Mạc Thiên thả lỏng bàn tay ra, trên đó không biết từ lúc nào đã rịn một lớp mồ hôi mỏng. Cậu vừa nãy cứ như sắp bị hút mất linh hồn vậy, đã thế cơ thể còn không thể kháng cự lại. Cũng may Mạc Chi Tuyệt lên tiếng đánh thức cậu nếu không thì không biết bây giờ sẽ ra sao.
Mạc Thiên cầm lấy bánh Mạc Chi Tuyệt đưa rồi nở một nụ cười vờ như không có việc gì vừa xảy ra, vừa ăn vừa suy nghĩ một số chuyện.
Mạc Thiên thật sự không đoán được người ban nãy là nhân vật nào xuất hiện trong sách, bởi vì nếu có một người có năng lực bức ép gần như ngang ngửa với nam chính thì cậu chắc chắn phải có ấn tượng chứ. Đằng này lục tung trí nhớ trong đầu cũng không nhận ra được đó là ai, Mạc Thiên nhíu mày có chút lo lắng.
Người thần bí này không biết sẽ cản trở hay giúp đỡ cho Mạc Chi Tuyệt đây, mong sẽ là người đến truyền thụ lại sức mạnh cho hắn nếu không thì sẽ là một phiền phức lớn. Bởi vì Mạc Chi Tuyệt chưa bao giờ thiếu kẻ địch, có thêm một kẻ mạnh thì hắn sẽ gặp nhiều rủi ro.
Mạc Chi Tuyệt nãy giờ đều nhìn chăm chú vào Mạc Thiên, chỉ vì Mạc Thiên đang bận suy nghĩ nên không để ý đến. Mạc Chi Tuyệt đoán có lẽ cậu đang lo lắng về người lúc nãy, gần như cậu đã bị hút đi. Ánh mắt hắn dần nguy hiểm như một con thú hoang sắp bị cướp mất con mồi bắn về một phía tối đen hun hút.
Dám động đến người của hắn, đúng là muốn chết.
Mạc Chi Tuyệt cực kỳ tức giận cái cơ thể yếu ớt này, nếu như hắn lấy lại được sức mạnh của kiếp trước thì đã có thể đánh bại những tên có chủ ý lên người Mạc Thiên.
Hai người ăn xong liền lặng lẽ rời đi, lúc về đến học viện thì đã là một mảnh tĩnh lặng, tất cả mọi người đều đã đóng cửa. Mạc Thiên cầm mấy chiếc bánh còn mua thừa lắc lắc trước mặt Mạc Chi Tuyệt:
- Đệ còn muốn ăn nữa không?
Mạc Chi Tuyệt lắc đầu.
Đột nhiên tay cầm bánh của Mạc Thiên rung lên, sau đó mấy chiếc bánh liền rơi "lịch bịch" xuống đất. Mạc Chi Tuyệt ngạc nhiên lập tức ngẩng đầu nhìn cậu. Sắc mặt Mạc Thiên tái nhợt, đôi môi trắng bệch không còn một giọt máu, khuôn mặt hồng hào ngay lập tức đã biến đổi. Nhưng những biểu hiện đó chỉ xuất hiện trong một chốc rồi sau đó biến mất ngay, nếu ai không chú ý kĩ thì sẽ không phát hiện ra.
- Ca, làm sao vậy?
Mạc Chi Tuyệt lo lắng vuốt ve khuôn mặt đang đổ mồ hôi của Mạc Thiên.
Mạc Thiên khôi phục vẻ mặt bình thản như lúc đầu, xoa tóc Mạc Chi Tuyệt trấn an:
- Ta không sao, chỉ là đột nhiên hơi đau đầu một chút thôi. Chúng ta nhanh về đi.
Tránh né ánh mắt thăm dò đó của Mạc Chi Tuyệt, Mạc Thiên nhanh chóng đi về phòng. Vừa nãy đột nhiên trong cơ thể cậu có cảm giác rất đáng sợ, như là một mũi tên găm vào trái tim vậy. Đúng vậy, tim của Mạc Thiên đột nhiên đau nhói cứ như là bị ai đục khoét. Tuy chỉ chịu đựng trong vòng chưa đến một giây, chỉ là thoáng qua thôi nhưng lại rất kinh khủng.
