Tố Tuyết thấy hoàng đế đi đến trước mặt mình, trên áo bào là hình rồng năm móng trông rất hung tợn. Cô ta liều mình ngẩng đầu lên, mới thấy dung mạo của hoàng đế cũng dần dần hiện rõ ra từ trong bóng tối. Dưới đôi lông mày đen nhánh, hai mắt chỉ lạnh lùng nhìn xuống cô ta, trong ánh mắt còn phảng phất sự giễu cợt.
Tố Tuyết liên tục dập đầu mấy cái: “Bệ hạ minh giám, bệ hạ minh giám! Chính là Đào Giáp bên cạnh Nhu tần đã đưa hương Trúc Khê cho nô tì!”
“Đào Giáp? Đào Giáp đã rời cung, ngươi cho rằng ta không thể nào xác minh được sao? Hay là ngươi muốn nói rằng Đào Giáp rời cung là do Nhu tần sợ việc này bị lộ nên mới đuổi cô ta đi?”
Tố Tuyết bị nói trúng, da đầu lập tức tê dại, một giọt mồ hôi lạnh chảy từ trán xuống, cô ta cúi sát đất: “Nô tì tuyệt đối không có nửa câu giả dối!”
Tiêu Diễn không nhịn được bật cười: “Hương Trúc Khê là thứ cấm trong cung, ngửi phải sẽ bệnh lâu không khỏi, trong hậu cung số người có loại hương này chỉ đếm trên đầu ngón tay.”
Tố Tuyết cúi đầu không nói, bên tai chỉ nghe thấy hắn nói: “Trẫm hỏi ngươi một lần nữa, là ai đưa ngươi loại hương này? Đoan phi, Kính phi, Liễu tần, Vương Tiệp dư, Cung Tiệp dư…”
Tố Tuyết cố kìm nén thân thể run rẩy, chỉ cắn chặt răng.
“Người này hứa hẹn với ngươi điều gì? Vinh hoa phú quý cho cả dòng tộc hay là ơn tha chết? Hôm nay ngươi không nói cũng không sao, trẫm sẽ tự mình tra xét thân tộc bằng hữu của ngươi, hôm nay không rõ thì ngày mai cũng sẽ rõ. Hiện giờ ngươi vì người này mà giữ kín miệng, đâu biết cuối cùng cả nhà ngươi sẽ phải thay ngươi gánh tội.”
Lúc này, tia nắng cuối cùng của hoàng hôn cũng đã tắt, trong Kiêm Hà điện trở nên tối tăm. Tố Tuyết ngẩng đầu lên cũng không thấy rõ dung mạo của hoàng đế nữa, cô ta quỳ xuống đất, nhắm mắt nói: “Thật sự là Đào Giáp bên cạnh Nhu tần nương nương đã đưa cho nô tì loại hương này.”
Chỉ nghe thấy một tiếng thở dài: “Đưa người này đi, giao cho Cung Chính Ti xét xử.”
Đợi mọi người tản đi, Cao Quý công công bưng đến một chân đèn, mượn ánh sáng để nhìn kỹ sắc mặt hoàng đế, thấy hắn lại không có vẻ tức giận.
Bên tai nghe giọng hắn bình thản nói: “Theo trẫm đi thăm Triệu phi.”
Cao Quý công công đáp vâng, cầm đèn bước lùi nửa bước, tiến vào tẩm điện.
Triệu phi thấy người đến, lập tức nửa ngồi dậy: “Thỉnh an bệ hạ.”
Tiêu Diễn đi đến bên giường, ngắm nhìn sắc mặt cô ấy một hồi, mới chậm rãi nói: “Triệu phi hôm nay đã kinh sợ, nô tì của nàng đã bị đưa đến Cung Chính Ti, trẫm cũng sẽ sai người dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ ô uế trong điện, từ nay nàng hãy an tâm dưỡng bệnh.”
Triệu Uyển dường như hơi thất thần nói: “Là…Tố Tuyết sao?”
“Việc này nàng không cần bận tâm, ngày mai sẽ có người mới đến Kiêm Hà điện.”
Triệu Uyển ngẩng đầu, thấy vẻ mặt hắn vẫn như thường, dường như không hề bận tâm: “Bệ hạ có biết là do ai sai khiến Tố Tuyết không ạ?”
