Hắn kinh hỉ một lúc mới đưa mắt nhìn ngắm xung quanh chợt phát hiện trước mắt lúc này không biết từ đâu lại mọc lên một căn nhà tranh tuy đơn sơ nhưng không kém phần rộng rãi.
Đưa tay vò vò mái tóc, Thẩm Dao khó hiểu nghĩ.
Thật kì lạ, không phải hôm qua còn là một mảnh đất mênh mông chim bay gãy cánh sao.
Chẳng qua chỉ hơn một ngày không vào có cần biến hóa nhanh đến vậy không?
Phải chăng....!
Hắn nghi hoặc nghĩ, có khi nào là không gian tự động nâng cấp, trùng tu không ta?
Khả năng cũng rất có thể, nếu không sao từ một con suối nhỏ lại hóa thành con sông lớn.
Còn căn nhà tranh kia nữa, rốt cuộc là từ đâu chui ra?
Nghĩ đi nghĩ lại Thẩm Dao càng khẳng định không gian cũng có thể nâng cấp giống như dị năng, đây quả thực là một kinh hỉ mà tác giả dành cho hắn.
Bất quá Thẩm Dao lại có chút buồn bực, bắt đầu than vãn.
"Nếu có thể nâng cấp, sao không cho ông đây một biệt thự Vila* hoặc chí ít cũng là một căn nhà phố cao cấp gì đó.
Đằng này lại đi nâng thành một căn nhà tranh không còn gì có thể tồi tàn hơn, thật đúng là keo kiệt!"
Miệng lầu bà lầu bầu nhưng chân thì vẫn hướng căn nhà tranh đi đến.
Lúc mở cửa hắn nhìn thấy bên trong phòng khách ngoài chiếc giường gỗ cùng một bộ bàn ghế gỗ trông hết sức đơn giản ra không còn bất cứ thứ gì khác.
Tiếp tục bước thêm vài bước vào bên trong phía sau vách ngăn chính là nhà bếp, tuy vẫn chưa có đầy đủ dụng cụ làm bếp nhưng nhìn sơ cũng gọn gàng, ngăn nắp.
Dáo dác tìm kiếm khắp xung quanh, đột nhiên có thứ gì đó đập vào mắt khiến Thẩm Dao trừng lớn.
Hóa ra chính là đống thực phẩm mà hắn đã thu được từ trong siêu thị hai hôm trước.
Chúng đã được phân loại, thu xếp gọn gàng trong góc bếp.
Kinh hỉ lại nối tiếp kinh hỉ, Thẩm Dao lúc này thật muốn chạy đến vùi người vào đống thực phẩm trước mặt, cảm thán một trận.
Ôi tâm can bảo bối của ta, ôi sinh mạng của ta.
Các ngươi đích thị là lẽ sống của Thẩm Dao ta đây!
Hắn mừng rỡ phấn khích vốn chưa từng nghĩ đến một pháo hôi như mình lại có thể nhận được sủng ái lớn đến vậy nhưng rồi sau đó Thẩm Dao lại lâm vào trầm mặc.
Hắn bắt đầu suy nghĩ bước kế tiếp phải làm cách nào để có thể thoát khỏi Nguy Quân.
Ban đầu hắn còn đang dự định ôm lấy đống thực phẩm kia cùng nhau chung sống an ổn đến trọn đời bên trong không gian "non nước hữu tình" này nhưng rồi hắn lại cảm thấy cách này có chút không ổn.
Tuy hắn có thể trốn trong không gian đến cuối đời nhưng đống thực phẩm kia lại chính là một vấn đề rất lớn.
Nhìn chung số lượng tuy có nhiều nhưng cũng chả nuôi nổi hắn được bao lâu, ngày tháng còn dài mà Thẩm Dao hắn chẳng lẽ chỉ có thể uống nước sông ngoài kia lấp bụng sao? Còn có nếu một ngày hắn chịu đựng không nổi quyết định ra ngoài thì phải làm sao?