Nằm trên giường của mình, Mạc Thiên đặt tay lên ngực trái xoa bóp một chút, không hề có cảm giác gì khác cả. Mạc Thiên tất nhiên sẽ không ngây thơ cho rằng lúc nãy chỉ là ảo giác, vậy thì chuyện gì đã xảy ra?!
[ Hệ thống, chuyện gì đã xảy ra với ta vậy?]
[ Việc này không thuộc phạm vi của hệ thống.]
[ Đừng giỡn nữa rốt cuộc là chuyện gì thế hả, còn nữa người lạ mặt kia là ai?!]
[ Việc này không thuộc phạm vi của hệ thống.]
Mạc Thiên cố khai thác thêm mấy câu nữa nhưng hệ thống vẫn cứ lặp đi lặp lại một câu trả lời. Kỳ lạ, hôm nay đúng là kỳ lạ, đến cả hệ thống cũng như thế.
Rốt cuộc là chuyện gì vậy, Mạc Thiên thật sự lo lắng, còn nữa cái cảm giác đau tim như vậy là sao chứ? Càng nghĩ cơ thể của Mạc Thiên càng trở nên lạnh cóng vì sợ. Không phải là Mạc Thiên sợ hãi vì có thể chết đi mà hơn thế nữa là lo cho Mạc Chi Tuyệt sẽ ra sao. Đúng là cảm giác có thể chết đi rất khủng khiếp nhưng Mạc Thiên càng lo Mạc Chi Tuyệt có thể gặp nguy lúc cậu không hay biết.
Mạc Thiên cứ đinh ninh rằng sẽ có người hãm hại Mạc Chi Tuyệt mà lại không ngẫm lại xem ai là người vừa gặp chuyện lúc nãy.
Sau lưng một vòng tay ấm áp ôm lấy người cậu kéo lại. Nhiệt độ đằng sau đã dần sưởi ấm tay chân lạnh lẽo của Mạc Thiên.
Thật sự Mạc Thiên rất biết nuôi người, dạo gần đây Mạc Chi Tuyệt đã phát triển thêm rất nhiều, tay chân dài ra không ít, cơ thể đã có chút cao lớn. Vậy nên khi Mạc Chi Tuyệt ôm chần lấy Mạc Thiên từ phía sau đã đỡ phần chênh lệch hơn rất nhiều.
- Ca, đừng suy nghĩ nhiều, ngủ đi.
Giọng nói khẽ như có ma lực giúp Mạc Thiên thả lỏng người, hơi thở vấn vương bên tai như một loại bùa mê, cậu mặc kệ cho hắn ôm lấy. Không thể phủ nhận loại thanh âm này đúng là liều thuốc an thần. Mạc Thiên chỉ sau một lúc liền chìm vào giấc ngủ.
Đợi cho Mạc Thiên ngủ say, Mạc Chi Tuyệt mới nhổm người ngồi dậy, khẽ hôn nhẹ lên trán của cậu một cái, có chút lưu luyến xúc cảm trơn bóng này, hắn ôn nhu vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp đó một lúc sau đó đứng dậy khoác áo đi ra ngoài.
Mạc Chi Tuyệt di chuyển đến một vùng đất hẻo lánh không có một bóng người, xung quanh chỉ có cây cỏ xơ xác, nhìn rất tiêu điều. Ban đêm đổ xuống nhìn thật đáng sợ, cứ như là nơi chôn cất thây người. Mạc Chi Tuyệt đứng giữa mảnh đất đó, giọng khẽ ngân lên một âm rất mỏng, nghe như ám hiệu gì đó.
Chỉ một lúc sau, sau lưng hắn xuất hiện một bóng người, cả cơ thể đều trùm kín chỉ để lộ một đôi mắt.
- Chủ nhân.