Nam Chính Không Thay Người

Chương 5

Túc Giang Nham nhìn chằm chằm thiết bị liên lạc trên cổ tay mình.

Gã là người từ 500 năm trước xuyên đến, khi vừa đến đây gã nhận ra khoa học kĩ thuật thời đại này đã tiến bộ rất nhiều.

Không nói những cái khác, chỉ nói ngay thiết bị liên lạc này… Nó tương đương với điện thoại di động ở 500 năm trước nhưng nhiều chức năng hơn điện thoại di động.

Ở liên minh Trung Hạ trong thời đại này, khi một người vừa ra đời quốc gia sẽ cấp cho người đó một thiết bị liên lạc.

Thiết bị liên lạc của ai sẽ gắn liền với người đó, thiết bị liên lạc không chỉ dùng để truyền tin, lên mạng, nhận tiền, thanh toán… còn có thể mở màn hình ảo chơi game, chiếu phim. Nói chung hơn 500 năm trước điện thoại, máy tính có thể làm gì thì nó đều có thể làm y như vậy.

Nó cũng là chứng minh thân phận cho người sống trong liên minh Trung Hạ.

Đương nhiên, điều quan trọng nhất chính là mỗi người chỉ có một thiết bị liên lạc và cũng chỉ người đó có thể sử dụng, nếu người sử dụng chết thiết bị liên lạc cũng sẽ bị khóa, không thể sử dụng, đồng thời còn lưu lại một vài thông tin khi chủ nhân qua đời vào trong hộp đen.

Cho nên, nếu tin nhắn này là do Tân Duyên gửi, thì có thể nói rõ Tân Duyên không chết.

Vẻ mặt Túc Giang Nham thay đổi không ngừng.

Trong tiểu thuyết “Chiến sĩ Phúc Năng mạnh nhất” này, Tân Duyên không chỉ có số may mắn, y còn có đông đảo người theo đuổi. Tân Duyên không chết, sau này liệu có ở chung một chỗ với một trong những người theo đuổi y, sau đó gây sự với gã?

Không nói những cái khác, nói ngay Triệu gia Triệu Khoa Lâm, trong truyện anh ta yêu Tân Duyên điên cuồng, vì Tân Duyên mà không ít lần đối nghịch với công chính là Sở Đông Vũ, cho dù sau này Tân Duyên và Sở Đông Vũ đã kết hôn anh ta cũng không chịu buông tay.

Cắn răng, Túc Giang Nham trả lời: “Tân Duyên, cậu không có chuyện gì thì tốt rồi? Tối hôm qua cậu đi đâu vậy?”

Vừa trả lời tin nhắn xong gã cảm thấy có người đang tiến về phía mình… Túc Giang Nham ngẩng đầu lên, liền thấy Sở Đông Vũ.

Sở Đông Vũ là công chính trong nguyên tác, ngoại hình đương nhiên không tệ nhưng cũng không phải là quá đẹp.

Ở thời đại này tất cả mọi người đều sống trong tòa thành dưới lòng đất, quanh năm không thấy ánh mặt trời, lâu dần, mọi người ngày càng trắng.

Cũng chỉ những người ra khỏi thành làm việc hoặc tham gia chiến đấu mới có cơ hội đi lên mặt đất.

Những người này khi đi ra ngoài sẽ mặc quần áo chống Phúc Xạ, sử dụng mọi loại phương pháp bảo vệ vì Phúc Xạ bên ngoài quá mạnh!

Mà tác dụng phụ đầu tiên của quần áo chống Phúc Xạ chính là khiến da dẻ người mặc biến thành đen, cho nên những ai nán lại lâu bên ngoài làn da sẽ đen dần.

Ngoài ra, chiến sĩ Phúc Năng muốn trở nên mạnh mẽ, muốn hấp thu càng nhiều Phúc Năng thì ngoại trừ xem thiên phú còn phải xem rèn luyện — — — ai rèn luyện càng thêm cường tráng khỏe mạnh càng có thể chứa đựng nhiều Phúc Năng trong cơ thể, thực lực sẽ càng thêm mạnh.

