Nam Chính Này, Tôi Không Cần!

Chương 59

Đồng hồ treo tường đang kêu tích tắc, kim giờ và kim phút chỉ vào đúng 23 giờ 15 phút giữa đêm, còn 45 phút nữa là đến sinh nhật lần thứ 28 của Thẩm Quân Cố.

Cửa phòng mở ra, đứng bên ngoài là một người phụ nữ thơm ngào ngạt mùi nước hoa đang cầm bánh sinh nhật, còn bên trong là Nam Ngôn đang mang dép lê với sắc mặt tái nhợt.

Người phụ nữ ngoài cửa đánh giá Nam Ngôn.

Từ việc cô chỉ buộc một mái tóc đuôi ngựa đơn giản, đến việc cô không hề trang điểm, còn có bộ quần áo dài tay mà cô đang mặc trên người là một bộ quần áo ở nhà, ăn mặc giản dị không đến mức lôi thôi lếch thếch, điều này cho thấy có lẽ cô đang ở trong một nơi an toàn khiến cho cô an tâm nên cô mới tuỳ tiện như thế.

Thời gian chỉ ngưng trệ trong giây lát, dường như Nam Ngôn chỉ vừa mới nháy mắt một cái, người phụ nữ ngoài cửa đang cầm bánh sinh nhật đã mỉm cười rồi.

Đó là một nụ cười lịch sự ôn hoà, thậm chí còn mang theo chút thân mật.

Cô ấy rất xinh đẹp, đặc biệt là trong khách sạn giữa đêm khuya, cô ấy còn trang điểm tinh tế, đôi môi màu đỏ tây cong lên.

"Xin chào, tôi mạo muội quấy rầy rồi." Người phụ nữ cầm bánh vẫn đang cười, "Tôi là Thiên Linh."

Nam Ngôn chợt nhớ đến, lúc còn trong đoàn phim «Tú uyên ương», cô đã từng gặp qua nữ diễn viên nổi tiếng Thiên Linh này rồi.

Trong giới phim ảnh, Thiên Linh đã có một chỗ đứng nhất định, so với những nữ diễn viên bằng tuổi khác thì Thiên Linh có nhiều giải thưởng hơn. Cô ấy vừa được đề cử giải Ảnh hậu năm ngoái, có thể được xem là nhân tài kiệt xuất trong số những nữ diễn viên thuộc độ tuổi 20.

Trong trí nhớ của Nam Ngôn, trận thuốc súng tranh phong ở phim trường kia, Thiên Linh đã bày ra một hình tượng người phụ nữ thông minh, giỏi giang, hiền hậu và độ lượng.1

Cô ấy thân thiện với tất cả mọi người, cũng rất khiêm tốn và điệu thấp, cho dù khi đó phim trường được Thẩm Quân Cố bao cho đoàn phim «Tú uyên ương», Thiên Linh cũng không có một chút bất mãn nào, về sau, vì hai đoàn phim có thời điểm quay phim gần nhau nên cô ấy còn tặng hoa quả đóng hộp cho bọn họ nữa.

Dù sao đối phương cũng là người đã từng được đề cử giải Ảnh hậu, lại còn rất hoà nhã và điệu thấp, nhưng cô ấy không thường chạm mặt Nam Ngôn, trong phim trường lúc trước, tổng cộng Nam Ngôn đã gặp qua Thiên Linh khoảng hai đến ba lần.

Vẻ ngoài của đối phương rất dễ nhận biết trong giới giải trí, có phong cách cá nhân riêng, chỉ cần nhìn qua vài lần sẽ khiến cho người ta nhớ rõ.

Ban đầu khi Nam Ngôn nhìn khuôn mặt của cô ấy, cô đã cảm thấy rất quen thuộc. Cho đến khi cô ấy tự giới thiệu tên, hình dáng của cô ấy ngay lập tức khớp với Thiên Linh trong trí nhớ của cô.

"Xin chào cô Thiên Linh." Nam Ngôn do dự một lát rồi nghiêng người sang.

