Nam Chính Luôn Đối Với Tôi Mưu Đồ Gây Rối

Chương 50

------------------

"Ngài già như vậy rồi, không ôm nổi em ấy." Lệ Mạc Khiêm nghiến răng nghiến lợi, không khách khí nói.

Ông cụ Lệ tức giận đến thiếu chút nữa đã tắc nghẽn cơ tim, đập ngực dậm chân kêu khóc gọi trời: "Sao số tôi lại khổ như vậy, nuôi một thằng cháu bất hiếu, có vợ rồi thì ghét bỏ ông nội nó..."

Bước chân Lệ Mạc Khiêm dừng lại: "Ý của ngài... Chính là không hy vọng con theo đuổi vợ của mình?"

"Không phải!" Nháy mắt ông nội Lệ đã thu hồi biểu cảm bi thương cực kỳ, cười ha ha bước qua, "Vợ của con tương đối tốt, như vậy sau này đã có người bên cạnh nói chuyện phiếm với ông già này, Nại Nại đánh đàn lại dễ nghe..."

Ông cụ càng nói, trong lòng Lệ Mạc Khiêm càng ghen ghét: "Em ấy đánh đàn cho ông nghe?"

"Đúng vậy, Nại Nại nói âm nhạc có thể xoa dịu tâm trạng thậm chí còn trì hoãn lão hoá, nó còn đồng ý mỗi ngày đánh đàn để ông già này vui vẻ." Ông cụ Lệ đắc ý giương cầm.


Ánh mắt Lệ Mạc Khiêm tối sầm: "Bây giờ em ấy đang ở trong phòng đánh đàn?"

Vốn dĩ ông cụ muốn diễn xuất treo anh lên, Lệ Mạc Khiêm không quay đầu mà đi nhanh đến phòng đánh đàn.

Cách càng gần, đã loáng thoáng nghe được tiếng đàn Violon.

Lệ Mạc Khiêm dừng chân lại, đứng ở cửa sổ nhìn vào bên trong.

Thanh niên nhắm mắt ngồi trên ghế dương cầm, trên vai là đàn Violon, động tác thong thả mà ưu nhã.

Như là một bức tranh sơn dầu thời Trung cổ, đẹp đến mức làm người ta không đành lòng quấy rầy.

Ông cụ chân ngắn, đuổi theo đến thở hồng hộc, vỗ đùi, phong thái khó hiểu cắt ngang cháu trai nhà mình đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ: "Nha, không nghĩ đến Nại Nại còn biết kéo đàn Violon, kéo nghe cũng thật hay!"

Tiếng đàn Violon trong phòng bỗng nhiên im bặt.

Đường Nại thu hồi đàn, kinh ngạc nhìn nhìn ra bên ngoài.


Cô gái vẫn luôn đứng một góc bỗng nhiên vỗ tay bước ra, trên mặt tràn đầy tươi cười rạng rỡ: "Tiền bối, anh thật là giỏi."

Đường Nại thẹn thùng cười cười.

Ông cụ Lệ nhìn thấy sắc mặt âm trầm của cháu trai nhà mình, cảm thán vỗ vỗ bờ vai anh: "Theo ông nội thấy, Nại Nại hình như vẫn chưa hiểu rõ, con đường truy thê của con rất dài..."

"Em ấy không phải không hiểu, chỉ là vẫn không biết đối tượng không phải con!"

Lệ Mạc Khiêm lạnh lùng a một tiếng, giọng nói khàn khàn âm trầm, giống như mỗi từ đều từ trong kẽ răng phát ra, ánh mắt tràn ngập địch ý dừng trên người cô gái dáng vẻ kệch cỡm trong phòng.

"Nữ nhân kia sao lại ở chỗ này?

Ông cụ Lệ chột dạ khụ một tiếng: "Đây không phải là đối tượng ông sắp xếp cho con xem mắt sao? Cô gái này khá tốt, ông đã mời cô ấy đến, ngại đuổi đi, liền giữ cô bé ở chỗ này chơi..."


"Đường Nại mắt mù, ngài cũng mù theo?" Lệ Mạc Khiêm trào phúng cong khóe môi lên.

Nữ nhân này rốt cuộc có năng lực lớn bao nhiêu, Đường Nại ngây thơ thì thôi đi, cặp mắt của ông già thâm độc hơn ai hết, vậy mà cũng không nhìn thấu bản chất của cô ta?

"Nại Nại thích cô ta? Không giống..."

Ông cụ rít lên một tiếng.

Ánh mắt Nại Nại nhìn cô nương kia rất trong sáng, có chỗ nào giống cháu trai nhà mình đâu, thời điểm nhìn chằm chằm Nại Nại, quả thật hận không thể hóa thân thành sói, giây tiếp theo đã đem người nuốt vào trong bụng.

"Ngài già rồi, phỏng chừng ánh mắt không còn như xưa nữa."

Phi! Ông già này mắt mù nhưng tâm không mù!

Dám có can đảm nghi ngờ ông nội của mình, gan thật là lớn!

Ông cụ Lệ hầm hừ xông vào, trực tiếp hỏi: "Nại Nại, có phải con thích An tiểu thư hay không?"
Đôi mắt An Mặc Thất mở lớn quai hàm phồng lên, khiếp sợ nhìn về phía Đường Nại.

Đường Nại vội vàng lắc đầu: "Ông nội Lệ, ngài đừng nói bậy, lỡ như gây ra hiểu lầm thì không xong, cháu đã có người mình yêu rồi!"

Bình Luận (0)
Comment