Nam Chính Luôn Đối Với Tôi Mưu Đồ Gây Rối

Chương 35

Editor: Chiêu

------------------------------

Khương Thiền túm góc áo Đường Hạng Vũ, một ánh mắt áp xuống lửa giận của ông.

"Tần Trăn, chúng tôi đã nghe chuyện ở nước ngoài của Nại Nại, cảm ơn com vì đã ra tay kịp thời cứu nó, nhưng mà bây giờ con đem Nại Nại giữ lại nơi này e rằng không ổn."

"Con rất sẵn lòng chăm sóc Nại Nại." Tần Trăn một bên đi về phía cửa trang viên một bên nói.

"Đó là chăm sóc của cậu à? Rõ ràng là giam cầm phi pháp!" Ba Đường lập tức không khống chế được tính khí hung dữ của chính mình.

Tần Trăn cong con ngươi lên: "Thì như thế nào?"

Có người khống chế được hắn sao? Không có!

Nếu không phải sợ kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến bệnh tim của ba Đường, Tần Trăn kém chút nữa đã nhịn không được nói hắn không chỉ giam giữ Nại Nại, mà còn cùng cậu tiến hành bước cuối cùng.


"Con cảm thấy ba vợ đại nhân có khả năng không muốn nhìn thấy con, tốt hơn hết là để vệ sĩ đưa hai người trở về, con sẽ chăm sóc Nại Nại thật tốt."

Khương Thiền lập tức cướp điện thoại: "Trăn Trăn, dì biết con thích Nại Nại, nhưng mà bây giờ hai con danh không chính ngôn không thuận, bây giờ sống chung với nhau sợ rằng không tốt."

Tần Trăn lập tức nghe hiểu ám chỉ của mẹ Đường: "Bác gái, ngài yên tâm, con sẽ đem sính lễ đưa đến nhà ngài."

"Vậy Nại Nại phiền con chăm sóc, lão Đường, chúng ta đi thôi."

"Ảo tưởng, tôi không đồng ý chuyện hôn nhân này!"

Ông muốn tìm một người con rể có năng lực và đối xử tốt với Nại Nại, nhưng thủ đoạn bây giờ của Tần Trăn... Ông cảm thấy con trai nhà mình khống chế không được!

"Mẹ nó à, bà đây là đem con trai chúng ta bán đi đó!"


Vừa dứt lời, mẹ Đường đã nhéo lỗ tai ông.

"Tôi không phải học theo ông sao? Lần trước nghe ông, kết quả ông tìm người như thế nào? Lần này phải nghe theo tôi!"

"Đương nhiên, Trăn Trăn, con nhớ thường xuyên mang Nại Nại trở về gặp chúng ta, bằng không dì sẽ không yên tâm giao con trai mình cho con."

Đường Nại không biết, trong thời gian mình hôn mê ngắn ngủn, đã bị bán cho người khác.

Tần Trăn ở bên cậu trong trang viên vài ngày, chuyện của công ty tích lũy lại thành một đống, chỉ có thể kịch liệt chạy về xử lý.

Thời điểm Đường Nại tỉnh ngủ, phát hiện trên đầu mình đang che một cái áo khoác, gần như là cuộn tròn trong lòng ngực Tần Trăn, suy nghĩ muốn giãy dụa dò đầu ra, bên tai lại vang lên giọng nói trầm thấp của nam nhân.

"Đừng nhúc nhích."

Vừa lúc, ô tô ngừng ở trước cửa tập đoàn Tần thị.


Tần Trăn đem cậu ôm ra ngoài.

Đường Nại bắt lấy tay áo hắn, héo héo hỏi: "Đây là ở đâu nha?"

"Công ty, em không phải nói anh đi đâu đều phải mang theo em sao?"

Đường Nại ồ một tiếng, bỗng nhiên hiểu ra một việc.

Khó trách ba mẹ luôn cùng nhau ở công ty tăng ca mãi không chịu về nhà.

Bọn họ vẫn luôn ở bên nhau, chỉ đem cậu vứt bỏ mà thôi.

Nhưng mà không sao, sau này Nại Nại cũng sẽ có người bên cạnh.

Tiền đề là Trăn Trăn không được làm chuyện xấu hổ xấu hổ với cậu!

Ngày hôm nay, tất cả mọi người trong công ty đều nhìn thấy tổng giám đốc đại nhân không gần người ôm một thiếu niên đi vào văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất.

Thiếu niên bị che kín mít, căn bản nhìn không rõ bộ dáng, chỉ có thể nhìn thấy một đoạn cổ tay của cậu bị lộ ra, mảnh mai trắng như tuyết.
Người cũng nho nhỏ một đoàn, cảm giác hẳn là vô cùng đáng yêu.

Tần Trăn xử lý công vụ trước bàn làm việc, Đường Nại thì ngồi trên sô pha chơi di động.

Tác giả "Tổng giảm đốc bá đạo yêu tôi" kia, gọi là Phong gì đó, quả thật là quá xấu xa rồi, lừa gạt tình cảm của cậu, hại cậu bị mạnh mẽ ăn, trước tiên cậu muốn cho một đánh giá kém!

"Cốc cốc cốc --"

Tiếng gõ cửa bỗng nhiên vang lên, lực chú ý của Đường Nại lập tức bị hấp dẫn.

"Giám đốc Tần, xin hỏi tôi có thể vào không?"

Bình Luận (0)
Comment