Lời Tiêu Diễn vừa dứt, Cố Nghi hé môi nhưng vẫn không thể thốt nên lời.
Cổ họng cô như bị nhồi một nắm bông vô hình, yếu ớt, dù cô có mở miệng thế nào, cố gắng ra sao cũng không phát ra được âm thanh nào.
Cốt truyện chó má này nữa, thực sự không có đạo đức chút nào cả!
Một, hai, ba, bốn…
Trong đầu cô từng giây trôi qua nặng nề.
Trong bầu không khí im lặng, đôi mắt đen của Tiêu Diễn dần dần mất đi tia sáng, như tro tàn đã nguội lạnh, dần trở nên mờ nhạt.
…Hai mươi lăm, hai mươi sáu, hai mươi bảy…
Thấy hắn khẽ động tà áo, quay người định bước đi, Cố Nghi lập tức vươn tay kéo mạnh tay phải của hắn lại, thấy hắn vung tay muốn gạt ra, Cố Nghi bèn hai tay ôm chặt lấy tay hắn, ấn mạnh lên ngực trái mình.
Sắc mặt Tiêu Diễn cứng đờ, lại muốn rút tay ra, Cố Nghi ngang bướng ép chặt tay hắn lên nhịp tim của mình.
…Ba mươi sáu, ba mươi bảy, ba mươi tám…
Nhịp tim của Cố Nghi càng lúc càng nhanh, từng nhịp từng nhịp vang mạnh, truyền qua lớp áo mỏng vào lòng bàn tay hắn. Trước mặt Tiêu Diễn, đôi mắt tròn của Cố Nghi mở lớn, đầu mũi hơi nhăn lại, trông như sắp khóc.
Tiêu Diễn khẽ nhíu mày: “Sao nàng không nói gì?”
…Bốn mươi chín, năm mươi, năm mươi mốt…
Cố Nghi hé miệng, vẫn im lặng không nói gì, chỉ nắm chặt lấy tay hắn không buông, ánh mắt cô lướt qua cung nhân áo xanh vẫn đang quỳ ngoài điện.
Tiêu Diễn cũng nhìn theo, lạnh giọng quát: “Cút ra ngoài!”
Cung nhân cúi đầu không dám nhìn thêm, bối rối không biết phải lui ra lúc nào. Nghe tiếng quát, liền vội dập đầu một cái rồi lui nhanh khỏi Hà Lạc điện.
Năm mươi tám, năm mươi chín, sáu mươi…
Cố Nghi bỗng thở dài một hơi, như thể chiếc cổ bị siết bởi vận mệnh bỗng chốc được thả lỏng.
“Tiêu Diễn…” Cuối cùng cô cũng lên tiếng, suýt bật khóc. Cốt truyện chó má vừa rồi thực sự khiến cô im lặng đúng sáu mươi giây! Thật quá đáng!
Tiêu Diễn cúi xuống nhìn cô: “Láo xược.”
Cố Nghi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn: “Bệ hạ, rốt cuộc vừa rồi đã có chuyện gì?” Cô siết chặt tay hắn: “Thần thiếp tất nhiên là có trái tim!”
Nhịp tim dưới lòng bàn tay hắn vẫn dồn dập, nơi ấy mềm mại và ấm áp.
Cố Nghi thấy hắn không đáp, ánh mắt lại liếc nhìn qua bàn trang điểm, nghi hoặc hỏi: “Bệ hạ… vừa rồi có phải đã nhìn thấy thứ gì đó không?” Chẳng lẽ đã thấy cây trâm gắn viên ngọc đỏ làm bằng gỗ mun mà cô giấu hay biết cô còn giữ tề mẫu châu?
Tiêu Diễn bỗng gỡ tay cô ra, thu lại tay phải, khuôn mặt lạnh lùng như phủ băng giá.
“Trẫm nên thấy thứ gì? Chẳng lẽ Nhu tần có thứ gì mà trẫm không thể thấy…”
Phản ứng này có vẻ không liên quan đến cây trâm…
Trong đầu Cố Nghi suy nghĩ rất nhanh, thấy Tiêu Diễn bỗng quay người kéo chiếc hộp ra, sau đó lấy chiếc bình sứ trắng ra.
Ánh mắt lạnh lẽo của hắn khiến lòng Cố Nghi thoáng rùng mình, cô hơi chột dạ rồi nói: “Bệ hạ là thấy chiếc bình này sao?”