Chủ nhân của căn phòng này là Thẩm Quân Cố, cô không thể thay Thẩm Quân Cố mời người khác vào phòng, cũng không thể lấy thân phận của mình để từ chối người khác thay anh.

Nan giải quá.

Nam Ngôn cảm thấy đau đầu dễ sợ.

Thiên Linh cười tủm tỉm, hiện tại không nhìn ra được một chút khiếp sợ nào trên gương mặt của cô ấy như vừa rồi, cô ấy cầm bánh trên tay nhưng không vào phòng theo hướng Nam Ngôn tránh ra, mà cô ấy đứng nói chuyện cùng Nam Ngôn.

"Tôi là diễn viên cùng đoàn phim với Thẩm tiền bối, vừa hết bận mới sực nhớ ra ngày sinh nhật của anh ấy, tôi ở gần đây, lại chung đoàn phim, không tới xem một chút thì thật là không phải phép. May quá Thẩm tiền bối không ở đây, chứ tôi cũng không quen thuộc với anh ấy, đến đây đường đột như thế thật ngượng ngùng quá."

Thiên Linh bê bánh sinh nhật trên tay, bộ dáng trò chuyện với Nam Ngôn như đang tâm sự với một người bạn lâu năm của mình vậy, cô ấy rất tự nhiên chia sẻ cảm xúc của mình, pha thêm một chút thân mật và hài hước.

Cô ấy đưa chiếc bánh cho Nam Ngôn: "Vừa khéo cô ở đây, vậy cô nhận bánh giúp tôi nhé, nhờ cô thay tôi chuyển lời chúc mừng sinh nhật đến anh ấy."

Nam Ngôn bị nhét một chiếc bánh vào tay, Thiên Linh mỉm cười vẫy tay với cô, dứt khoát xoay người dẫm lên đôi giày cao gót rời đi.

Cô ấy rời đi, nhưng mùi nước hoa của cô ấy vẫn phảng phất quanh chóp mũi của Nam Ngôn.

Nam Ngôn đóng cửa, đặt bánh sinh nhật mà Thiên Linh đưa tới lên bàn trà.

Thiên Linh chỉ tới đưa bánh ngọt và nói một tiếng chúc mừng sinh nhật, thậm chí ngay cả mặt của Thẩm Quân Cố còn chưa thấy, cô ấy không có một chút khác thường nào khi nhìn thấy sự tồn tại của Nam Ngôn, còn nói đùa cùng cô hai câu, ngay cả tên của Nam Ngôn cũng không hỏi, quay lưng đi rất kiên quyết.

Nam Ngôn mím môi.

Không lâu sau, chuông cửa vang lên.

Nam Ngôn lần này cẩn thận nhìn ra bên ngoài qua mắt mèo trước, sau khi xác nhận người đứng ngoài cửa là Thẩm Quân Cố, cô mới mở cửa ra.

"Sao em cẩn trọng thế?"

Thẩm Quân Cố đưa túi to đựng băng vệ sinh cho Nam Ngôn rồi mới cởi áo khoác.

Ánh mắt anh rơi vào chiếc bánh đặt trên bàn trà.

Tức khắc đôi mắt anh nhiễm đầy niềm vui.

"Vừa rồi em quên kiểm tra trước nên đã mở nhầm cửa", Nam Ngôn phải đi giải quyết chuyện lớn của bản thân trước đã, sau khi xử lý xong ra ngoài, cô trông thấy Thẩm Quân Cố đang vui vẻ nhìn chiếc bánh sinh nhật, cô nói với anh, "Lúc nãy cô Thiên Linh có đến đây, cô ấy đến chúc mừng sinh nhật anh, nhờ em chuyển lời cho anh giúp cô ấy."

Ánh mắt Thẩm Quân Cố ngay lập tức rời khỏi chiếc bánh.