Cho nên ở thời đại này, kẻ mạnh chính là những người da dẻ tối màu cơ thể cường tráng, mọi người cũng thích kiểu đàn ông như vậy.

Nếu là năm, sáu trăm năm trước cái loại anh đẹp trai da đen cơ bắp cuồn cuộn như vậy tuyệt đối sẽ không có ai theo đuổi!

Chính Túc Giang Nham cũng thích mấy anh đẹp trai tiểu thịt tươi da thịt trắng nõn nà… Đương nhiên, gã không thích da đen, thân thể cường tráng là vì gu của gã như vậy. Nếu công chính Sở Đông Vũ này mặt mũi cơ thể bớt cường tráng đi một chút, da thịt trắng trẻo hơn một chút thì chính là kiểu gã thích rồi!

Nhưng không may Sở Đông Vũ lại bị em trai là con riêng truy sát, trốn chui trốn lủi ở bên ngoài rất lâu nên da dẻ không chỉ bị Phúc Xạ ảnh hưởng biến đen, mà còn thô ráp, nhan sắc bây giờ thua xa tít tắp Quan An gã vừa mới gặp.

Quan An mặc dù là tên biến thái nhưng lớn lên đẹp trai, tuyệt đối là người đàn ông đẹp nhất Túc Giang Nham từng gặp sau khi xuyên không!

Đương nhiên, Tân Duyên càng đẹp hơn Quan An, nhưng hai người này lại đẹp theo cách khác nhau… Tân Duyên còn thấp hơn Túc Giang Nham một chút, nhưng thuộc tính công thụ lại giống Túc Giam Nham, Túc Giang Nham đối với y chỉ có lòng ghen ghét đố kị, sao có thể thích y được?

“Vẫn chưa tìm được Tân Duyên à?” Sở Đông Vũ vừa đến đã hỏi, lông mày cũng theo đó cau lại: “Cậu ta có chuyện gì sao? Bỗng nhiên mất tích cũng không thèm trả lời tin nhắn!”

Giọng điệu Sở Đông Vũ không tốt, hắn rất có ý kiến với Tân Duyên.

Lúc trước khi mới quen Tân Duyên, nghĩ y là bạn thân của Túc Giang Nham tuy rằng hắn không thể chấp nhận chuyện Tân Duyên là đàn ông mà ngày nào cũng trang điểm nhưng thái độ với Tân Duyên vẫn khá tốt, sau này nhận thấy thành tích của Tân Duyên rất tốt, tính cách đơn thuần hắn liền nghĩ người này còn tốt hơn những bạn bè khác của Túc Giang Nham.

Nhưng hắn vừa đổi mới cái nhìn về Tân Duyên thì chợt nhận ra tất cả những tinh khiết ấy chỉ là giả vờ, thực tế là y rất có tâm cơ, ao ước được gả cho người có tiền không nói, còn ỷ vào vẻ ngoài được săn đón sai khiến Túc Giang Nham như cấp dưới… Ấn tượng của hắn về Tân Duyên lại một lần nữa tụt dốc không phanh.

Đêm qua Túc Giang Nham tổ chức tiệc mừng sinh nhật cho Tân Duyên hắn đã có chút không vui —— Người như Tân Duyên, Túc Giang Nham nên tránh xa!

Nhưng Túc Giang Nham muốn đi cuối cùng hắn vẫn đồng ý, không nghĩ tới tiệc chúc mừng mới được một nửa, Tân Duyên lại không thấy đâu… Túc Giang Nham đã hứa với hắn muoi, cuối cùng càng vì tìm Tân Duyên một buổi tối không ngủ không về nhà.

“Tân Duyên đã về nhà, cậu ấy vừa gửi tin nhắn cho em.” Túc Giang Nham lấy thiết bị liên lạc ra cho Sở Đông Vũ xem.

Sở Đông Vũ lật qua lật lại, liền thấy đêm qua Túc Giang Nham gửi cho Tân Duyên mấy chục tin nhắn, Tân Duyên thì hay rồi, sáng sớm chỉ trả lời một cái tin nói đã về nhà.