Có ai dám đứng ra đảm bảo rằng sau này Thẩm Dao sẽ không còn gặp lại Ngụy Quân nữa không? Ngộ lỡ lúc ra ngoài trùng hợp gặp lại thì liệu hắn còn có mạng để trở về không?
Chỉ nghĩ thôi hắn cũng chả có gan đi tưởng tượng ra tình cảnh của bản thân lúc đó.
Vậy nên Thẩm Dao quyết định tạm thời cứ tiếp tục đi theo bên cạnh Ngụy Quân sau đó lợi dụng những chuyến đi thu thập vật tư mà chôm chỉa, cất giấu đợi tới khi đủ số lượng cần dùng thì có trốn cũng chẳng muộn.
Quyết định rồi, hắn sau đó cũng nhanh chóng tìm cách ra ngoài báo tin cho Ngụy Quân nhưng loay hoay mãi vẫn không có cách nào để thoát ra.
Thẩm Dao bắt đầu lo lắng không biết Ngụy Quân chờ ở ngoài lâu quá có nổi giận không?
Lỡ như y rặn hỏi về việc tại sao lại ở lâu đến vậy thì hắn biết trả lời thế nào đây? Huống hồ hiện tại không tìm được cách thoát ra có phải là đã bị nhốt luôn rồi không?
Ngộ lỡ Ngụy Quân cho rằng hắn đang cố tình trốn tránh rồi bắt đầu sinh ác cảm với hắn, vậy chẳng phải quá ư là oan ức cho hắn không?
Thẩm Dao bắt đầu lo sợ, bất an.
"Thiên a, tự dưng lại ngu ngốc đi chui đầu vào rọ thế này!"
Hắn càu nhàu lại đi tới đi lui cố tìm ra một khe hở nào đó bên trong không gian có thể dẫn hắn ra ngoài nhưng tìm hoài chả thấy đâu.
Dù vậy Thẩm Dao vẫn không có ý định từ bỏ hy vọng thoát ra, hắn bắt đầu tập trung suy nghĩ.
Đột nhiên lại nhớ đến những gì Ngụy Quân đã từng nói trước lúc đi vào.
Thẩm Dao khi đó liền nhắm mắt lại, tay trái đưa lên chạm vào chiếc khuyên tai đang đeo cứ như vậy duy trì động tác.
Trong đầu lúc này đang cố gắng tập trung nghĩ về chuyện muốn thoát khỏi đây.
Hắn tập trung, cảm giác chao đảo quen thuộc cuối cùng cũng đến.
Thẩm Dao còn chưa kịp vui mừng thì đột nhiên cảm giác đau đớn từ mông truyền đến khiến hắn phải trừng mắt rên lên.
"Ây u, cái mông của lão tử!"
Thẩm Dao thống khổ đưa mắt dò xét xung quanh lúc này mới phát hiện, hóa ra chỗ đáp cánh của mình không phải là đệm Sofa mềm mại mà là mặt bàn cứng rắn.
Thẩm Dao khóc không ra nước mắt, vì cái gì mỗi lần hắn chui vào không gian đều thuận lợi xong đến lúc chui ra lại nhận đủ loại đau đớn thế này cơ chứ.
Ngụy Quân ở phía đối diện thấy hắn mãi vẫn chưa chịu ngồi dậy bèn lên tiếng nhắc nhở.
"Cậu còn muốn ngồi trên đó bao lâu?"
Nghe y hỏi, Thẩm Dao gạt nước mắt ấm ức nhìn về phía Ngụy Quân.
Hắn chật vật rời khỏi mặt bàn, hai tay ôm mông xoa lấy xoa để.
Nhìn bộ dạng ngốc lăng của hắn lúc này quả thực khiến người khác cảm thấy rất buồn cười.
Ngụy Quân tất nhiên cũng nằm trong số đó!
Ngay từ khi chứng kiến cảnh cái mông của Thẩm Dao tiếp mặt bàn cho đến lúc hắn la hét vì ăn đau, Ngụy Quân phải nói là đã cố gắng, thật sự là rất cố gắng nhịn cười đến mức nội thương.
Chẳng qua y chỉ đang kiềm chế, duy trì hình tượng nghiêm túc trước mặt Thẩm Dao thôi.
