Nam Chính Luôn Muốn Độc Chết Tôi

Chương 50


Edit: Mị Mê Mều
Chuyện khiến mọi người phải mở rộng tầm mắt chính là:
Bảy giờ mười sáu phút tối.
Tổ chuyên mục [Chào bạn, đời sống khác của tôi] - đầu sỏ gây tội còn chưa có tin tức gì, bố ruột của nó - đài truyền hình thành phố Bắc Kinh đã tuyên bố thẳng.
@Đài truyền hình thành phố Bắc Kinh: Do sự cắt câu lấy nghĩa của nhân viên chế tác hậu kỳ [Xin chào, đời sống khác của tôi] cắt nối biên tập, do đó mang đến quấy nhiễu không cần thiết cho cô Mạnh Sơ.

Đài truyền hình thành phố Bắc Kinh và tổ chuyên mục [Xin chào, đời sống khác của tôi] bày tỏ sự áy náy chân thành nhất đến cô Mạnh Sơ, hy vọng nhận được sự thông cảm của cô!
Cua này ôm hơi gắt đấy.
Đài truyền hình thành phố bắc kinh là anh cả trong các đài phát thanh, kỹ năng phũ người khác có tiếng, không nể mặt mũi ai.
Mà thông báo vừa ra, đặc biệt là câu cuối cùng kia, đài truyền hình thành phố Bắc kinh của ông trùm lớn nhất trong giới rõ ràng là đang nhận thua, lại còn kề sát mặt trên đất mặc cho một người qua đường không nổi danh, còn chẳng xứng là hotgirl mạng giẫm đạp.
Lời đồn Mạnh Sơ là tình nhân của vị nào đó trong đài truyền hình hiển nhiên không đứng vững được nữa.

Cho dù cô thật sự có gian tình với trưởng đài đài truyền hình thì cũng không có được đãi ngộ này.

Bối cảnh gia đình của Mạnh Sơ đã sớm bị người ta bới tung hết lên, bố là biên kịch có chút danh tiếng trong giới, mẹ là bà chủ gia đình bình thường.
Gia đình như vậy có thể có năng lực lớn bao nhiêu chứ?
Trừ vị kia.
Vị duy nhất chủ động đứng ra nói chuyện giúp Mạnh Sơ trong sự kiện này.
Vị giáo sư Trần bị người qua đường thay phiên hóng chuyện trước đó nhưng bối cảnh vẫn là một đoàn sương mù.
Thậm chí còn có cư dân mạng hóng hớt bắt đầu biên soạn tiết mục ngắn, bình luận quả thực có độc.
[Giữ đùi gà cho tôi: Nhà khoa học cấm dục IQ cao x nữ sinh mềm mại dễ đẩy ngã.

Tôi fan cặp đôi này rồi.]
[Ammy: Thứ cho tôi nói thẳng, đài truyền hình thành phố Bắc Kinh, mặt bạn có đau không?]
[Không ai cướp được bàn phím của tôi: Tổ chuyên mục, đầu gối các bạn đau không?]
......
Chỉ có chỗ của Mạnh Sơ là không có bất kỳ tin tức gì, quần chúng hít drama đua nhau đến dưới weibo cô đòi trả lời, hơn bốn mươi ngàn fans từ trước đến giờ vọt lên hơn năm trăm ngàn.
Tiếp tục lên men theo tình hình này, Mạnh Sơ không hot nhiều cũng hot ít.
Cơm nước xong, nhân lúc Trịnh Dĩnh thay quần áo, Trần Giác ngồi trong phòng sách lật tài liệu bí thư Vương đưa tới trước đó một cách qua loa.
Là tài liệu liên quan tới Mạnh Sơ.
Đời sống trước giờ của cô gái nhỏ quả thật không có gì nổi bật, trưởng thành một mạch theo quỹ đạo cuộc sống một cách khuôn phép, tính tình lại hoạt bát.