Người mình thích bị người khác đối xử lạnh nhạt khiến Sở Đông Vũ không tránh khỏi tức giận, Tân Duyên là người bình thường không tiện tính toán chứ y mà là chiến sĩ Phúc Năng dù có là cấp một hắn cũng phải lôi y lên chiến đài đánh nhau một trận rồi!

“Sau này em đừng để ý đến y nữa! Y căn bản cũng có coi em là cái gì đâu!” Sở Đông Vũ nói: “Còn nữa, tối qua y mất tích ngay trong cái club này… Cũng không biết đã bò lên giường ai rồi.”

Tâm trạng Sở Đông Vũ không tốt, ngữ khí nói chuyện cũng không mấy hay ho, nhưng nghe hắn nói như vậy trong lòng Túc Giang Nham lại rất vui, nhưng vẫn ra vẻ nói: “Đông vũ, anh đừng nói Tân Duyên như vậy! Cậu ấy không phải là người như thế…”

Sở Đông Vũ liếc mắt nhìn Túc Giang Nham một cái, cuối cùng cũng không nói gì nữa.

Nói xấu sau lưng một người bình thường chỉ vừa thành niên thật sự rất mất mặt. Nhưng Túc Giang Nham quá ngây thơ, sau này hắn nhất định phải bảo vệ Túc Giang Nham thật tốt, không để Túc Giang Nham bị tổn thương.

Sau khi Túc Giang Nham khuyên một câu, gã không hề nghĩ rằng Sở Đông Vũ thế mà thật sự ngậm miệng không nói xấu Tân Duyên nữa nên có chút hụt hẫng.

Những rất nhanh gã lại lên tinh thần.

Mở đầu trong cuốn sách “Chiến sĩ Phúc Năng mạnh nhất” chính là đoạn Tân Duyên cứu Sở Đông Vũ, sau này mãi đến tận khi Sở Đông Vũ tỏ tình vào sinh nhật của Tân Duyên mới thôi, còn lại trước đó đều là những qua lại ngọt ngào giữa hai người, đủ mọi loại chuyện khác sẽ bắt đầu xảy ra sau sinh nhật của Tân Duyên.

Chuyện đầu tiên diễn ra chính là vào nửa tháng sau, Tân Duyên đi mua vé xổ số Phúc Năng, kết quả trúng thưởng lớn cả tỷ, sau khi nộp thuế cũng còn tận tám trăm triệu!

Trong sách, Tân Duyên che giấu thân phận lén lút lĩnh tiền thưởng, sau đó cho cha mẹ mình một trăm triệu, quyên góp một trăm triệu, còn lại sáu cái trăm triệu đưa hết cho Sở Đông Vũ, bởi vì tờ vé số đó là y và Sở Đông Vũ cùng nhau mua, dãy số được chọn cũng là ngày sinh nhật của Sở Đông Vũ.

Sở Đông Vũ một lòng muốn báo thù đoạt lại Sở gia, lúc này vừa vặn thiếu tiền… Sau khi lấy được số tiền Tân Duyên đưa, hắn liền thề cả đời sẽ đối xử với Tân Duyên thật tốt.

Sau này dù cho Tân Duyên gặp phải rất nhiều rắc rối, thu hút thêm vài người thì hắn vẫn luôn toàn tâm toàn ý với Tân Duyên.

Hiện tại số thưởng lớn đó đương nhiên không thể để Tân Duyên lấy được… Số tiền kia, gã muốn!

Tám trăm triệu, tự gã giữ lại hai trăm triệu để tiêu, còn sáu trăm triệu sẽ đưa cho Sở Đông Vũ như Tân Duyên đã làm.

Nhưng gã không biết cụ thể Tân Duyên mua xổ số vào ngày nào… Gã muốn giành trước Tân Duyên, không cho Tân Duyên mua được tờ vé số kia. Bắt đầu từ bây giờ, có lẽ gã nên mua tất cả vé số trên thị trường có đánh số ngày sinh nhật của Sở Đông Vũ.