"Tình hình thế nào?"
Thẩm Dao lúc này hai tay còn đang bận rộn xoa lấy cái mông tội nghiệp của mình.
Nghe Ngụy Quân hỏi, hắn ức chế cơn giận trả lời.
"Tôi vào được rồi, bên trong cũng không có gì thay đổi so với lần trước."
Miệng nói dối, mắt lại chẳng dám đối diện với Ngụy Quân.
Nhìn ra được điều gì đó muốn che dấu trong hành động vừa rồi của hắn, y cũng không vội vạch trần.
"Vậy sao?"
Thấy y không tiếp tục tra hỏi chuyện trong không gian nữa, Thẩm Dao lúc này mới thoáng nhẹ nhõm hỏi.
"Ừ, mà tôi đi được bao lâu rồi?"
Nghe hắn hỏi Ngụy Quân liếc nhìn đồng hồ trên tay, đáp: " Không quá 2 phút."
Thẩm Dao giật mình kinh ngạc, không phải lúc nãy hắn ở bên trong không gian đi tới đi lui mất hơn 20 phút sao? Sao bây giờ lại chỉ còn có 2 phút thôi vậy? Rốt cuộc chuyện là như thế nào?
Thấy hắn bỗng dưng trầm mặc không nói, Ngụy Quân dò xét hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Thẩm Dao hoàn hồn vội lắc đầu lia lịa: "Không...không có gì!"
"Trông sắc mặt cậu không được tốt lắm?"
"Ahaha chắc tại lúc nãy hạ cánh đau quá nên đâm ra mặt mũi có chút khó coi thôi.
Tôi quả thực không sao." Nói xong liền ra sức nở một nụ cười quả thực rất khó coi.
"Được rồi, tôi muốn hỏi cậu một chuyện."
Thẩm Dao liền đề phòng nhìn y: "Anh muốn hỏi chuyện gì?"
Bỏ qua việc giấu đầu lòi đuôi của hắn, Ngụy Quân nghiêm túc hỏi.
"Từ khi phát hiện mình có không gian cậu đã từng thử đưa vật thể sống vào chưa?"
Không cần tốn nhiều thời gian để nghĩ, Thẩm Dao nhanh chóng lắc đầu: "Không gian này tôi phát hiện hôm gặp anh ở siêu thị, từ đó về sau anh luôn đi cùng tôi cũng chưa lần nào đi vào không gian chứ đừng nói đến chuyện đưa vật gì vào."
Chăm chú lắng nghe hắn nói, Ngụy Quân mắt vẫn không hề chớp nhìn chằm chằm Thẩm Dao như đang cố tìm ra kẽ hở từ trong câu nói của hắn nhưng xem ra là y đã quá đa nghi.
"Tôi có một đề nghị, muốn cậu thử đưa tôi vào trong."
Trong này chính là trong không gian đi.
Thẩm Dao nghe xong như sét đánh bên tai, hắn trừng mắt nhìn Ngụy Quân một cách khó hiểu xen lẫn lo lắng.
Sau khi để Ngụy Quân chờ đợi, Thẩm Dao rốt cuộc cũng cắn răng lên tiếng: " Tôi không chắc nhưng anh muốn vào đó để làm gì?"
"Tôi làm gì, vào trong cậu sẽ biết."
Thấy Ngụy Quân một bộ dáng nhất quyết phải vào cho bằng được, không thì y cũng sẽ không buông tha cho hắn.
Thẩm Dao rốt cuộc đành xuôi tay chịu trận.
Hắn nhích từng chút lại gần chỗ Ngụy Quân đang ngồi sau đó một tay nắm lấy cánh tay y, tay còn lại đưa lên chạm vào chiếc khuyên tai của mình.
Nhắm hai mắt lại, Thẩm Dao còn chưa kịp định thần bên tai lại vang lên giọng nói trầm thấp của Ngụy Quân.
"Tôi có ý tốt muốn nhắc nhở cậu đừng nghĩ đến chuyện nhắm mắt làm qua loa sau đó lại nói rằng mình không thể.