Thẳng thắn vẫn hơn: “Từ sau khi thần thiếp đồng ý với bệ hạ, thần thiếp chưa dùng thêm viên thuốc nào nữa.”
“Ồ?” Tiêu Diễn khẽ nhướng mày: “Lời này thật chứ?”
Hắn vốn tưởng rằng cô sẽ lại giả ngu.
Cố Nghi gật đầu, thái độ nghiêm túc: “Thần thiếp không nói dối nửa lời, nếu có xin trời tru đất diệt!” Nói xong, cô quan sát sắc mặt của Tiêu Diễn, thấy hắn nhắm nhẹ mắt, lại mở ra, chăm chú nhìn cô.
Vai hắn hơi chùng xuống, rồi lùi lại ngồi xuống ghế.
Cố Nghi tiến thêm vài bước, thấy ánh mắt hắn thoáng vẻ bàng hoàng, dường như có chút dịu lại, lại dường như càng thêm mơ hồ.
“Bệ hạ nghi ngờ thần thiếp là vì sao thế?” Cô nhẹ giọng hỏi: “Bệ hạ chẳng lẽ sợ thần thiếp tin lời dèm pha của kẻ khác ư?”
Tiêu Diễn ngước lên, thái dương như giật giật hai cái, vẻ mặt thoáng qua chút giận dữ: “Cố Nghi, nàng quá láo xược rồi!”
Nhưng lúc này, hắn đang ngồi, cô thì đứng nhìn hắn từ trên xuống, vì vậy mà cô không hề thấy sợ.
Cô siết chặt tay trong ống tay áo, từ tốn nói: “Thần thiếp… chưa bao giờ để tâm đến Đại Mạc hay Đan Thát gì cả, trong lòng thần thiếp xưa nay chỉ có bệ hạ…”
Tiêu Diễn kinh ngạc nhìn cô: “Đây là Tiêu Luật nói cho nàng biết sao?”
Cố Nghi không gật đầu cũng không lắc đầu: “Thần thiếp đã ở cung Bình Thúy lâu như vậy, chỉ cách một sân, làm sao có thể không biết được chứ…” Cô khẽ cười: “Bệ hạ thật quá xem thường thần thiếp rồi.”
“Cố Nghi…” Tiêu Diễn khẽ gọi tên cô.
Thấy hắn vẫn còn mang vẻ ngờ vực, Cố Nghi bèn lấy hết can đảm nói: “Bệ hạ giờ đây là thiên tử, bệ hạ vốn là huyết mạch của tiên đế, nào còn là huyết thống Đan Thát, nào là người dị tộc, cũng chỉ là lời lẽ nhảm nhí của kẻ khác. Dù bệ hạ xuất thân từ Đan Thát, nhưng trên khắp thiên hạ này, đâu đâu chẳng là đất của vua, đến một ngày nào đó, bệ hạ sẽ là hoàng đế của cả thiên hạ.”
Cô hừ nhẹ một tiếng: “Kẻ khác nói dòng máu chính thống của Đại Mạc gì đó cũng chỉ là đang nói nhăng nói cuội thôi, chẳng qua là sự ghen ghét của những kẻ yếu hèn mà thôi!”
Cố Nghi thuận thế quỳ xuống, hai tay đặt lên đầu gối của hắn, ngước nhìn thẳng vào mắt hắn, nói: “Bệ hạ đã nghe những lời tầm bậy đó bao năm qua, chẳng lẽ lại thật sự tin rồi ư? Những kẻ tự xưng là thanh cao trong giới sĩ phu, tự cho là quý phái, thuộc làu gia phả tổ tiên Đại Mạc, tự cho mình là hiền nhân quân tử, nhưng có ai thực sự là anh hùng đâu chứ? Có ai dám ngẩng cao đầu nói rằng không phụ trời đất, không phụ lòng dân? Bọn họ chỉ là một đám tầm thường, chỉ nói mà không làm, đều là những kẻ nhát gan chỉ giỏi múa mép…”
Tiêu Diễn thấy cô tựa đầu lên đầu gối của hắn nói mãi không ngừng, trán đỏ lên vì kích động, đôi mắt sáng rực như ánh sao.
Thật ra hắn không bận tâm đến những lời người khác nói.
Hắn chỉ để tâm đến một người.
