Nam Chính Và Phản Diện Đột Ngột Theo Dõi Tôi !!!

Chương 20


Sở Hạo đưa Tô Thanh rời đi, cũng không biết là đi đâu.

Nhưng dù sao Sở Hạo còn có việc bận ở trường quay, ngày diễn ra phân cảnh quay đã đến rất gần.

Lạc Văn Xuyên hôm nay không có đi làm, cậu lục đục chuẩn bị đồ để về thăm cha mẹ Lạc.

Thật ra thân chủ của thế giới này rất ít khi nào quay về thăm gia đình, cậu chủ yếu sống một mình thành quen, ngay cả cuối tuần cũng không có về, chỉ về trong những diệp quan trọng.

Nơi ở của nhà chính Lạc gia cách xa thành phố, nằm ở rìa ngoại ô.

Đó là một căn nhà hết sức cổ kính và lâu đời, có bề dày lịch sử cực kì rộng.

Từ thời ông cụ lạc đã chú tâm lập nghiệp, để lại căn nhà này cho con cháu.
Lạc Văn Xuyên bật GPS, lái xe tầm một tiếng rưỡi mới đến.

Nhà chính có một bãi đậu xe lớn, phía trước là một sân cỏ được cắt tỉa gọn gàng, xanh tốt mượt mà trồng đầy các loại hoa đặc sắc, còn trồng cả cây ăn quả, trông giống một khu vườn nhỏ sinh động.

Lạc Văn Xuyên vừa mới đỗ vào đã có người phục vụ đứng sẵn.

Đó là một ông lão khá giã, trên mặt còn có một cái kính cận, cực kì phúc hậu.
- Cậu cả.

Cậu về rồi
Trên dưới Lạc gia chỉ có một người con duy nhất, ai cũng cung kính gọi Lạc Văn Xuyên hai tiếng:” Cậu cả” rất lễ phép
- Vâng ạ.
Ông lão có hơi bất ngờ, Cậu cả thế mà lại đáp lời ông.

Lạc Văn Xuyên trong mắt ông từ nhỏ đã là đứa trẻ cực kì kỉ luật, hà khắc.

Từ việc học cho đến việc làm, đều phải hoàn hảo.


Lạc Văn Xuyên sống bất cần cũng là tính cách từ nhỏ.

Dường như cậu không đặt bất cứ ai vào mắt.

Ông còn nhớ lần đầu tiên đến làm việc cho Lạc Gia là lúc Lạc Văn Xuyên vừa lên lớp 4.

Mặc dù là còn nhỏ lại có Hoài bão rất lớn.

Lạc Văn Xuyên học tập rất đỉnh, hình như còn nhảy cóc mấy lần, điểm số năm nào cũng đứng trong hàng top.

Ông còn nhớ có mấy lần đã thấy cậu ngồi trên bàn học đến tận nửa đêm, ai khuyên cũng không đi ngủ.

Ông lão có phần thương cảm, cũng khuyên cậu vài câu, đứa nhỏ này tức giận liền hất cả ly sữa lên người ông.

Ông lão chứng kiến cậu trưởng thành qua năm tháng, lần nào về thăm nhà cũng là một bộ mặt lạnh lùng vô cảm, nhưng lần này ông liền cảm nhận có sự thay đổi.

Trên khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng kia còn có thêm một nụ cười nhàn nhạt như gió Xuân tháng 3, trông rất ấm áp.
- Cậu cả, ông bà chủ đợi cậu bên trong.
Lạc Văn Xuyên theo chân quản gia vào trong, trên đường đi không kìm được ngắm nghía mấy nơi.

Chỗ này xây theo kiểu kiến trúc Châu Âu, uy Nga tráng lệ, cổ kính và màu sắc.

Nơi này rất rộng, được chia thành nhiều khu, nếu không chú ý, có khi sẽ đi lạc mất.
Bước qua cánh cửa, cảnh vật hiện lên ngay trước mắt Lạc Văn Xuyên.

Từ cửa sổ, bộ bàn trà, bộ ghế dài, chậu hoa, kệ sách, tất cả đều mang đến một cảm giác quen thuộc và Hoài cổ đến kì lạ.
- Đứa nhỏ tồi, không khí ở thành phố tốt quá, chắc đã quên ông bà già này rồi phải không?
Tiếng nói vọng ra từ phòng bếp, một người phụ nữ trung niên chậm rãi bước ra ngoài.