"Cô Thiên Linh sao?" Anh liếc nhìn Nam Ngôn rồi giải thích, "Thiên Linh là nữ hai trong bộ phim này, trước đây anh đã từng hợp tác với cô ấy một lần, cô ấy là một người tương đối tốt bụng và rất quan tâm đến mọi người. Anh đoán, chắc là cô ấy biết ngày sinh nhật của anh nên thuận tiện ghé lại đây đưa bánh đấy."

Thấy Nam Ngôn cau mày, Thẩm Quân Cố biết rõ giờ phút này, cô sẽ không thể hiện ra những cảm xúc như ghen tuông hay gì khác, anh vừa nhìn liền hiểu ngay cô đang lo lắng điều gì.

"Anh không biết rõ về cô ấy lắm, nhưng anh có nghe lão Cao nói qua, cô ấy làm người rất được, bất kể cô ấy có nhìn thấy hay nghe thấy cái gì đều sẽ không đi nói ra bên ngoài", Dừng một lát, Thẩm Quân Cố nói tiếp, "Hơn nữa, cho dù có nói cũng không sao. Qua hôm nay là anh được 28 tuổi rồi, chẳng phải là vị thành niên dưới 18 tuổi nữa, không ai có quyền chỉ tay phán xét hay ra lệnh cho anh và những người xung quanh anh."

Nam Ngôn an tâm.

Thẩm Quân Cố suy nghĩ một chút rồi thuận miệng nói: "Ngôn Ngôn, chờ đến sinh nhật của cô ấy, em tặng quà lại cho cô ấy nhé."

Nam Ngôn sửng sốt: "Vì sao là em ạ?"

"Anh không thích hợp làm chuyện đó."

Thấy Nam Ngôn vẫn chưa hiểu ra, Thẩm Quân Cố nhếch môi cười: "Bởi vì đến lúc đó, có lẽ anh không còn độc thân nữa. Nguyên tắc cơ bản của một người đàn ông đã có chủ nên làm là tránh xa những người phụ nữ khác."

Nam Ngôn chớp chớp mắt.

"Được rồi, không cần để ý đến cô Thiên Linh nữa, chúng ta nói chuyện chính sự đi."

Hai mắt Thẩm Quân Cố sáng ngời: "Người ngoài cũng đã chuẩn bị xong rồi, còn em thì sao?"

"Anh nói gì thế...."

Nam Ngôn định qua loa cho qua, nhưng nhìn thấy vẻ mặt đã sớm nhìn thấu của Thẩm Quân Cố, cô biết cô không thể giả ngu được nữa, người ta đã biết mục đích của cô khi đến đây rồi.

Nam Ngôn chậc một tiếng, cam chịu đi vào phòng bếp lấy bánh ngọt ra.

"Em ngồi máy bay nên nếu làm từ bên kia sau đó đưa tới đây sẽ rất bất tiện. Cho nên, em đến đây mới làm, có thể còn hơi lạnh đấy."

Chiếc bánh trên tay Nam Ngôn được lấy ra khỏi tủ lạnh chuyển sang nhiệt độ phòng không lâu lắm, vẫn còn khí lạnh toả ra.

Trên bề mặt chiếc bánh đã được Nam Ngôn vẽ một hình chibi bé nhỏ, thoạt nhìn sẽ nhận ra ngay đây là Thẩm Quân Cố đang mặc tây trang và đeo mắt kính.

Mặt trên còn viết số 28.

Sau khi cô đặt chiếc bánh lên bàn trà, Thẩm Quân Cố nhấn "lạch cạch" một cái, đèn trong phòng tắt ngúm.

Tất cả đều chìm vào trong bóng đêm.

Nam Ngôn nhắm chặt mắt, ánh đèn neon nhấp nháy từ phố thị đằng xa xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vài tia sáng yếu ớt vào phòng, phác hoạ nên hình dáng của bọn họ.

"Có bánh sinh nhật rồi, vậy bây giờ anh bắt đầu ước nguyện nhé?"

Giọng nói của Thẩm Quân Cố vang lên từ sau lưng Nam Ngôn.

Anh dường như đang ôm cô vào lòng, từ bên hông cô vươn tay ra, rồi nhấp một cái bật lửa.

