Nam Chính Luôn Đối Với Tôi Mưu Đồ Gây Rối

Chương 8

Editor: Chiêu

------------------------

"Bạn trai cậu chỉ bị cọ rách da một chút thôi, chuyện có chút xíu vậy mà còn tìm xe cứu thương! Bây giờ người trẻ tuổi thật đúng là chịu không được..."

Mặt Tần Trăn trong nháy mắt đỏ bừng đến cổ, trộm liếc nhìn Đường Nại một cái, phát hiện cậu không ý thức được lời nói của giáo y, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm, không hiểu vì sao lại không muốn giải thích.

Hắn xé băng keo cá nhân, thật cẩn thận dán lên mặt Đường Nại, động tác dịu dàng giống như đang đối đãi với một đồ sứ dễ vỡ.

Giáo y mặt đầy hắc tuyến, đóng sầm cửa trở về tiếp tục nghỉ trưa, nhắm mắt làm ngơ.

"Nhẹ... Nhẹ chút nha, tớ sợ đau..." Đường Nại ủy khuất hừ hừ hai tiếng.

"Nhõng nhẽo."

Nhưng... Hắn rất thích túi khóc nhỏ làm nũng như vậy!


Tần Trăn khẩu thị tâm phi mà chậc một tiếng.

"Vết thương không ở trên người cậu, cậu đương nhiên sẽ không cảm thấy đau!" Đường Nại nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn hắn một cái, quyết định một này hôm nay sẽ không để ý đến Tần Trăn.

"Tôi như thế nào lại không thấy đau..." Tần Trăn nỉ non một câu, đối diện với ánh mắt hoang mang của thiếu niên, vô cùng nghiêm túc nói, "Nhìn thấy cậu bị thương, tôi đau lòng muốn chết, hận con dao vừa rồi không đâm vào tôi!"

"Cậu... Cậu đừng nói bậy!"

[ Tơ Hồng, tớ cảm thấy mặt rất nóng, trái tim như muốn nhảy ra ngoài, tớ có phải bị bệnh rồi hay không? ] Đường Nại quay đầu, vội vàng dò hỏi hệ thống.

Tơ • mẹ già mạnh bạo • Hồng:  Con đao 40m của tôi đâu rồi? Để tôi chém chết tên nam nhân thúi nói những lời âu yếm này với ký chủ nhà tôi!


Thằng nhóc chết tiệt không lo học tập, lại học cách dụ dỗ ngốc bạch ngọt nhuyễn manh vô tri!

Sau khi từ phòng y tế ra, Tần Trăn kiên trì muốn giúp Đường Nại đi ký túc xá nghỉ ngơi dưỡng thương.

Đường Nại lại không muốn chậm trễ việc học.

Cuối cùng Tần Trăn chỉ có thể ra chiêu sát thủ -- đem Đường Nại chặn ngang ôm lên, mạnh mẽ ôm về phòng ngủ của mình, ấn ở trên giường học khoá bổ túc.

Không phải cậu thích học tập sao? Tôi dạy cho cậu, cam đoan dạy tốt hơn so với những lão sư kia!

Sau đó... Đường Nại đã cảm giác được khắp phương hướng không góc chết một hào quang ác ý thật sâu từ nam chủ.

Tần Trăn bị toàn trường xa lánh, ngược lại chỉ đơn độc ở một phòng ngủ, không ai dám đến quấy rầy.

Thiếu niên cầm cuốn sách tựa vào đầu giường, quần áo rộng rãi lộ ra vài phần rời rạc không kiềm chế được, thanh âm từ tính dễ nghe, giống như tiếng đàn Cello duyên dáng, giảng dạy trật tự rõ ràng dễ hiểu.


Đường Nại che miệng nho nhỏ ngáp một cái, lẩm bẩm: "Rõ ràng lúc đi học cậu cũng không lắng nghe lão sư giảng bài, vậy vì sao lại làm được bài, thật không công bằng, tại sao tớ lại ngốc như vậy..."

Tần Trăn nâng mắt lên, từ trước đến nay trên gương mặt luôn lạnh lùng tối tăm lộ ra một nụ cười nhu hoà: "Không sao cả, chỉ cần tôi thông minh là đủ rồi..."

Nếu túi khóc nhỏ không ngốc như vậy, sau này hắn sao có thể lừa về nhà nuôi...

Đây là lời nói chưa hết ý.

Đường Nại nghe nói như vậy, trong nháy mắt tức giận, thở phì phì trừng mắt nhìn Tần Trăn, hai má phồng bự lên.

Cái gì mà một mình hắn thông minh là đủ rồi? Ý là cậu xứng đáng ngốc sao!

Con ngươi Tần Trăn vừa chuyển, đã suy nghĩ cẩn thận vì sao thằng nhóc này lại tức giận, bất đắc dĩ cong môi cười cười, cứng ngắc chuyển sang chuyện khác: "Tôi thấy cậu có chút mệt mỏi, không bằng ngủ trước một lúc?"
[ Nại Nại, đừng nghe cậu ta! ]

"Không được," Đường Nại mở to đôi mắt ngây thơ vô tội, ngồi dậy đóng cặp sách đi lấy giày, đem lời Tơ Hồng thuật lại một lần nữa, "Bạn của tớ dạy tớ không thể tùy tiện ngủ ở trên giường nam nhân xa lạ."

"Hoá ra trong lòng Nại Nại, tôi chỉ là một người xa lạ?" Tần Trăn lộ ra vẻ mặt đau thương, cô đơn nhìn cậu, "Nhưng tôi lại xem cậu là bạn bè, người bạn duy nhất."

Đường Nại lập tức mềm lòng, giang hai cánh tay ôm ôm trấn an hắn.

Bình Luận (0)
Comment