Trên người bà mặc một chiếc váy hoa rộng rãi, mặc dù có hơi đứng tuổi nhưng nhan sắc thì vẫn như đang trong thời đỉnh cao, bà chậm rãi tháo tạp dề, hướng về phía Lạc Văn Xuyên.


Ngay khi nhìn thấy bà, Lạc Văn Xuyên gần như ngớ người, mấp máy môi
- Mẹ ??? Sao mẹ …
Người này, từ dáng hình đến khuôn mặt, đều giống như đúc mẹ của cậu, không phải, có thể nói dường như đây chính là mẹ thực sự, từ giọng nói đến dáng vẻ, đúng là mẹ của Lạc Văn Xuyên.

Cậu gần như là chạy trối chết, lao vào lòng bà.

Bà có hơi bất ngờ, phì cười vỗ vỗ đầu của Lạc Văn Xuyên
- Đứa nhỏ tồi, lâu rồi mày còn chưa có làm nũng mẹ đó.

Làm sao, bị ai ức hiếp à?
Lạc Văn Xuyên vẫn ôm chặt bà, im lặng không nói.

Bên ngoài có tiếng động, một người đàn ông bước vào, trên tay còn cầm bình tưới nước.

Ông hơi bất ngờ, cất tiếng.
- Văn Xuyên, về rồi đó à, sao không cởi giày? Đứa nhỏ tồi, sàn nhà vừa mới lau đó.
Lạc Văn Xuyên nhìn người đàn ông đang chậm rãi bước về phía mình, ngay cả ba cũng giống, người này chính là ba mẹ của cậu, thật sự chính là họ.

Lạc Văn xuyên lúc trước rất ít nói chuyện với ba, cậu cho rằng tư tưởng của mình và ông không thể hoà hợp nhau, nhưng bây giờ nhìn người trước mặt, là người dù kiệm lời, nhưng đã dùng tấm lưng rộng này để che chở cậu, bảo vệ cậu.

Ba của Lạc Văn Xuyên đã nhuốm màu phong Trần của thời gian, nhưng vẫn không thể nào che dấu được vẻ đẹp trai phong độ của ngày cũ, là một người đàn ông khí phách lớn.

Lạc Văn Xuyên ôm chầm hai ông bà
- Thật tốt, tốt quá rồi.
Lạc Hải hơi phì cười, khẽ nhéo eo cậu con trai
- Mày học cách làm nũng ở đâu vậy?
Ông mặc dù nói đùa, nhưng vẫn bao dung ôm lấy cậu con trai.

Đây là đứa nhỏ rất nghị lực, kiên cường, lại cứng đầu, giống y như ông lúc còn trẻ vậy.


Ông biết, xã hội khắc nghiệt đến mức nào, đứa nhỏ này, cũng đã chịu áp lực lớn đến mức nào.

Một người không nói, không có nghĩa là không có áp lực, chỉ là họ đang âm thầm chịu đựng một mình thôi.

Lạc Hải đã dùng cả đời để góp công xây dựng cho Lạc Gia, để nó phát triển lớn mạnh như bây giờ, đến đời này ông chỉ mong con trai sống thoải mái một chút, không cần phải cực khổ như ông lúc xưa.
Ba người ôm nhau một lúc lâu, người hầu đi qua đi lại đều dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn họ.

Ít khi nào họ có thể chứng kiến một nhà ba người hoà thuận thế này.
Thái Vy, mẹ của Lạc Văn Xuyên hơi nhíu mày, nhìn Lạc Hải đang ôm chặt lấy Lạc Văn Xuyên, nhéo mạnh eo ông.

Lạc Hải kêu lên oai oái, đáng thương buông Lạc Văn Xuyên ra, xoa xoa eo mình
- Bà làm cái gì thế hả
Thái Vy phe phẩy cái quạt trong tay, liếc nhìn Lạc Hải
- Ông ôm nó chặt như thế, không sợ nó tắt thở hả
Lạc Hải cho dù khí phách đến mức nào, cũng phải ngậm miệng ngoan ngoãn trước vợ mình.

Thái Vy nhìn cậu con trai, mỉm cười.
- Đã về đây rồi, thì ở lại ăn cơm một bữa.