Cậu tốt nhất vẫn đừng nên thử thách lòng kiên nhẫn của tôi"
Y dứt lời, xung quanh lại lâm vào trầm mặc.
Thẩm Dao nhận thấy được Ngụy Quân nói lời cảnh cáo với hắn lần này không phải chỉ để dọa cho có lệ mà y thật sự sẽ làm những gì mình nói.
Nghĩ đến đây Thẩm Dao cũng không định kéo dài thời gian nữa, lỡ đâu lâu quá chưa vào được không gian.
Ngụy Quân lại cho rằng hắn đang cố tình làm vậy thì sao.
Nói gì thì nói, dù bây giờ có cho Thẩm Dao ăn mười cái gan hùm đi chăng thì hắn cũng chẳng dám làm liều chọc giận Ngụy Quân.
Hắn vẫn còn chưa muốn chết, vẫn còn rất yêu đời yêu sinh mạng của bản thân.
Vì lẽ đó, Thẩm Dao lúc này càng ra sức tập trung.
Rốt cuộc tốc độ lần này nhanh hơn hai lần trước, cảm giác chao đảo cũng giảm đi không ít.
Thẩm Dao nghĩ không biết có phải vì đang đi cùng với Ngụy Quân cho nên lần đi vào này mới được cải thiện hay không.
Nhắc đến Ngụy Quân hắn mới chợt phát hiện cánh tay trong lòng bàn tay đã biến mất, Thẩm Dao liền mở mắt ra tìm kiếm vừa hay lại không trông thấy thân ảnh của Ngụy Quân đâu.
Ngay lập tức hắn liền nghĩ phải chăng Ngụy Quân không vào được không gian của hắn? Vậy chẳng phải là ông trời đang giúp hắn sao? Quá tốt rồi còn gì!
Thẩm Dao vui vẻ trong lòng, xoay người định đi về phía nhà tranh thì cảnh tượng trước mắt hắn lúc này thật con mẹ nó khiến hắn muốn đầu thai lại lần nữa cho xong.
Chưa đầy một phút trước Thẩm Dao còn vui vẻ ăn mừng vì cho rằng Ngụy Quân không thể vào cùng mình thì hiện tại y đang đứng trước cửa nhà tranh đưa mắt nhìn về bên này.
Tình huống trước mắt đích thị là một cái tát đánh cho Thẩm Dao đến hoa mắt chóng mặt.
Hắn không biết rốt cuộc phải làm gì.
Nghĩ đến chuyện lát nữa đây Ngụy Quân sẽ nhìn thấy đống thực phẩm nằm trong góc bếp kia không biết y sẽ phản ứng thế nào? Có vì một phút bị lừa dối mà xuống tay giết chết hắn không.
Chỉ mới tưởng tượng đến gương mặt tựa như hung thần ám sát của Ngụy Quân lúc đó thôi cũng đủ khiến cho Thẩm Dao cảm thấy thời tiết xung quanh dường như đã bắt đầu vào đông rồi thì phải?! Sao tự dưng lại có cảm giác rét lạnh đến thấu xương thế này.
Không hề tự chủ đưa hai tay ôm lấy thân thể, Thẩm Dao đang cực kỳ khắc chế ý định muốn bỏ trốn của bản thân.
Mang vẻ mặt cam chịu thất tha thất thểu bước từng bước từng bước về phía Ngụy Quân.
Hơn ai hết, hắn mong sao thời gian lúc này có thể trôi qua một cách chậm chạp có được hay không?
Hắn sắp bị mang đi nhận án tử hình rồi đây này!
Thẩm Dao một bên kéo dài thời gian "Ông đây nhích a nhích!".
Bên kia Ngụy Quân rốt cuộc mất hết kiên nhẫn chơi với hắn.
"Cậu còn lề mề thêm một phút nữa thôi tôi lập tức đem cậu nhồi thành bánh mang đi cho tang thi!"
Thẩm Dao nghe xong trong lòng chính là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng nghe.
Không biết mình rốt cuộc nên làm gì đây.
Đi cũng chết mà không đi cũng chết, thôi thì dứt khoát chết sớm một chút cho thống khoái đi.