Giọng người đàn ông nhẹ nhàng rơi vào tai Nam Ngôn.

"Điều ước của anh là sau này, vào ngày sinh nhật mỗi năm đều có em bên cạnh anh."3

Thẩm Quân Cố buông tay, ánh sáng mỏng manh của chiếc bật lửa biến mất.

"Giờ phút này em nên nói chúc anh vạn sự như ý."

Thẩm Quân Cố đang cười.

Nam Ngôn khó giấu được vẻ ngại ngùng, cô lắp bắp: "Cái gì mà vạn sự như ý chứ, anh mau ăn bánh sinh nhật đi."

"Không đâu, chưa nhận quà thì không thể ăn bánh." Tay Thẩm Quân Cố đặt trên vai Nam Ngôn, "Quà của anh là ước nguyện của anh...."

Nam Ngôn vội vàng khom lưng xuống rồi xoay người chạy nhanh đến ghế sofa, lấy hộp quà mà mình đã chuẩn bị tốt từ sớm đưa cho Thẩm Quân Cố.

"Quà sinh nhật của anh."

Nam Ngôn liếc nhìn thời gian vừa nhảy trên màn hình điện thoại, cô tắt máy, cố gắng bình tĩnh, giọng nói trong sáng xuyên thấu qua màn đêm u tối: "Anh Thẩm, em chúc anh sinh nhật vui vẻ."

Thẩm Quân Cố ôm chặt quà của bản thân, anh rủ mắt cười khẽ, trong đầu anh khắp nơi đều là cô, thật là ngứa ngáy.

Nam Ngôn nhân cơ hội này chạy đi bật đèn.

Ánh đèn sáng khắp phòng, trong nháy mắt có hơi thở nào đó đã lặng lẽ ẩn dấu đi.

Thẩm Quân Cố mở hộp quà ra.

Bên trong là một chiếc đồng hồ đeo tay.

Chiếc đồng hồ này cùng nhãn hiệu với mấy chiếc đồng hồ ở nhà của Thẩm Quân Cố, điểm khác biệt là chiếc đồng hồ này là mẫu mới.

Nam Ngôn chọn loại đồng hồ này vì sự an toàn và tính đáng tin cậy.

Thẩm Quân Cố là một diễn viên, trên người ít nhiều sẽ mang thêm đồ trang sức, cô muốn chọn một món quà hợp lễ và thiết thực thì đồng hồ đeo tay là một lựa chọn phù hợp nhất.

Cô chọn đồng hồ mất khoảng 3 ngày và tiêu gần 7 con số trong tài khoản, lúc quẹt thẻ cô không chớp mắt lấy một cái, khi mua xong cô mới biết đây là khoản chi tiêu cao nhất của cô từ trước đến nay.

Mua quà sinh nhật tặng cho Thẩm Quân Cố là chuyện thứ nhất, chuyện thứ hai là cô gọi điện cho Tưởng Tố, cô đóng máy vào tháng 12, cô muốn chị nhanh chóng sắp xếp công việc cho cô, cô cần kiếm tiền.

Thẩm Quân Cố nhìn là biết cô gái nhỏ nhà anh chắc là đã tiêu hết số tiền tiết kiệm của mình để mua quà sinh nhật cho anh rồi.

Cảm động? Hay là cảm thấy ngoài ý muốn đây? Anh càng có một loại xúc động muốn khảm cô gái nhỏ trước mắt vào máu thịt của mình, không bao giờ rời xa.

Thẩm Quân Cố hít thở chậm rãi, xắn cổ tay áo sơ mi lên và tháo chiếc đồng hồ hiện tại trên cổ tay ra, anh trực tiếp đưa tay mình đến trước mặt Nam Ngôn.

Tay anh rất lớn, ngón tay thon dài, xương cổ tay lộ rõ, có lẽ đã lâu không phơi dưới ánh mặt trời nên chỗ đeo đồng hồ của anh đã hiện lên một vòng màu trắng.

"Này, em đeo giúp anh đi."

