Nam Chính Luôn Đối Với Tôi Mưu Đồ Gây Rối

Chương 42

---------------------

Đường Nại nghiêm mặt, một bên vội vã chạy lại một bên cởϊ áσ khoác, khoác lên người An Mặc Thất.

"Tiền bối?" Cô gái kéo quần áo trên người, ngạc nhiên ngẩng đầu, cảm giác giống như đang nằm mơ, hô hấp không tự chủ được trở nên buông lỏng.

Đường Nại thân thiện cười với cô, lúc nhìn về phía các cô gái, lập tức tươi cười biến mất không còn chút tăm hơi.

"Sao các cô lại bắt nạt người khác?"

"Tiền bối Đường, anh đừng bị con bạch liên hoa này lừa gạt, cô ta chỉ giả vờ đáng thương mà thôi!"

Ôn Nghệ Văn tức muốn hộc máu trừng mắt nhìn An Mặc Thất.

Khi vẫn còn ở trong trường, bộ dạng An Mặc Thất lúc nào cũng giả yếu đuối đáng thương, quyến rũ bạn trai lúc đó của cô ta mất hồn mất vía.

"Nhưng mà nhưng mà, tụi em vừa rồi còn nhìn thấy cô ta câu dẫn Lệ tổng, tiền bối anh trăm triệu đừng để bị lừa, cô ta không có thư mời, đáng lẽ đã bị đuổi ra ngoài rồi!"


Đường Nại dịch đến trước người An Mặc Thất, chặn tầm mắt khinh thường của những người đó.

Thế giới trước cậu chính là bạch liên hoa, nào có giả vờ đáng thương.

Những người này rõ ràng là đang bôi nhọ An Mặc Thất!

"Là tôi mang em ấy vào." Đường Nại dựa theo lời kịch Tơ Hồng đưa, mặt đỏ tai hồng nói dối.

"Sao có thể!"

Ánh mắt mấy cô gái nhìn An Mặc Thất gần như muốn đem cô ăn tươi nuốt sống.

Đường Nại không để ý đến các cô, dịu dàng nói: "An tiểu thư, tôi dẫn em đi thay quần áo."

Thanh niên cởi bỏ áo khoác tây trang, chỉ để lại một kiện áo sơ mi màu trắng, làm giảm đi mấy phần khí chất câu nệ cứng nhắc, nhìn trông càng thêm trẻ tuổi dương quang, thời điểm cười rộ lên trên má lộ ra hai má lúm đồng tiền nho nhỏ.

Giống như một hoàng tử không dính khói lửa phàm tục.


An Mặc Thất ngây ngốc gật đầu.

Hai người mới vừa quay người, đã đối diện với Lệ Mạc Khiêm từ chỗ cao rẽ trở về.

Khuôn mặt nam nhân u ám, đáy mắt giống như ấp ủ mưa rền gió dữ, ánh mắt tàn ác nham hiểm dừng thẳng trên người Đường Nại.

Đường Nại không nhịn được rùng mình một cái, không rõ vì sao ánh mắt nam nhân này nhìn chính mình lại đáng sợ như vậy.

[ Nại Nại, đó là nam chính! ]

Đường Nại ồ một tiếng: [ Hóa ra là nam chính, khó trách ánh mắt nhìn tớ lại dữ như vậy, khẳng định là bởi vì tớ cướp bà xã của anh ta. ]

Tơ Hồng đã bị nam chính tan vỡ ngược ra bóng ma tâm lý, đương nhiên sẽ không ngây thơ không ngốc giống như cậu.

[ Sao có thể? Bây giờ nam chính vẫn chưa thích nữ chính mà! ]

Vậy anh vì sao lại trừng mắt nhìn cậu, cậu cũng không có cướp bà xã của anh...


Đường Nại hoang mang mà liếc nhìn xem xét Lệ Mạc Khiêm một cái, đáy lòng âm thầm nói thầm, mang An Mặc Thất rời đi.

Bàn tay Lệ Mạc Khiêm nắm chặt thành quyền, nhắm mắt lại muốn bản thân bình tĩnh một chút, trong đầu không tự chủ được mà hiện ra bóng dáng thanh niên mảnh mai.

Áo sơ mi màu trắng có vẻ có chút rộng, có thể thấy được vòng eo có bao nhiêu tinh tế.

Cậu cởi khoác, thoạt nhìn càng thêm sạch sẽ, làm người nhịn không được muốn đem cậu hiễm dơ...

Lệ Mạc Khiêm chậm rãi cong lên khóe môi, nhưng rất nhanh, biểu cảm trên mặt lại bị sự lạnh lùng thay thế.

Nữ nhân kia và thanh niên rốt cuộc có quan hệ như thế nào?

Vì sao cậu muốn che chở cho cô ta, còn đem áo khoác của bản thân khoác lên người nữ nhân kia!

Đường, Nại.

Nam nhân thong thả ung dung nhấm nuốt tên này, đáy mắt xuất hiện điên cuồng chiếm hữu dục.
Anh rất thích thanh niên cởϊ áσ khoác, nhưng lại chán ghét thanh niên vì người khác mà cởi bỏ quần áo của mình.

Không biết vì sao, hơn hai mươi năm qua bản thân đều không có ham muốn, ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy thanh niên này, đã sinh ra du͙ƈ vọиɠ mãnh liệt.

Lúc cậu thể hiện đàn dương cầm khí chất lộ ra vài phần u buồn, trong lúc không để ý toát ra sự yếu đuối khiến người ta đau lòng.

Lúc ấy Lệ Mạc Khiêm đã sinh ra một ý nghĩ.

Anh, muốn người này.

Bình Luận (0)
Comment