Ngày mai sinh nhật ba con, nếu không ở lại dự được thì chí ít cũng ăn cơm trưa một bữa.
Thái Vy luôn biết tập đoạn Thịnh Thế luôn cần chủ tịch điều hành nên Lạc Văn Xuyên rất bận.

Dường như từ lúc tiếp quản công ty, Lạc Văn Xuyên chưa từng trở về tham dự sinh nhật ông bà.

Sinh nhật của người Lạc Gia hội tụ rất nhiều người có máu mặt, chỉ là chưa năm nào con trai cả của Lạc Gia trở về dự, hai người dù sao cũng có chút buồn.

Nhưng vì hiểu cho con trai, họ không bao giờ than vãn.
- Mẹ đừng lo, con sẽ trở về đây đến hết tuần này, sinh nhật của ba sao con có thể bỏ lỡ.
Lạc Hải và Thái Vy hơi bất ngờ nhìn con trai, trên môi không tự chủ câu lên một nụ cười tươi rói
- Con nói thật chứ?
Lạc Hải hỏi, trên gương mặt không giấu được phấn khích tột độ, giống như là một thanh niên vừa mới biết được điểm tốt nghiệp vậy.

Thái Vy thấy vậy lại nhéo mạnh eo ông, Lạc Hải kêu lên đau đớn.
- Nó đã nói như vậy rồi, không lẽ lại còn là nói giỡn.
- Bà lại nhéo tôi, bà chỉ biết bắt nạt tôi thôi.

Lạc Hải khóc không thành tiếng.

Lạc Văn Xuyên phì cười nhìn hai bậc phụ huynh trước mặt, bất đắc dĩ lắc đầu.

Bất quá xuyên không rồi, ba mẹ cậu ở thế giới này cũng không khác là bao, vẫn luôn chọc nhau rồi cãi nhau tung toé như vậy.

Lạc Văn Xuyên thở một hơi, hơi ấm gia đình lần nữa tràn vào trái tim vốn lạnh giá.

Lạc Hải dù là kẻ từng hô mưa gọi gió trên thương trường , thời trai tráng một tay lèo lái Lạc Gia, xây dựng một tập đoàn hùng hậu khi về đến nhà cũng phải nơm nớp sợ vợ.

Thái Vy điển hình của người phụ nữ phương Đông mạnh mẽ, thời trẻ từng là cánh tay đắc lực của Lạc Hải.

Thái Vy từng là thư kí cấp cao kiêm kế toán của tập đoàn Lạc Thị, cả hai ông bà một thời vàng son đều là cựu chủ tịch của Lạc Gia, đều là những con người rất suất sắc.
Lạc Văn Xuyên kéo hành lý lên phòng, lần đầu tiên bước vào căn phòng đã gắn bó với cậu hơn 12 năm.

Phòng của Lạc Văn Xuyên rất lớn nhưng không có cảm giác ảm đạm, ngược lại còn ấm áp.

Rèm cửa sổ được mở rộng đón lấy những tia nắng vàng rực, kệ sách chắt đầy những cuốn sách giáo trình, từ điển cũ, bình hoa thạch anh trên bàn làm việc, còn có chiếc giường màu xanh nhạt, tất cả đều gợi lại những kí ức quen thuộc.

Từ khi cậu rời đi, mấy thứ này đều giữ lại y nguyên như cũ, chưa hề di chuyển.

Lạc văn Xuyên ngồi xuống giường, khẽ sờ.

Cậu Hoài niệm.

Đột nhiên cậu cảm thấy, nếu nhiệm vụ có thất bại, cũng không phải điều xấu, ở đâu có gia đình, nơi đó sẽ có cuộc sống của cậu.

Hiện tại bây giờ chính là phải sống thực tốt, tránh xa đám nam nữ kia.

Ở trong cốt truyện, do chủ động gây sự với họ mà Lạc Gia phải sụp đổ, cha mẹ phải lưu lạc ngoài đường.

Hiện giờ Lạc Văn Xuyên đã ở đây, cậu không cho phép bất cứ một ai gây tổn hại đến Lạc Gia, đến Lạc Hải, đến Thái Vi.

Lạc Văn Xuyên âm trầm, nếu có kẻ muốn gây tổn hại đến họ, cậu sẽ bắt kẻ đó trả giá gấp trăm, ngàn lần.

Bình Luận (0)
Comment