“Cố Nghi…” Hắn khẽ đặt ngón trỏ lên môi cô, thở dài: “Đừng nói nữa, nàng ồn ào quá…”
Cố Nghi ngưng bặt, sững người.
Bao nhiêu lời tâm huyết như thế lại uổng phí rồi sao?
Sau khi cô bị cốt truyện cấm nói thì bây giờ lại bị Tiêu Diễn cấm nói luôn hả?
Cô ngẩng lên nhìn hắn, thấy hắn cúi mắt chăm chú nhìn mình, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua môi cô, chỉ lặng lẽ nhìn cô mà không nói gì.
Cuối cùng hắn cũng mỉm cười với cô, đôi mắt sáng như sao phản chiếu gương mặt đỏ bừng của cô. Cố Nghi chỉ thấy trước mắt tối lại, Tiêu Diễn đặt môi lên môi cô.
Đó là một nụ hôn không hề liên quan đến tình cảm hay dục vọng, chỉ có sự an ủi lặng lẽ dành cho nhau.
Trời đêm quang đãng, ánh trăng dần ngả về phía tây, đêm xuân sắp tàn.
Cao Quý công công đứng ngoài Hà Lạc điện, ngẩng đầu nhìn trời, lặng lẽ ngáp một cái.
Rầm rộ như vậy, cuối cùng lại chỉ là tiếng sấm mà không có mưa.
Chẳng có gì để xem cả.
Ông ta vỗ nhẹ vào sau đùi, lập tức có một cung nhân tinh ý kéo ghế tre lại cho ông ta.
Cao Quý công công liếc mắt tán thưởng, rồi kéo áo ngồi xuống, uống một ngụm trà đặc cung nhân đưa lên.
Chốc lát sau, ông ta ngẩng lên, thấy cung nhân được phái đến Kiêm Hà điện vội vã trở về, chạy tới trước mặt ông ta, cúi đầu nói nhỏ: “Cao công công, Hồ Viện phán của Thái y viện đã đến Kiêm Hà điện xem bệnh cho Triệu phi nương nương rồi.”
Cao Quý gật đầu, hỏi: “Hồ Viện phán nói thế nào?”
“Hồ Viện phán nói không tiện nói.” Cung nhân ấp úng, loại việc khổ sai này, ai gặp phải thì người đó xui xẻo thôi!
Cao Quý công công cau mày: “Không tiện nói là thế nào?”
Cung nhân liếc nhìn xung quanh, hạ giọng nói: “Hồ Viện phán nói tốt nhất ngày mai nên để bệ hạ tới xem, bảo rằng bệnh của Triệu phi nương nương để lâu sẽ càng nguy hại, nếu không khỏi thì người cũng có thể bị suy kiệt.”
Cao Quý nhíu mày lườm cung nhân: “Được rồi, biết rồi, lần sau nhớ tinh ý hơn. Lui đi, giờ Mão cũng sắp đến rồi.”
Trong Hà Lạc điện vẫn tĩnh lặng. Vì ngày dài hơn, tấm màn trong điện đã được thay bằng loại màn xanh treo chuỗi hạt ngọc, thỉnh thoảng gió thổi vang lên tiếng đinh đang.
Cố Nghi nằm trên giường, nghe tiếng hạt ngọc đung đưa vài lần, trong lòng luôn ở trạng thái hưng phấn, cả đêm cô không chợp mắt giây nào.
Tiêu Diễn bên cạnh thở đều đặn, đã ngủ từ lâu. Cô chỉ có thể nhắm mắt giả vờ ngủ, trong đầu lại như có tiếng muôn ngựa tung vó.
Cốt truyện đã bắt đầu gấp gáp rồi.
Nó thậm chí còn dùng kỹ năng cấm nói sáu mươi giây này với cô, một kỹ năng dễ khiến người khác nhận ra.
Nghĩ đến đây, tay cô lại run lên vì kích động, bất giác hai tay đan vào nhau, siết chặt lại.
Điều này có phải chứng tỏ rằng cốt truyện thực ra đã không thể tùy tiện xóa bỏ cô nữa không?
Nghĩ lại mới thấy cũng đã lâu rồi cô không còn thấy ánh sáng trắng quen thuộc hay cơn đau đầu đau như muốn sắp chết nữa.
Theo mức độ tàn bạo của cốt truyện ban đầu là chỉ cần ăn bánh cũng có thể bị nghẹn đến chết thì lần này rõ ràng cốt truyện muốn làm khó cô nhưng lại phải rào trước đón sau đến vậy.
