Nam Chính Luôn Muốn Độc Chết Tôi

Chương 29


Edit: Mị Mê Mều
Hơn nữa gậy lớn ngẩng cao của người đàn ông đã bắt đầu gấp không thể chờ nổi, chuẩn bị cắm rút trong cúc huyệt còn máu của cô, nếp uống nhỏ bé bị vật lớn nông ra hoàn toàn, cắn nuốt côn th*t trong huyệt không chịu nhả.

Gần như không thể rút lại, vách tràng đàn hồi kém xa huyệt mềm phía trước, vốn khó chứa chấp được anh.

Tuy anh đã bôi dịch mật bên trong nhưng giây phút cắm vào, anh liền đụng phải sức ép mãnh liệt từ bốn phương tám hướng.

Trần Thù Quan cúi đầu nhìn kẽ mông bị nâng lên của cô gái, tuy miệng huyệt rướm ít vết máu nhưng cuối cùng vẫn nuốt trôi anh hoàn toàn.

Mặc dù không thể động đậy nhưng cảm giác ngược đãi kì diệu rõ ràng khiến người đàn ông hưng phấn hơn lúc trước, hơi thở bắt đầu trở nên nặng nề.

Trần Thù Quan vẫn luôn rất thích cảm giác trong cơ thể cô, không ngờ rằng một huyệt động khác vốn nên cảm thấy bẩn cũng có năng lực khiến người ta điên cuồng giống vậy.

"Trần...!Thù Quan, cầu xin anh...!Rút ra đi được không? Phía trước em cho anh làm...!a..." Tiếng van xin tha thứ suy yếu của cô gái thoáng chốc im bặt trong lòng bàn tay anh khi anh dùng ưu thế trời sinh của đàn ông mạnh mẽ, thô bạo cắm vào hoa cúc.

Mạnh Sơ nghiêng đầu cắn mạnh vào tay anh, răng của cô gái rất tốt, hàm răng đều đẹp cắn lấy vật gần cô nhất.

Cô thật sự rất đau, dùng hết sức lực, lưu lại một dấu răng sâu hoắm ở gan bàn tay (1) người đàn ông, trong vết bầm màu xanh tím lõm xuống dần dần ứa ra máu.

(1) Gan bàn tay: khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ
Máu uốn lượn mà xuống, rơi vào giữa tóc cô, lập tức hòa làm một thể.

Người đàn ông trực tiếp xem nhẹ sự khác thường ở tay, chìm đắm trong trạng thái suýt bị cô cắn nát không thể tự kiềm chế.


Anh lùi mông đặt quy đầu đầy gân xanh quấn quanh đến miệng cục huyệt, sau khi dừng mấy giây, anh nhấn người xuống, dương vậy ngẩng cao dưới bụng lại xâm nhập lần nữa.

Cô gái nhả miệng, cảm giác rõ mùi vị giống như rỉ sắt trong miệng, hậu huyệt đau như kim đâm và cảm giác căng nứt không thể chịu đựng vẫn đang kéo dài.

"Ưm, đừng làm nữa...!Trần Thù Quan...!Trần Thù Quan..." Cô nhắm mắt lại, cơ thể không ngừng run bần bật, giọt nước long lanh vương trên lông mi, bi thương mà lập lại tên anh.

Lúc cô bị anh chơi đùa không chịu nổi luôn thích gọi cả họ tên anh như vậy.

Thực ra ở vị trí của anh, ngày thường đã rất ít người gọi thẳng tên anh.

Nhưng không hiểu sao anh không thích tiếng "Giáo sư Trần" hận không thể rũ sạch quan hệ thốt ra từ miệng cô.

Dáng vẻ hoặc lo sợ, bất an hoặc lúc hô tên anh không thể tự thoát được của cô, thật ngoan.

Chỉ là có chút tiếc nuối.

Thật ra động tác của Trần Thù Quan cũng không nhanh, hậu huyệt cô kẹp quá chặt nên cắm vào không thuận lợi chút nào, vô cùng gian nan.

Sau khi mặt không thay đổi yên lặng cắm mười mấy lần, tuy dương v*t thô thẳng đang sôi sục nhưng hoàn toàn không muốn bắn.

Anh rút côn th*t dính máu và dâm dịch, dừng cử động không quá thoải mái của cả hai.

Người đàn ông rút vật to lớn, nhìn chằm chằm hậu huyệt nhăn nheo bị nông ra, hồi lâu vẫn không đóng lại được.


Sau khi xuống giường, rất nhanh anh mang theo hộp thuốc trở về.

Anh ngồi giữa hai chân cô, cúi đầu dùng tăm bông chấm thuốc.

Sau đó cúi người nằm nhoài xuống, động tác này khiến cô gái nhỏ ngẩn ngơ, khi phục hồi tinh thần lại liền vặn người giãy giụa không ngừng.

Anh đưa tay kiềm chế chân cô, giọng khàn khàn: "Bôi thuốc em sẽ thoải mái hơn, mới bắt đầu có thể hơi đau, nếu sợ thì em cứ nhắm mắt lại đi."
Mạnh Sơ bị đầu độc, ngoan ngoãn nhắm mắt.

Chủ yếu là đau rát chi chít này gần như cướp đi tất cả lý trí của cô, cô đau quá, không chống đỡ thêm được nữa.

Quả thực Trần Thù Quan không lừa cô, một cơn châm chích ngắn ngủi qua đi, chỗ được bôi thuốc rất thoải mái, cảm xúc lành lạnh man mát từ nếp uốn rạn nứt truyền đến, đau đớn lập tức giảm đi nhiều.

Cô gái thở phào một hơi.