“Tố Tuyết không chịu nhận, trẫm cũng sẽ tra ra thôi. Nàng cứ nghỉ ngơi vài ngày, ba ti đang tra xét vụ án Triệu Kiệt, có lẽ sẽ sớm kết án.”
Triệu Uyển nghe vậy, mắt lóe lên ánh sáng, vội vàng hỏi: “Lời bệ hạ nói là thật chăng?”
Tiêu Diễn cười khẽ một tiếng: “Cớ sao lại ngạc nhiên như vậy, ái phi lấy thân làm mồi, chẳng phải chính là muốn dẫn dụ kẻ đứng sau màn hay sao? Giờ sự việc đã thành, trẫm nên chúc mừng ái phi mới phải.”
Vẻ mặt Triệu Uyển khẽ cứng lại, chờ đợi vài giây rồi bỗng bật cười: “Thần thiếp trong mắt bệ hạ chính là như thế sao?”
Tiêu Diễn lắc đầu: “Không, trẫm đã đánh giá thấp nàng, tàn nhẫn với bản thân như vậy, thật khiến trẫm nhớ đến một người…”
Triệu Uyển nghi hoặc nhìn Tiêu Diễn, nhưng hắn chỉ nói: “Hãy nghỉ ngơi cho tốt, ngày khác trẫm sẽ đến thăm nàng.”
Thấy hắn rời đi, Triệu Uyển nắm chặt chiếc chăn lụa đang phủ lên người, cảm giác may mắn và không cam lòng cùng lúc trào dâng trong lòng.
Tiêu Diễn đã sớm nhìn thấu cô ấy, nhưng vẫn để cô ấy hành động như thế, chẳng qua là thực sự không để tâm cô ấy sống hay chết mà thôi.
Sau giờ Tuất, Cố Nghi đã dùng xong bữa tối, vẫn cảm thấy lo lắng, định phái Đa Lạc đi tìm Cao Quý công công thăm dò tin tức thêm một lần nữa, nhưng bên ngoài điện lại truyền đến một tiếng hô vang: “Hoàng thượng giá đáo.”
Cô lập tức từ trên ghế trong phòng khách đứng dậy, nhanh chóng chạy ra ngoài điện nghênh đón.
Tiêu Diễn thấy Cố Nghi bước nhanh đến trước mặt, hành lễ: “Thỉnh an bệ hạ.”
Hắn ngẩn ra một giây: “Bình thân.”
Cố Nghi thấy hắn tâm trạng tốt, liền cười tươi nói: “Điện của thần thiếp có chuẩn bị trà lá trúc mới, bệ hạ có muốn nếm thử không ạ?”
Tiêu Diễn lúc này mới hiểu ra, không có việc gì mà lại tỏ ra ân cần.
“Nhu tần đang chờ trẫm sao?”
Cố Nghi cười đáp: “Bệ hạ anh minh, thần thiếp ngày đêm mong nhớ bệ hạ như trông sao trời trông trăng.”
Hắn bước vào chính điện, Cao Quý công công đứng phía sau liếc nhìn Cố Nghi đầy ý tán thưởng.
Khi trà mới dâng lên, Cố Nghi bắt đầu nghĩ cách dẫn dắt câu chuyện, để tránh quá đột ngột mà có vẻ không chân thành, nhưng lại nghe Tiêu Diễn lên tiếng: “Nhu tần đây là lo lắng cho Triệu phi sao? Tâm tư bất an như thế?”
Cố Nghi tất nhiên hiểu được hàm ý châm biếm trong lời nói của hắn, liền ra tay rót thêm trà cho hắn: “Nếu đã như vậy, bệ hạ nói cho thần thiếp nghe đi, Triệu phi nương nương hôm nay trông thật đáng thương.” Thật lòng mà nói thì nếu không phải cô ấy là nữ chính, với bộ dạng bệnh tật như vậy của người bình thường thì e là đã cận kề cái chết rồi.
Tiêu Diễn thấy cô tỏ vẻ sốt sắng, hắn uống một ngụm trà mới chậm rãi nói: “Triệu phi không có gì đáng ngại, nô tì Tô Tuyết tự ý sử dụng hương Trúc Khê, đã bị áp giải tới Cung Chính Ti xử lý. Triệu phi an tâm dưỡng bệnh, chẳng bao lâu nữa sẽ khỏi.”