Thẩm Quân Cố đưa lại chiếc đồng hồ cho Nam Ngôn, xoay xoay cổ tay của mình, đồng thời dùng cả ngôn ngữ lời nói và ngôn ngữ cơ thể để Nam Ngôn không có cớ lảng tránh.

Nam Ngôn cầm lấy đồng hồ và nhìn cổ tay của Thẩm Quân Cố.

"Người tặng quà phải thành tâm", Thẩm Quân Cố nói rất nghiêm túc, "Đến đây, để anh thấy được thành ý của em nào."

Nam Ngôn bị Thẩm Quân Cố chọc cười, cô kiềm chế khoé môi không được cong lên, cúi đầu đeo đồng hồ cho anh.

Cô cụp mắt xuống, hơi thở của Thẩm Quân Cố phả trên đỉnh đầu cô, là loại hơi nóng không thuộc về mùa thu.

"Được rồi."

Nam Ngôn cẩn thận chỉnh sửa đồng hồ trên tay Thẩm Quân Cố, sau đó cô lùi lại một bước để ngắm nghía, vui vẻ vỗ tay: "Đại công cáo thành!"

Thẩm Quân Cố bật cười, chầm chậm thu tay lại.

Chiếc bánh còn sót lại một vài chỗ đông cứng, Nam Ngôn không ăn được, cô cắt một miếng nhỏ cho Thẩm Quân Cố.

Anh ăn một cách vô cảm, ăn xong miếng thứ nhất lại muốn ăn thêm miếng thứ hai.

Nếu không phải Nam Ngôn phản ứng nhanh, phát hiện anh có ý định ăn hết toàn bộ thì chắc anh sẽ thực sự tiêu hoá hết chiếc bánh rồi.

Sau khi bị ngăn lại, Thẩm Quân Cố ôm phần bánh còn dư thương lượng với Nam Ngôn, liệu anh có thể dùng chiếc bánh này thay cho bữa sáng và bữa trưa ngày mai được không.

Nam Ngôn hối hận vì đã làm chiếc bánh quá to, nếu làm một cái khoảng 40 hoặc 60cm thì anh muốn ăn sao cũng được.

"Mai em sẽ làm món khác cho anh. Em mới học nấu món mới từ Đổng Duyệt, ngày mai em nấu cho anh ăn nhé."

Nam Ngôn vốn chỉ định dùng một món ăn khác đổi lấy chiếc bánh ngọt này, nhưng cô không ngờ Thẩm Quân Cố lại trực tiếp liệt kê ra một danh sách dài. Anh chụp ảnh tờ giấy ghi chú xong thì gửi qua WeChat cho Nam Ngôn, có hơn 30 món ăn khác nhau.

Nam Ngôn xem mà choáng váng mặt mày.

"Người anh em, anh muốn đăng cơ làm hoàng đế sao?"

Thẩm Quân Cố vô cùng nghiêm trang: "Không phải, anh chỉ muốn thay đổi từ việc chưa từng được ai chăm lo biến thành được người khác quan tâm và chăm sóc mà thôi."

"Tin tưởng em." Nam Ngôn cười nhàn nhạt, "Nếu mỗi ngày anh muốn ăn 30 món khác nhau thì anh nên mời bảo mẫu đi là vừa, cả đời này sẽ chẳng có ai chăm sóc nổi anh đâu."

Thẩm Quân Cố chớp mắt: "Vậy phải làm sao bây giờ? Anh muốn được người khác chăm sóc, hay là chúng ta chia 30 món ra, làm mỗi ngày một món nhé?"

Nam Ngôn đưa tay ra tính rồi yên lặng.

Anh muốn cô ở đây một tháng để nấu cơm cho anh hả?

"Em chỉ ở đây có 3 ngày thôi."

Nam Ngôn bối rối: "Nhiều nhất là một ngày mười món."

Thẩm Quân Cố đặt nắm tay lên môi, che miệng cười.

Cô gái nhỏ của anh thật dễ lừa.

