tận đáy lòng của Ti kế, ta đều hiểu được.”

Hồ Ti kế nhẹ nhàng mỉm cười, lại trừng mắt nhìn Đào Giáp rồi quay người rời khỏi điện.

Đào Giáp “phịch” một tiếng, quỳ rạp xuống đất: “Mong Mỹ nhân tha thứ.”

Cố Nghi trong lòng rất cảm động, nhưng vẫn thành thật nói: “Lòng trung thành của ngươi rất đáng khen, nhưng không được có lần sau. Nếu như phạm tội ở nơi khác thì Hồ Ti kế không thể bảo vệ ngươi được, mà ta cũng vậy! Mau đứng lên đi chép lại nội quy trong cung đi!”

Đào Giáp ngẩng đầu, cay đắng nói: “Thật sự phải chép sao ạ?”

Cố Nghi gật đầu: “Đúng vậy.”

Đào Giáp nức nở hai tiếng, đứng dậy đi chép lại nội quy trong cung.

Cố Nghi im lặng thở dài.

Phải làm sao đây? Có vẻ như làm cá muối cũng không được rồi.

Dù sao cũng phải chịu đựng đến khi nam nữ chính HE thì cô mới có thể xuất cung được!

Hiện tại cô vẫn phải xuôi theo dòng nước thì mới có thể sống thoải mái.

Đầu tiên phải giải quyết vấn đề cấp bách là thiếu tiền.

[1] Ti kế ti là nơi quản lý các khoản thu chi trong cung điện

Bình Luận (0)
Comment