Điều này có phải chứng tỏ rằng sự tồn tại của cô hiện tại đã không còn như vị Cố Mỹ nhân ban đầu có thể dễ dàng bị xóa bỏ nữa rồi không?
Cố Nghi hào hứng mở mắt, chớp mắt vài cái để thích nghi với ánh sáng mờ tối trong màn.
Dù cốt truyện vẫn đầy nguy hiểm, lần này lại đụng chạm đến điều cấm kỵ của Tiêu Diễn nhưng cuối cùng cũng không giết cô.
Nếu không thì cô chỉ cần uống ngụm nước cũng có thể bị chết nghẹn rồi.
Lần này nhẫn nhịn đến vậy, phải chăng hướng đi của cô cuối cùng đã đúng rồi không…
Cứu Hoa Hòe là chuyện ngoài ý muốn, Lưu Thái phi nhờ vậy mới không chết. Cứu Tiêu Luật, lại giúp Tiêu Diễn tạo danh tiếng là một vị vua nhân từ; đưa Đào Giáp xuất cung cũng gián tiếp đẩy Tiêu Diễn ép Tề Thù rời cung.
Còn nữa… Cố Trường Thông ở Phủ Châu…
Sự tồn tại của cô cần phải liên kết chặt chẽ với con đường xưng đế vương của Tiêu Diễn.
Tuyến tình cảm của cặp chính đã tan vỡ, nhưng sự nghiệp của Tiêu Diễn vẫn còn vững vàng. Nếu cô có thể giúp cốt truyện hoàn thành tuyến sự nghiệp, biết đâu thực sự có thể giữ được mạng mình, chờ đến lúc cốt truyện kết thúc thì sao!
Nghĩ đến đây, Cố Nghi hít sâu một hơi, nhẹ nhàng xoay người lại, lặng lẽ ngắm nhìn Tiêu Diễn đang ngủ.
Dưới ánh trăng mờ mờ, khuôn mặt hắn trông đẹp nhưng yếu ớt đến lạ.
Cố Nghi đưa ngón tay trỏ ra, khẽ vẽ theo đường nét khuôn mặt hắn, dừng lại trên vết sẹo nhạt ở gần tóc mai, vết sẹo màu nhạt, như hình trăng lưỡi liềm.
Dấu ấn của nô lệ bỏ trốn.
Ngay khi sinh ra, Tiêu Diễn đã bị đóng dấu này.
Cha hắn tuy là vua, nhưng khi hắn chào đời chỉ là một tù nhân bị giam cầm ở Đan Thát. Sự ra đời của Tiêu Diễn cũng là một cái tội.
Dù Đáp Chu cuối cùng đã đưa hắn vượt nghìn dặm trốn chạy, nhưng dấu ấn của nô lệ trốn chạy này sẽ không bao giờ có thể xóa đi.
Đáp Chu đã mất, nếu không thể đánh bại Đan Thát thì bóng ma trong lòng Tiêu Diễn sẽ mãi không thể trừ bỏ.
Cố Nghi thở dài, thu tay lại, khép mắt rồi cuối cùng cũng thiếp đi.
Chưa đến giờ Mão, Tiêu Diễn đột ngột tỉnh dậy từ trong giấc mộng.
Hắn quay đầu nhìn Cố Nghi, thấy trán cô tựa vào vai mình, ngủ rất say.
Hắn bèn không nhúc nhích.
Vừa rồi, hắn dường như mơ thấy Cố Nghi, cảnh trong mơ lờ mờ thấp thoáng là chiếc giường gỗ trong tẩm điện của Hà Lạc điện.
Người trong mơ không rõ mặt mũi, nhưng hắn lại cảm thấy đó chính là Cố Nghi, chỉ là trên bắp chân người ấy có một vết sẹo rất sâu, màu đỏ nâu xen lẫn thịt da, trông rất ghê rợn.
Trên chân Cố Nghi hoàn toàn không có vết sẹo đó.
Cố Nghi bên cạnh khẽ động đậy, vẫn đang ngủ say nhưng đã trở mình.
Dù biết rõ là không có, Tiêu Diễn vẫn như bị điều khiển mà khẽ kéo tấm chăn sang một bên, nhìn đôi chân trần trắng muốt không tì vết của cô.