Túc Giang Nham đưa ra quyết định, vừa cười vừa kể lại chuyện đêm qua cho Sở Đông Vũ: “Hôm qua Tân Duyên nhuộm tóc màu vàng óng, vẽ mắt rất to, trông như cậu bé mặt trời vậy, Tôn Kỳ và Nhiếp Sơn Hàn tranh nhau nói chuyện với cậu ấy, còn xuýt đánh nhau trong lúc trang giành chỗ ngồi bên cạnh Tân Duyên…”

“Hôm qua cậu ấy uống nhiều rượu, em lo lắng cho cậu ấy như vậy cũng là vì lúc mất tích cậu ấy đã uống say, em sợ cậu ấy có chuyện.”

“Cậu ấy đẹp như vậy, nếu bị người xấu để ý thì nguy rồi!”



Sở Đông Vũ càng nghe, càng có thành kiến với Tân Duyên.

Hắn thích nam, thích nhất là kiểu bé trai cần được bảo vệ, đơn thuần ngoan ngoãn nhưng Tân Duyên này ngoại trừ tướng mạo, thì những điểm còn lại đều là những thứ hắn ghét.

“Chúng ta nhanh về nhà đi.” Sở Đông Vũ nói, mang theo Túc Giang Nham đi về nhà.

Thật ra hắn không muốn nghe mấy lời dông dài này kia, dạo này hắn rất bận.

Em trai con riêng của hắn luôn muốn giết chết hắn, còn hắn thì muốn báo thù, nhưng chuyện này không dễ như vậy…

Túc Giang Nham đi theo phía sau Sở Đông Vũ vào nhà.

Gã biết hiện tại Sở Đông Vũ đang có chuyện, nhưng cũng chẳng liên quan.

Rất nhanh sẽ có tiền thôi, sau đó, gã còn có thể lấy được truyền thừa của Quan Thừa Phong rồi đưa cho Sở Đông Vũ.

Cũng trong lúc đó, một trong bảy thành thị cấp một của Trung Hạ, thành Hàng Hải.

Hai tháng trước sau khi Quan Thừa Phong, người mạnh nhất Trung Hạ ra khỏi thành vẫn chưa trở về, mấy ngày trước, có người tìm được vết tích đánh nhau của Quan Thừa Phong với người khác ở ngoài thành, cũng từ những dấu vết lưu lại tìm được những bộ phận cơ thể còn sót lại của Quan Thừa Phong và một vài cao thủ khác, cùng với hộp đen trong thiết bị liên lạc của họ.

Quan Thừa Phong và bốn cao thủ khác xác định đã tử vong.

Tin tức này hiện tại đang gây sốt tại thành Hàng Hải, những thành thị cấp hai dưới quyền quản lý của thành Hàng Hải cũng biết, sau đó những thành thị cấp ba dưới quyền thành thị cấp hai cũng biết.

Cùng lúc đó, mọi người cũng bắt đầu xử lý hậu sự của Quan Thừa Phong cùng với mấy cao thủ kia, mà cái mọi người chú ý nhất lúc này chính là tài sản của Quan Thừa Phong sẽ được phân chia như thế nào.

Hình như Quan Thừa Phong chỉ có một đứa cháu trai… Đứa cháu này sắp phất lên đến nơi rồi!

Người bên ngoài đều cho rằng Quan Thừa Phong sẽ để lại toàn bộ tài sản cho cháu trai, nhưng thật ra cũng không hẳn như vậy.

Khi Quan Thừa Phong để lại di chúc thậm chí không cho cháu mình xem, mà chỉ cho vài người bạn thân làm chứng.

Cuối cùng, những người nhìn thấy bản di chúc này chỉ có luật sư của Quan Thừa Phong và ba người bạn tốt của hắn.

“Lão Quan thật lợi hại, mang quyên góp nhiều tiền như vậy…”

“Thằng cháu trai của hắn thế mà chỉ được một cái nhà?”

“Quan An vô dụng, có cho nó tiền thì nó cũng không giữ được.”