Người đàn ông ngồi dậy, ngẩng đầu đảo qua đồng hồ điện tử yên tĩnh trên tủ đầu giường, bình tĩnh rút tăm bông và ống tiêm, cho vào túi nhựa rồi đem ra ngoài.

*Truyện được đăng trên Wattpad của kittenctump*
Sau khi làm xong những việc này, anh đến gần người cô, phủ người cắn vào đầu v* hoàn hảo bên còn lại của cô, nhẹ nhàng ngậm vào.

Đầu gối chống giữa hai chân cô, cô gái cũng không tình nguyện, ngượng nghịu vặn vẹo không chịu mở ra, anh dừng một chút: "Sơ Sơ ngoan, tôi không chạm vào chỗ đó."

Bàn tay chuyển đến sờ hai bên môi hoa, Trần Thù Quan ngược sáng nhíu mày nhìn đồng hồ lần nữa, thản nhiên kéo chân cô ra, nói: "Bé ngoan, em ướt hết rồi, nó có thể chứa được tôi.

Không phải đã ăn rất nhiều lần sao, không đau đâu."
côn th*t cương cứng, sôi sục đè ép mở cánh huyệt, vết máu trên vật to lớn đã khô cạn, trải rộng trên vật nam tính dữ tợn khủng bố, trông thấy mà giật mình.

Trong lối vào chật hẹp ướt nhẹp của cô gái, chóp quy đầu thuận lợi cắm một nửa vào, huyệt thịt như có ý thức của mình, quấn theo vật lớn xâm nhập, chủ động hút nó vào.

Mặc dù Mạnh Sơ cảm thấy ê ẩm căng đầy, còn có đôi chút không khỏe, nhưng so với việc anh cố ý khai phá cúc huyệt đầy rẫy vết thương thì điều này thật sự khiến cô thở phào nhẹ nhõm.

Có lẽ Trần Thù Quan kìm nén đã lâu, vừa nãy lại không thể tận hứng, vật nam tính giương cung bạt kiếm nhét vào huyệt đạo mềm mại của cô thì không hề nghỉ ngơi.

Anh mím môi, vẫn duy trì trầm tĩnh im lặng, tay phải vô thức cuộn lấy tóc đen của cô, mút đôi môi tinh tế của cô mà nuốt, động tác quá mức cẩn thận, dường như rất sợ làm đau cô.

Rời đôi môi, đầu anh vùi vào cổ cô, hơi thở mờ ám phả bên tai Mạnh Sơ, nặng nề đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Sức mạnh dưới háng vừa điên cuồng mà nặng nề hơn bất kỳ lần nào trước đó, ma sát cực độ trong vách mềm mại, xông thẳng đến cổ tử cung mỏng manh, hung ác xuyên qua.

Hết lần này đến lần khác ép cô mềm mại phun ra nuốt vào cây gậy thô cực nóng của anh, mạnh mẽ thúc vào, rút ra.

Cô gái hoàn toàn vô lực xin tha, cơ thể nam tính phủ trên người mình rất căng chặt, cơ bắp khẽ chập trùng nhanh chóng mà va chạm bụng dưới mềm mại của cô.

Hơi đau, nhưng đa phần là dễ chịu và vui thích vượt quá cực hạn của cơ thể.

Cô cố gắng tiếp nhận, hạ thân không ngừng tràn ra dịch nhầy màu trắng, theo sự đâm thúc điên cuồng của người đàn ông, chảy ra ngoài cơ thể.

Mắt Mạnh Sơ mê ly, trong lúc hốt hoảng, đột nhiên nổi lên loại ảo giác sắp bị Trần Thù Quan trực tiếp chơi chết trên giường.


"Trần Thù...!a..." Cơ thể của cô chỉ có thể thuận theo va chạm không có kết cấu gì của người đàn ông, lâm vào khốn cảnh bị ràng buộc, tiếng rên rỉ đứt quãng khóc lóc nức nở.

Không biết qua bao lâu, cô chìm chìm nổi nổi trong trong sóng biển, người đàn ông rên rỉ, run rẩy ngừng trong cơ thể cô.

"Không...!đừng mà...!đừng bắn bên trong!" Cô chậm nửa nhịp mới nhận ra ý đồ của người đàn ông, ngăn cản xô đẩy anh.

Trần Thù Quan hơi chống người lên nhưng không rút ra khỏi vách huyệt bên trong cô, chất lỏng đậm đục nhanh chóng chắn chỗ lỗ sáo.

Cuối cùng, anh liếc nhìn đồng hồ, nhẹ nhàng lẩm bẩm: "Sơ Sơ...!Mạnh Sơ Sơ..."
Bất chợt, cô gái như con rối đứt dây, cơ thể không nghe sai khiến, hoàn toàn xụi lơ xuống.

côn th*t sưng to của người đàn ông thân vùi trong cơ thể cô một cách thân mật.

Anh giữ chặt cơ thể không còn sức sống của cô, sau khi thúc vào mấy cái, chọc mở cổ tự cung, dịch đục nóng bỏng phun ra đều chui hết vào sâu trong hoa tâm cô.

Anh rút ra khỏi cơ thể cô.

Trên mặt cô gái nhỏ xuất hiện ửng hồng khác thường, tóc đen rối tung tản ở một bên, cả người lưu giữ mùi dâm mị bị người ta chơi hỏng.

Trong biệt thự trống trải, tiếng chuông điện thoại không hài hòa đột nhiên vang lên.

Cô gái yên lặng, không có bất kỳ phản ứng nào.

Trần Thù Quan lục tìm điện thoại trong túi bên cạnh Mạnh Sơ, bên trên hiện chữ "Chủ nhiệm Tôn Mi", anh hơi nhíu mày, vứt lại vào trong túi.

Hết chương 29.

Bình Luận (0)
Comment