Chỉ cần nhẹ nhàng dỗ dành cô một chút là sẽ biết ngay điểm mấu chốt của cô nằm ở đâu.

Ba ngày à....

Hoàn hảo, tốt hơn nhiều so với mong đợi của anh.

"Chúng ta thành giao!"

Thẩm Quân Cố đưa tay ra, nhẹ nhàng đập tay high-five với Nam Ngôn.

Giờ linh đã qua, Nam Ngôn không thể tiếp tục ở lại chỗ này của Thẩm Quân Cố được nữa, cô ra ngoài, chúc Thẩm Quân Cố ngủ ngon rồi đi về phòng bên cạnh.

Cô bấm chuông cửa tròn 5 phút đồng hồ nhưng không ai mở cửa cho cô.

Thẩm Quân Cố đang dựa người trước cửa phòng đợi 5 phút đồng hồ, thấy Nam Ngôn vẫn rất kiên nhẫn định nhấn chuông tiếp, anh mới đi qua ngăn cô lại.

"Chắc là Điềm Điềm không có ở đây, cô ấy và Tiểu Phục đi ăn thịt nướng rồi."

Nam Ngôn ngạc nhiên: "Nhưng bây giờ đã là 12 giờ đêm, sao bọn họ còn chưa về nữa chứ?"

"Tiểu Phục không trả lời tin nhắn của anh, hay em hỏi thử xem?" Thẩm Quân Cố đề nghị.

Nam Ngôn gọi điện cho Điềm Điềm, nhưng không ai nhấc máy.

Lại gọi một cuộc điện thoại khác cho Tiểu Phục, vẫn không có ai nhận.

Hai người đứng ngây ngốc ở cửa gần 10 phút, cuối cùng Thẩm Quân Cố kéo Nam Ngôn về phòng mình.

"Đừng đợi ngốc ở đây nữa, trước tiên cứ ngủ ở phòng anh đi."

Thẩm Quân Cố từ trong vali hành lý của mình lấy ra một bộ đồ dùng rửa mặt dự phòng mới toanh, chờ sau khi Nam Ngôn rửa mặt xong, anh đã thay một bộ đồ ngủ màu đen.

Thẩm Quân Cố đang mặc đồ ngủ từ trong phòng ngủ đi ra, trên tay anh còn cầm thêm một bộ đồ ngủ dự phòng khác đưa cho Nam Ngôn.

"Ở đây không có con gái nên em mặc tạm đồ của anh nhé."

Thẩm Quân Cố đưa qua rất thoải mái, Nam Ngôn nhận đồ trong hoang mang, cô cầm bộ đồ như đang cầm thứ gì đó bỏng tay vậy, suýt chút nữa cô đã ném đồ ngủ xuống đất rồi.

Đồ ngủ của Thẩm Quân Cố?!

Thẩm Quân Cố nhướng mày, cười thầm nhìn Nam Ngôn.

"Em không thích bộ này sao? Vậy để anh cho em mượn bộ anh đang mặc."

Thẩm Quân Cố nắm lấy vạt áo ngủ của bản thân, động tác của anh trông như sắp vén áo lên để cởi ra vậy, chỉ một hành động nho nhỏ mà cô có thể nhìn thấy cơ bụng rắn chắc vốn đang được ẩn giấu dưới lớp quần áo của anh.

"Này...."

Nhìn Thẩm Quân Cố, Nam Ngôn không thể suy nghĩ được gì nữa, cô vội vã ôm bộ đồ ngủ dự phòng chạy vào gian phòng ngủ thứ ba không hề quay đầu lại, chỉ để một bóng lưng hốt hoảng chạy trốn cho anh xem.

"Anh ngủ ngon!"

Thẩm Quân Cố niết áo ngủ của mình, đáy mắt tràn đầy ý cười.

"... Em ngủ ngon."

Trong ngày sinh nhật năm nay của mình, anh đã nhận được món quà tuyệt vời nhất.+

Loại hạnh phúc này sắp sửa khiến anh không thể kiềm chế được nữa.
Bình Luận (0)
Comment