Nam Chính Luôn Đối Với Tôi Mưu Đồ Gây Rối

Chương 5

Editor: Chiêu

------------------------

Khoé môi thiếu niên hạ xuống, cái miệng nhỏ chu lên, nhìn trông có chút không vui "Cậu không muốn cùng tớ ngồi cùng bàn sao? Vậy tớ phải đi rồi a."

Tần Trăn đứng lên, túm chặt cổ tay cậu, biên độ động tác lớn lên mức đem cả ghế đều hất ra: "Đừng đi!"

Ở thời kỳ vỡ giọng giọng nói mang theo chút khàn khàn, bởi vì cố tình đè thấp, càng thêm từ tính dễ nghe.

Tần Trăn nghiêng người nhường ra một con đường, ngượng ngùng nói: "Cậu... Cậu vào đi..."

"Tần Trăn buông tay, không được cưỡng ép bạn học, để Đường Nại đến chỗ khác ngồi!"

Đường Nại chính là tiểu thiếu gia được nuông chiều của Đường gia, làm sao có thể cùng ngồi với một thằng con hoang!

Giáo viên chủ nhiệm lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Trăn, giống như đang nhìn một thứ rác rưởi, đáy mắt tràn ngập khinh thường và chán ghét.


"Lão sư, cậu ấy không cưỡng ép em, em đã chọn nơi này."

"Bạn học Đường, phẩm hạnh của Tần Trăn không tốt..." Giáo viên chủ nhiệm còn tranh thủ nói một chút.

Ánh mắt Tần Trăn trong nháy mắt ảm đạm xuống, gắt gao nắm chặt tay, mu bàn tay nổi lên những đường gân xanh, sợ bà đem chuyện chính mình là con hoang nói ra.

Nếu Nại Nại biết thân thế của hắn, có còn đối với hắn cười nữa hay không, có còn đồng ý thân thiết với hắn như vậy nữa hay không?

"Bạn học Tần rất tốt, vừa rồi còn giúp em, lão sư để em chọn cho riêng mình chỗ ngồi, trước kia không tính, bắt đầu tính từ bây giờ."

Giọng nói của Đường Nại như một dòng suối trong, nhất thời xoa dịu đáy lòng bạo phát bừa bãi và bất an của Tần Trăn.

Thiếu niên nhắm mắt lại, môi mỏng cong lên một độ cung quỷ quyệt.


Ngón tay thon dài giống như mãnh thú đang ẩn nấp, lén lút đến gần bóng dáng Đường Nại chiếu trên mặt đất, ngay sau đó duỗi tay bắt lấy, đem bóng dáng mảnh khảnh kia chặt chẽ giam cầm.

Nại Nại, đây chính là lựa chọn của em, sau này không nên đổi ý rời đi.

Nếu không... Tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho em!

Làm một bé ngoan, tuy rằng Đường Nại không thích thái độ của những lão sư đối với Tần Trăn, nhưng vẫn vô cùng nhiệt tình thích học tập.

Đi học chuyên tâm nghe giảng, tan học ghé trên mặt bàn mặt ủ mày ê mà cắn cắn bút làm bài tập.

Tần Trăn vẫn luôn nhìn lén cậu đã sớm ở trong lòng tâng bốc cậu quá đà, ngay cả người khác tìm hắn đánh nhau đều giống như không nghe được.

Nại Nại nghe giảng bài thật nghiêm túc, rất yêu học tập.

Nại Nại làm bài tập thật chuyên chú, rất đáng yêu.


Bộ dáng Nại Nại nước mắt lưng tròng quan tâm hắn đặc biệt xinh đẹp, thật muốn...

A a a, hắn đang miên man suy nghĩ cái gì vậy!

Mấy người đi đến khiêu khích hắn sau một lúc lâu vẫn chưa nghe được hồi đáp, chỉ nhìn thấy Tần Trăn ngồi ở đó cứ cách một lúc lại cười ôn nhu như nước rồi một lát lại ảo não nhíu mày, tâm lý sắp nổ tung rồi.

Bọn họ chính là nhóm tổ hợp trùm trường khiến người nghe tiếng đã sợ vỡ mật, có thể cho bọn họ chút mặt mũi hay không, tôn trọng danh tiếng của bọn họ một chút được không!

Tên cầm đầu nhịn không được một chân đá vào trên bàn Tần Trăn, chỉ vào mặt Tần Trăn nói.

"Thằng hèn, mày không dám cùng tụi tao hẹn đánh hội đồng sao? Nếu không dám, mày phải ở trước mặt toàn ban dập đầu ba cái thật mạnh rồi gọi tao là ông nội, như vậy ông nội sẽ không đánh mày!"
Đối với bất kỳ người nào miếng thịt tươi ngon đang ở trước mắt sắp được nhấm nháp thì lại bị người khác đến quấy rầy, tâm trạng đều không tốt hơn là bao.

"Đi, đi ra ngoài, tốc chiến tốc thắng!"

Dám quấy rầy hắn nhìn tiểu khả ái, còn dọa sợ tiểu khả ái của hắn, xem hắn có lột da của những người này không!

Tên cầm đầu không rõ mà rùng mình một cái.

Bọn họ có phải không nên nhận lệnh của Tần thiếu gia hay không, thằng nhỏ Tần Trăn này thoạt nhìn không dễ đối phó cho lắm.

Nhưng mà nghĩ đến giá cả Tần Mộ Phàm đưa ra, tên cầm đầu lại đem chút do dự thu trở về.

Gã mang theo nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn đánh không lại một mình Tần Trăn?

Hôm nay gã một hai phải khiến thằng nhỏ này nhục nhã!

Bình Luận (0)
Comment