Tô Tuyết, Cố Nghi không thấy bất ngờ. Trong nguyên tác, tì nữ thân cận bên cạnh Triệu Uyển luôn trung thành tận tụy là Tú Hà, đã theo cô ấy từ lúc ở biệt cung Ô Sơn. Lần này vì không đến biệt cung Ô Sơn nên mới có Tô Tuyết bên cạnh Triệu Uyển.
“Tô Tuyết có khai nhận gì không ạ?” Cố Nghi tò mò hỏi.
Tiêu Diễn lảng tránh ánh mắt của cô, cúi nhìn chén sứ trắng trong tay: “Hôm nay không có khai gì cả.”
Cố Nghi thấy hắn lảng tránh, cảm thấy có điều kỳ lạ, không khỏi nghiêng người hỏi: “Tô Tuyết… chẳng lẽ đã chỉ điểm thần thiếp?” Thấy Tiêu Diễn không trả lời, cô lập tức nói tiếp: “Thần thiếp tuyệt đối không có, bấy lâu nay trôi qua, hôm nay thần thiếp mới lần đầu đi thăm bệnh, trước đó dù đã đến Kiêm Hà điện một lần nhưng thực sự rất ít khi qua lại!”
Tiêu Diễn liếc nhìn cô, không mấy vui vẻ nói: “Nàng có biết hương Trúc Khê thực chất là thứ gì không?”
Cố Nghi tự hỏi, đúng là không biết thật, nhưng cũng thấy bị thái độ của hắn làm cho tổn thương.
“Thần thiếp thực sự không biết gì cả.” Cô gượng cười nói.
Tiêu Diễn cười khẽ một tiếng: “Trẫm không nghi ngờ nàng, nàng không cần phải biện bạch.”
Cố Nghi thở phào nhẹ nhõm, nghe hắn nói tiếp: “Trẫm đã thấy hương Trúc Khê từ lúc tám tuổi, loại hương này không khác gì hương liệu thông thường, nhưng nếu đang bệnh, ngửi vào sẽ mất ngủ, bệnh lâu ngày khó chữa.”
Cố Nghi chăm chú nhìn hắn, thấy hắn mặt mày thản nhiên như đang nói chuyện vặt trong nhà.
Nghĩ lại thì Tiêu Diễn trước khi lên ngôi thật là hội tụ đủ đẹp, mạnh và thảm.
Cố Nghi biết hắn không muốn nói nhiều, bèn chuyển đề tài, tỏ vẻ vui đùa nói: “Nếu thật sự là thần thiếp làm, bệ hạ sẽ xử lý thế nào?”
Tiêu Diễn nhớ lại lúc nghe Tô Tuyết chỉ điểm Cố Nghi, hắn vốn nên không vui, nhưng lại không như vậy, trong lòng bỗng dâng lên một chút niềm vui kín đáo.
Nghĩ đến việc vì hắn mà Cố Nghi có thể bất chấp thủ đoạn không kể gì cả, vì thế nên hắn mới sinh ra cảm giác vui mừng.
“Nếu thực là như thế thì trẫm cũng sẽ tìm cách che giấu cho nàng.”
Tim Cố Nghi đập nhanh hơn một nhịp, nâng chén trà lên uống một ngụm, hỏi: “Bệ hạ có phải đã đoán ra ai là người làm rồi không?”
Tiêu Diễn thấy mặt cô ửng đỏ, cười hỏi: “Nàng có người nào mà mình nghi ngờ không?”
Cố Nghi suy nghĩ một lúc, nhỏ giọng nói: “Thần thiếp đoán là Đoan phi.”
Tiêu Diễn hơi nhướng mày: “Sao lại nghĩ vậy?”
Cố Nghi mạnh dạn đáp: “Thần thiếp nghĩ hương Trúc Khê e là không dễ có được, các phi, tần và tiệp dư có lẽ còn có thể có, nhưng việc sắp xếp cung nữ từ trước đã được tính toán kỹ lưỡng. Vương Tiệp dư và Cung Tiệp dư có lẽ không thể…” Cô tự bật cười: “Chỉ là thần thiếp đoán bừa mà thôi.”
Tiêu Diễn lại nói: “Trẫm cũng đoán là Đoan phi.”
Cố Nghi có chút kích động: “Sao bệ hạ lại nghĩ vậy?”
