Nam Chính Luôn Muốn Độc Chết Tôi

Chương 3


Edit: Mị Mê Mều
Bảo kiếm ra khỏi vỏ, đàn ông vừa mới ăn mặn sao có thể dễ dàng thỏa mãn, dịu xuống như vậy.

Sự kháng cự và van xin của cô cũng chẳng tạo ra một chút tác dụng nào, tiếng khóc nỉ non của cô gái nhỏ hoàn toàn phản tác dụng.

Nó như sợi bông ái tình lướt nhẹ bên tai, mềm mại, ngứa ngứa, lại kích thích vật to lớn bên trong người cô phồng lên mấy lần, con đường hoa lần thứ hai bị tách ra, dương v*t thô lớn cứ như sói đói hung ác đâm vào rồi rút ra, va chạm bí cảnh mềm mại nhất của cô, mấy lần chọc tới miệng tử cung, vuốt ve lối vào ấm áp, ẩm ướt.

Mạnh Sơ khóc không ra nước mắt, đau đớn như xé rách khiến cô vặn vẹo thân thể, há miệng thở dốc, lúc này gần như nói không ra hơi, cầm thú!
Cả người cong về phía sau, cô ngửa đầu, bầu ngực mềm mại xinh xắn dựng thẳng, nụ hoa lẳng lặng nhô lên, người đàn ông hơi khom người xuống, há miệng là có thể ngậm lấy, cô run rẩy rên rỉ một cách bất lực, sớm đã không phân rõ thứ anh mang đến cho cô đến tột cùng là đau đớn hay vui thích.


Nước mắt cô gái nhỏ vẫn vương trên lông mi, cô sợ hãi rụt mông, để lối vào thoải mái hơn chút: "Đau quá, tôi không muốn...!sắp chết mất...!anh tha cho tôi đi, tôi chết mất...!thật sự sẽ chết mất!"
Ánh mắt Trần Thù Quan lập lòe, cảm thấy trong đầu anh có thứ gì đó nổ tung không cách nào khống chế: "Mạnh Sơ Sơ, đừng bao giờ dùng giọng này cầu xin tôi ở trên giường.

Tôi sợ tôi sẽ không nhịn được thực sự giết chết em."
Anh vươn tay lướt xuống một đường, xoa lên chỗ đau mà cô khóc lóc ầm ĩ, e là cô hơi đau thật, chỉ là anh quá hiểu rõ sức chịu đựng của thân thể này, cô đâu có nghiêm trọng như vậy, hơn nữa sự ướt át ở huyệt thịt trong con đường u tối cô từ từ tràn ra không lừa người được: "Đồ lừa đảo, em đã ướt đến như vậy, còn không ngoan ngoãn để tôi chơi, hửm?"
dương v*t to lớn cắm vào rút ra trong huyệt non, khuấy đảo không ngừng, tốc độ càng lúc càng nhanh, sức lực càng ngày càng mạnh, như tảng đá va vào khe núi.

Ngón tay Mạnh Sơ bấm vào cánh tay anh, sự vui thích mạnh mẽ khi vật nam tính ma sát, đâm vào mang đến như áp đảo cọng rơm cuối cùng của cô, hoa huy*t chặt chẽ bao lấy dương bật không an phận, chất lỏng tính yêu nóng rực run rẩy phun ra từ hoa tâm, tưới hết lên quy đầu phía trước nhất.

Trần Thù Quan thấy thế, trực tiếp cắn vào nụ hoa nở rộ trước ngực, đặt nó ở giữa răng tùy ý nghiền nát.

Cuối cùng, khi gần như xé đứt nụ hồng, anh không kìm nén nổi nữa mà bắn ra.

Mạnh Sơ thở phào nhẹ nhõm.

Người đàn ông không có ý muốn rút ra chút nào, chiếm giữ lối vào bên dưới của cô không chịu rời đi.


"A, anh ra đi, căng quá..."
Anh rút người ra, Mạnh Sơ còn chưa kịp phản ứng lại, anh đã ôm eo cô từ dưới giường nhấc lên, xoay chuyển, cô lập tức trở thành tư thế quỳ trước mặt anh.

Trần Thù Quan nhanh chóng áp sát vào, cúi xuống lưng của cô, cắn vào vành tai cô nói: "Chúng ta tới thêm lần nữa đi."
Tiếng rên rỉ của người phụ nữ lần nữa biến thành chất xúc tác.

...!
*Truyện được đăng trên Wattpad của kittenctump*
Rút cây gậy lớn chôn trong hoa huy*t cô ra, bên trên vẫn còn chảy chất lỏng sền sệt, ướt át màu trắng đục, Trần Thù Quan cúi đầu liếc nhìn một cách ghét bỏ, xoay người tách khỏi lưng cô, bước xuống giường, cơ thể trần truồng đi thẳng vào phòng thắm.

Tầm nửa giờ sau, Trần Thù Quan mới mặc áo tắm đi ra, dây lưng áo tắm được buộc thành nút thắt gọn gàng, đến nếp gấp ở viền cũng được vuốt phẳng.


Anh nhấc chân đi mấy bước, từ trên cao nhìn xuống cô gái nhỏ đang ôm chặt tấm chăn của anh cuộn thành một đoàn nhỏ, xụi lơ trên giường một cách lạnh lùng.

Trần Thù Quan nhíu mày, tựa như suy tư cân nhắc điều gì, hồi lâu anh mới cúi người ôm ngang cô lên.

Trong bồn tắm đổ đầy nước nóng, cô gái trông mệt mỏi, co người yếu ớt ngã vào bồn tắm, thân trần vùi vào trong nước, anh nhìn thấy rõ luồng trắng đục tràn ra từ hạ thân cô, miệng huyệt bởi vì anh mà chậm chạp không khép lại, tùy ý cho dòng nước chui vào.

Từ đầu đến cuối, mắt anh chưa từng rời khỏi người cô, trong lúc lơ đãng, cô gái nhỏ lộ ra sức quyến rũ nguy hiểm trí mạng, hết lần này đến lần khác trêu chọc mặt thú tính ngủ đông trong góc tối của anh.

Hết chương 3..

Bình Luận (0)
Comment