“Tân Duyên chính là đứa trẻ đã cứu lão Quan ngày xưa đúng không? Lão Quan muốn cho nó sáu trăm triệu? Lão Quan còn để lại chút tài liệu, có nên cho đứa trẻ đó luôn không?”



Ba người bạn này của Quan Thừa Phong đều là những chiến hữu đã từng cùng hắn vào sinh ra tử, chỉ là sau khi tuổi lớn để tránh cho Phúc Năng bạo động bọn họ cũng không thể ra ngoài thành chiến đấu nữa, lần này Quan Thừa Phong ra khỏi thành từ tìm thuốc cho mình cũng không gọi họ cùng đi.

Quan Thừa Phong chết ở ngoài thành, bọn họ rất hổ thẹn, hơn nữa bọn họ cũng không thiếu tiền… Sau khi thương lượng xong, ba người cuối cùng đưa quyết định: “Đứa trẻ tên Tân Duyên này là một người bình thường, nếu để người ngoài biết nó nhận được tài sản của lão Quan sợ là sẽ phải rước lấy tai họa… Tiền này phải nghĩ cách khác, lén lút đưa cho nó.”

“Mấy tài liệu lão Quan để lại không giúp ích gì nhiều cho nó, tôi mua lại, cứ đưa tiền cho đứa trẻ đó đi.”

“Lão Quan nhờ chúng ta chăm sóc đứa trẻ đó một chút… Chỗ của tôi có một phần tài liệu tâm đắc lão Quan lưu lại, tôi đến bên kia một chuyến tìm cơ hội cho nó.”

“Tôi cũng đi nhìn đứa trẻ này một cái…”



Quan Thừa Phong từng là chiến sĩ Phúc Năng mạnh nhất Trung Hạ, hắn cũng rất khác những người tiếc mạng sống, vì để tránh cho Phúc Năng bạo động nên không dám ra khỏi thành, trước năm ba mươi tuổi thời gian hắn ở bên ngoài còn nhiều hơn thời gian ở lại thành phố dưới lòng đất.

Đã thế hắn còn săn được rất nhiều dị thú quý giá, tìm được rất nhiều thực vật biến dị quý giá.

Những dị thú và thực vật biến dị đó có giá trị cao không tưởng, cũng vì vậy mà Quan Thừa Phong có rất nhiều rất nhiều tiền.

Mà sau khi Quan Thừa Phong bị thương nặng năm ba mươi tuổi… Chính hắn rất đau, nhưng thực lực vẫn chưa giảm xuống, thậm chí bởi vì chuyện này mà Phúc Năng trong người hắn trở nên cuồng bạo, những người khác căn bản không ai dám trêu chọc hắn, lực chiến đấu của hắn cũng càng mạnh hơn.

Mười năm nay tuy rằng số lần hắn ra khỏi thành dần ít đi nhưng những thứ mỗi lần hắn mang về vẫn như cũ, không hề ít.

Càng quan trọng hơn là, hắn luôn luôn tiết kiệm không thích tiêu tiền. Những thợ săn dị thú bình thường sau khi kiếm được tiền sẽ mua những món đồ xa xỉ, mua thức ăn đắt giá, còn có thể chơi gái, số tiền tiêu tốn rất nhiều nhưng Quan Thừa Phong lại không như thế.

Ham muốn của hắn về mặt vật chất rất thấp, chi tiêu vô cùng ít ỏi, tiền kiếm được cũng mang ra đầu tư.

Vì vậy hắn đương nhiên trở thành người giàu có nhất trong số bọn họ.

“Tiền này tính ra cũng tám trăm triệu… Đưa cho Tân Duyên kiểu gì đây?” Một người bạn của Quan Thừa Phong hỏi.

Một người khác nói: “Lừa nó nói là trúng thưởng được không?”

Người thứ ba lúc này tán thành: “Được đấy, vừa lúc tôi có một công ty xổ số, đến lúc đó tôi làm mấy chuyện bí mật là được.”

Hết chương 5.
Bình Luận (0)
Comment