“Năm xưa tiên đế còn tại vị, Cao Hoàng hậu thường tổ chức trận đấu đánh bóng trong cung đình mỗi năm. Khi Thái tử trưởng thành, lại mở rộng ra mời thêm các tiểu thư quý tộc kinh thành tham dự. Trẫm khi đó còn nhỏ, dù không đi xem nhưng vẫn nhớ mấy năm liền, người giành chức quán quân đều là họ Bạch. Đáng tiếc cuối cùng nhà họ Bạch vì gia thế mà không thể trở thành Thái tử phi. Thái tử năm đó cũng không có ý định lập Thái tử phi hay Trắc phi, cho nên việc này mới bỏ qua.”
Cố Nghi hít sâu một hơi, Đoan phi mang họ Bạch! Trò chơi quyền lực chốn cung đình, hóa ra cô vẫn chưa hiểu gì cả, sách cũng không viết!
Cô suy nghĩ trước sau rồi chợt bừng tỉnh: “Bệ hạ muốn nói năm ngoái ở trận đấu đánh bóng trong ngự hoa viên, Đoan phi cố ý giấu tài năng là muốn mượn tay Đức phi để trừ khử Triệu Uyển?”
Haiz, nói cho cùng vẫn là cao thủ không muốn chơi cùng bọn cô, hơn nữa Tiêu Diễn đã nghi ngờ Đoan phi từ rất lâu rồi.
Quả nhiên so mưu lược thì cô không bằng hắn, thất lễ rồi thất lễ rồi.
Tiêu Diễn cười với cô: “Trẫm cũng chỉ nói bừa thôi. Đợi Cung Chính Ti xác thực, mọi việc sẽ có kết luận.”
Cố Nghi: …
Mười ngày sau, Cung Chính Ti vẫn chưa có kết luận, nhưng nguyên Tả Tự thừa của Đại Lý Tự là Bạch Thanh Đạo tự thú rằng khi xử lý vụ án Triệu Kiệt nhiều năm trước đã có nhiều sai sót, được Cao Hoàng hậu chỉ thị đã thiêu hủy một phong thư. Theo như ông ta nhớ lại, bức thư này do Triệu Kiệt phu tử gửi cho Thái tử Hoành, lời lẽ trong thư rất chân thành, khuyên bảo rằng “Giữ đúng đạo quân thần, bền chặt tình phụ tử” khiến cả triều đình kinh ngạc.
Lòng không trung thành của Thái tử Hoành từ việc này đã thấy rõ, không còn gì có thể che giấu, nhưng Bạch Thanh Đạo không có chứng cứ xác thực, khó lòng thuyết phục được mọi người. Tuy nhiên, cộng thêm lời khai của người hầu cũ trong nhà họ Triệu là Triệu Cửu trước đó, vụ án của Triệu Kiệt từ chỗ là đột tử do bệnh đã dần biến thành việc Thái tử Hoành có thể đã nảy sinh ý định làm phản, âm mưu ám hại trung thần.
Đúng vào lúc này, hậu duệ nhà họ Triệu là Triệu phi nương nương đã quỳ dập đầu trước Thiên Lộc các, khóc lóc tấu trình, cầu xin hoàng thượng minh oan cho cha mình, trả lại sự công bằng cho Triệu Kiệt.
Hoàng đế nghe được, nhớ đến phụ thân và huynh trưởng, lòng đầy do dự, âm thầm rơi lệ.
Các sĩ tử trong triều cảm phục khí tiết của người tài đức, đồng loạt dâng tấu xin minh oan cho Triệu Kiệt.
Thậm chí có học sĩ còn suy đoán rằng nếu Thái tử Hoành đã có ý định làm phản, giết hại Thiếu sư thì cũng không hẳn là không thể giết cả tiên đế.
Việc tha tội cho Ngụy Đế Thận Vương đã thể hiện lòng nhân từ của hoàng đế. Chuyện giết cha chỉ là lời đồn được dựng lên để giữ gìn thể diện cho hoàng gia, khiến hoàng đế phải chịu oan ức!
Những lời như vậy tuy chưa trở nên mạnh mẽ, nhưng vì nội dung quá mức gây chấn động nên đã được truyền tai rộng rãi trong dân gian.
Thái tử âm mưu tạo phản đoạt vị giết cha, nhất thời trở thành chủ đề bàn tán.
Hoàng đế nghe tin thì không muốn nghe thêm nữa, đau đớn đến tột cùng, bãi triều mười ngày.
Đoan phi vì cha là Bạch Thanh Đạo phạm sai lầm, tự thấy không còn mặt mũi nào để hầu hạ hoàng đế nữa nên tự xin rời cung.