Quả thật ông không tưởng tượng ra dáng vẻ con trai mình bị cô gái nhỏ đeo bám.
Cảm giác nhìn hai người ở chung, cô gái nhỏ không giống trong tài liệu lắm.
Lần đầu tiên Trần Giác nhìn thấy Mạnh Sơ đã cảm thấy cô gái nhỏ này không thích hợp với Trần Thù Quan.
Không thích hợp, không phải không xứng.
Hiện giờ cô gái nhỏ bên cạnh anh, lụn bại như đóa hoa héo, hoàn toàn mất đi sức sống.

Khi còn trẻ, Trịnh Dĩnh được Trịnh Bộ Sinh nâng niu như vàng như ngọc.

Sau khi gặp ông, ông không nỡ để bà chịu uất ức, vẫn dịu dàng che chở nên đến cùng bà vẫn hơi đơn thuần, cảm thấy cô gái nhỏ vừa mắt và chìm đắm trong tâm trạng yêu đương của con trai.
Có điều, Trần Giác rất ít quản Trần Thù Quan, trừ khi các thư ký cảm thấy có khả năng ảnh hưởng đến hình tượng của ông thì ông mới hỏi sơ qua một chút.
Trần Giác không gọi tài xế lại đây, mà thay quần áo thường, tự lái xe đưa Trịnh Dĩnh ra ngoài, vứt cho Trần Thù Quan ánh mắt "Con cứ tự nhiên."
*Truyện được đăng trên Wattpad của kittenctump*
Chị Trương thu dọn đồ đạc xong thì đi ra phía sau.

Trần Thù Quan nhìn cây thông noel to lớn trong phòng khách chằm chằm, đèn led màu vàng và màu bạc lập lòe ánh kim loại chói mắt, dàn loa nhỏ trên đất còn đang khẽ hát: "Merry Christmas, Merry Christmas..."
Trong lòng anh hơi rung động, nói với cô gái nhỏ yên lặng moi móng vuốt của mình bên cạnh: "Ra ngoài chơi một chút, nhé?"
Đây là giọng điệu nhất quán của Trần Thù Quan, anh chưa từng nói mấy câu như "Có muốn ra ngoài một chút không?" hay "Ra ngoài một chút, thấy thế nào?"
Chữ "nhé" kia rõ ràng là không cho phép người khác từ chối.
Ra khỏi khu nhà quân nhân chính là đoạn đường phồn hoa nhất thành phố Bắc Kinh.

Sau khi trời tối, bầu không khí Giáng sinh càng thêm sôi động, bài trí Giáng sinh, tủ kính của các thương hộ đều được trang hoàng lộng lẫy.
Trần Thù Quan vây Mạnh Sơ đang xen lẫn trong đám người rộn ràng, men theo cây hòe cao lớn sóng đôi bước chầm chầm.
Có một số việc, dường như một khi bắt đầu thì không cách nào ngừng lại.

Cô gái khoác áo lông vũ dài rộng nhìn không ra dáng người, mặt gần như giấu trong mũ, dép bông trên chân, giống như cư dân gần đây tùy ý ra ngoài tản bộ.

Người đàn ông bên người cô lại có dáng người tiêu chuẩn trời sinh, khăn quàng cổ che nửa mặt dưới, áo khoác quần tây lộ ra vẻ cẩn thận mà chững chạc.
Nhưng từ đầu đến cuối, hai người luôn duy trì sự im lặng, lộ ra một chút gì đó không ăn khớp trong hoàn cảnh phồn thịnh, sôi động bốn phía thế này.
Một đôi tình nhân trẻ bên cạnh vội vã đi qua, cô gái khoác tay chàng trai, chàng trai cúi đầu nói gì đó.
Lời hòa trong gió rét rồi tản đi trong chớp mắt, chỉ còn câu của chàng trai kia: "Có thích món quà Giáng sinh không?"
Thấp thoáng truyền đến.
Sau khi đi tiếp mấy bước, Trần Thù Quan bỗng dừng lại, "Sơ Sơ có muốn không?"
Ánh mắt long lanh như nước của cô gái ngước lên, ánh sáng trong mắt còn muốn chói mắt hơn ánh đèn nê ông đỏ trong tủ kính.
Khóe môi người đàn ông tràn ra ý cười không dễ nhận thấy: "Bé ngoan muốn tôi?"
Cô hoàn toàn không thể từ chối.
Hết chương 50.

Bình Luận (0)
Comment