Nghĩ rồi mạnh dạng bước nhanh về phía Ngụy Quân, trên mặt lúc này lại treo lên nụ cười lấy lòng.
"Ngụy ca!"
Ngụy Quân nhìn hắn, nhìn bộ dáng nịnh nọt của hắn liền cảm thấy vẫn là không nên chấp nhất với loại người sớm nắng chiều mưa, trưa có bão* này.
"Thực không ngờ không gian mà cậu sở hữu lại có hình dáng này.
Quả thực không tồi!".
||||| Truyện đề cử: Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn |||||
Nghe y khen, Thẩm Dao cố làm ra vẻ ngại ngùng cười nói: "Ngụy ca quá khen."
"Được rồi.
Cậu cứ đứng đây không định vào nhà sao?"
Được y nhắc hắn mới nhớ ra, thật muốn một khắc sắp tới đột nhiên xảy ra chuyện gì đó khiến Ngụy Quân phải đích thân đi xử lý sẽ tạm thời không định vào nhà của Thẩm Dao hắn nữa.
Nhưng sự thật lại chứng minh đôi khi ước mơ chỉ là mơ ước.
Dằn co một lúc, Thẩm Dao cuối cùng cũng phải mở cửa để Ngụy Quân tiến vào.
Hắn lúc này mang tâm trạng phập phòng lo sợ luôn theo sát bước chân y.
Đột nhiên Ngụy Quân đi đằng trước lên tiếng: "Tất cả những thứ này đều là do cậu làm?"
Thẩm Dao không nghĩ đến y sẽ hỏi vấn đề này bèn lắp bắp trả lời "Không, không phải tôi.
Là không gian tự có."
"Tự có sao?" Ngụy Quân lẩm bẩm.
"Đúng vậy.
Lần đầu tiên tôi vào, nơi đây chỉ là một thảo nguyên mênh mông cùng với một dòng suối chảy dài, ngoài ra không có thêm bất cứ thứ gì khác nhưng vừa nãy lúc tôi tiến vào lần thứ hai đã trông thấy con suối nhỏ ban đầu biến thành con sông lớn.
Còn về căn nhà tranh chui ra từ chỗ nào tôi cũng không rõ."
Nói xong mới chợt nhận ra bản thân chẳng đánh đã khai! Chẳng phải vừa rồi còn nói với y rằng không có gì thay đổi sao? Càng nghĩ Thẩm Dao càng muốn tát cho mình một bạt tay.
Bất quá Ngụy Quân lúc này không có thời gian suy xét đến những gì hắn vừa nói, chỉ tiếp tục lẩm bẩm: "Chẳng lẽ là không gian tự động trùng tu?"
"Tôi cũng nghĩ như vậy!" Thẩm Dao lại vọt miệng nói theo, nói xong mới cảm thấy mình ngu xuẩn.
Nếu lỡ như Ngụy Quân cảm thấy hứng thú với không gian của hắn, xong không nói không rằng muốn độc chiếm làm của riêng thì Thẩm Dao hắn biết phải cáo trạng với ai đây?
Hắn đúng là một tên đại ngốc mà!
Trong khi Thẩm Dao còn đang tự thấm cái ngu của bản thân thì Ngụy Quân đằng trước đã muốn bước chân vào căn bếp ở phía sau.
Đợi khi Thẩm Dao nhìn lên không thấy bóng dáng y đâu mới bắt đầu hốt hoảng chạy nhanh xuống bếp.
Trước mặt hắn lúc này, Ngụy Quân đang im lặng đứng nhìn đống thực phẩm nằm ở góc bếp.
Lần này coi như xong, Thẩm Dao cảm thấy chỉ cần vài giây ngắn ngủi nữa thôi ngay khi Ngụy Quân xoay người về phía này, vai diễn pháo hôi của hắn liền kết thúc trong đau đớn.
Hắn nhất định sẽ chết thật khó coi!
_____________________________________________
Tác giả có lời muốn nói: Đọc CHÙA không có gì vui chúng ta không nên đọc CHÙA!:)).