*
Ngày hôm đó, trời quang mây tạnh, không có gió hay mưa.
Cố Nghi như thường lệ đi cưỡi ngựa vài vòng ở trường đua trong ngự hoa viên, sau khi ra khỏi trường đua, cô liền thấy cuối con đường lát đá có một cỗ xe ngựa bọc vải xanh đang đỗ.
Tì nữ bên cạnh xe ngựa nhìn thấy cô liền vội bước nhanh đến, cúi người hành lễ nói: “Đoan phi nương nương hôm nay sẽ rời cung, đúng lúc gặp Nhu tần nương nương, không biết có thể trò chuyện thêm một lần với nương nương được không ạ?”
Cố Nghi đưa cây roi ngựa trong tay cho Đa Lạc: “Ngươi chờ ở đây một chút, ta đi rồi sẽ về.”
Khi cô đi đến bên cạnh xe ngựa, Đoan phi liền vén rèm xe lên, Cố Nghi thấy cô ta không cài trâm ngọc, trên mặt chỉ thoa một lớp trang điểm nhạt.
“Nương nương gọi ta đến là có việc gì?”
Đoan phi cười một tiếng: “Sao ngươi lúc nào cũng đề phòng ta như vậy, ta đã nhiều lần muốn kết thân, khi ngươi dọn vào nơi ở mới, lễ vật của ta cũng là nặng nhất, nhưng ngươi đều không để tâm, hôm nay ta sắp rời cung, muốn hỏi một chút cho tỏ tường.”
Cố Nghi mỉm cười nói: “Nương nương tỏ ý kết thân là vì sao?”
Đoan phi khẽ lắc đầu: “Là ta đã nhìn sai ngươi, vốn tưởng ngươi có lòng tranh giành, hóa ra chỉ là một khúc gỗ.”
Cố Nghi gật đầu: “Ta tất nhiên ngu ngốc hơn nương nương nhiều. Nương nương vì bảo vệ cha và huynh trưởng mà đã hao tốn không ít tâm tư, tuy không đạt được ý nguyện nhưng cuối cùng đành chấp nhận cắt đứt để giữ mạng, chỉ lưu đày một mình Bạch Thanh Đạo, bảo toàn tính mạng cho toàn tộc. Tuy nhiên… tron
g lòng ta cũng có một điều muốn hỏi, mong nương nương giải đáp.”
Đoan phi cúi mắt nhìn cô, vẻ mặt lộ ra chút kinh ngạc: “Ngươi hỏi đi.”
“Nương nương có phải đã biết rõ thân thế của Triệu phi từ khi cô ấy còn ở Hoán Y cục rồi không?”
Đoan phi không trả lời mà hỏi lại: “Sao ngươi lại nói vậy?”
“Nói ra cũng là tình cờ, ta từng ở bên ngoài Hoán Y cục nhìn thấy một tì nữ, vốn không để tâm, nhưng lần trước lại thấy cô ta đi theo sau nương nương.” Cố Nghi nhớ lại: “Hình như là một tì nữ tên Sơ Đồng…”
Đoan phi cau mày, Cố Nghi lại nói: “Sau đó ta nghĩ có lẽ lần đầu tiên ta gặp Triệu phi, việc ngọc bội của cô ấy rơi xuống không phải là ngẫu nhiên.” Cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm Đoan phi: “Nương nương vốn là muốn mượn tay ta để trừ khử Triệu phi đúng không…”
Đoan phi không trả lời, chỉ thở dài một tiếng: “Hôm nay ta đi rồi, nghĩ lại thì sau này có lẽ cũng không có ngày gặp lại, ta có vài lời thật lòng muốn gửi đến Nhu tần. Hiện tại ngươi không hối hận, nhưng sau này chưa chắc đâu. Triệu thị không quyền không thế, chỉ có danh nghĩa hiếu hạnh và hiền đức, Triệu Kiệt càng được nâng lên cao thì Triệu Uyển cũng sẽ theo đó mà lên cao. Sau khi Tề Thù rời cung, không ai có thể đối đầu với cô ta nữa.” Cô ta nhìn Cố Nghi một cách kiên định: “Chất thất và vợ lẽ rất khác biệt, Nhu tần đừng để sau này phải hối hận…” Nói xong, cô ta liền buông rèm xe xuống.
Người đánh xe vung roi thúc ngựa, chiếc xe chầm chậm tiến về phía cổng cung.