Nam Chính Và Phản Diện Đột Ngột Theo Dõi Tôi !!!

Chương 87

New York, khu trung tâm thành phố, 7 giờ đêm

Ở một thành phố sôi động, đông đúc, các hoạt động về đêm được đẩy đến mức cao nhất. 1 năm 6 tháng, nói không dài mà cũng không ngắn, thời gian là thứ tàn nhẫn nhất, nó có thể triệt để làm thay đổi tâm tính một người, cũng trọn vẹn nuốt lấy những khoảnh khắc đẹp đẽ, hoặc chờ đằng sau là những đáy không vô tận, tăm tối và tàn nhẫn.

Khu phức hợp Berverly là một khu chợ đồ Tây nổi tiếng sộp khách, từ quần áo, mỹ phẩm, đồ ăn, trung tâm thương mại đều là hàng xa xí phẩm, mỗi một cửa hàng đều là trên tấc đất tấc vàng, giá cao cắt cổ.

Thời tiết đã vào chớm hè, mặc dù buổi tối có gió thổi nhưng vẫn không thôi làm lan toả cái nóng nực.

Ở Berverly, có lẽ kinh doanh đồ ăn là khôn ngoan nhất. Khách Nhật và Hàn quốc đổ dồn đến đây vào mùa hè, họ không ngừng ra ra vào vào, không khí lan toả cái nóng khủng khiếp từ hơi người và các bếp nướng.

Thanh niên Hàn quốc tóc vàng mặc một cái áo khoác mỏng tanh, bên trong lại khoác thêm áo thun có ghi tên quán, cầm quạt không ngừng phe phẩy. Cậu ta ngồi trên một cái chậu gỗ, không ngừng ngoắt tay, trên miệng luôn sôi nổi nhiều thứ ngôn ngữ khác nhau, lúc thì tiếng anh, tiếng Hàn, tiếng nhật, tiếng Trung lộn xà ngầu cả lên. Vẻ mặt cậu thanh niên trông rất khoái chí, nhìn sơ qua liền có thể đoán độ tuổi đã đạt đến ngưỡng 20, vừa có cái trẻ khoẻ vừa len lỏi đâu đó chút đời xã hội.

- Nóng quá, Fuck… Nóng éo chịu được ấy.

Thanh niên tóc vàng nhìn đăm đăm trong dòng người, chợt nhật ra một bóng dáng quen thuộc, ngoe nguẩy cái quạt trong tay.

- Anh Liam, anh về rồi

Cậu thanh niên người Hàn quốc nói tiếng Trung khá tốt, vì trời nóng mà gò má ửng hồng, cặp mắt xếch lên, rạng rỡ chiếu về phía trước.

Từ trong dòng người, xuất hiện một bóng dáng. Người kia mặc áo thun cùng kiểu với cậu thanh niên Hàn quốc, nhưng khí chất thì lại khác hẳn. Làn da trắng đến phát sáng, cần cổ thon dài, cả người cao ráo. Bên hông buộc một cái khăn màu đỏ tươi, bên tay trái xách một thùng cá tươi còn mới, tay phải thì là một bịch thịt bò lớn.

Cậu thanh niên Hàn quốc nhanh nhảu chạy ra xách đồ phụ khinh vào bên trong quán nướng, mồm miệng thoăn thoắt

- Anh ơi, anh siêu thật đó, trời nóng thế này mà anh không đổ một giọt mồ hôi nào luôn.

Cẩm Lễ vuốt mặt, đứng thẳng người. Đột nhiên có một nhóm cô gái người Nhật Bản đã nhìn thấy cậu, họ không ngừng bàn tán, sau đó cả nhóm quyết định tiến lại gần.


- Xin chào, ở đây còn bàn không.

Họ nói bằng tiếng Nhật Bản, Cậu thanh niên Hàn quốc kia liền đứng ra đáp lời

- Còn bàn, các chị xinh đẹp, các chị đi mấy người

Các cô gái nghe đến chữ xinh đẹp thì nét cười lại tươi hơn

- Cậu chàng này mồm mép khá đấy, cho một bàn năm người đi

Cẩm Lễ không biết tiếng Nhật, vừa sắp xếp thịt bò vào tủ lạnh, vừa ngoắt tay

- Hong- San, cậu dẫn khách vào đi.

Nhóm cô gái đã đi vào trong, nhưng một người trong số họ thì vẫn đứng ở ngoài. Cô gái tóc ngắn cá tính, khuôn mặt xinh đẹp, bước lại gần cậu

- Anh này, tôi có thể kết bạn được không. Anh có Kakaotalk hay Wechat gì đó, hoặc đơn giản là số điện thoại cũng được. Nhìn thấy anh lần đầu, anh thực sự rất đẹp trai.

Cô gái không vòng vo, vào thẳng vấn đề. Mặt khác, cô gái này có vẻ cũng rành tiếng trung. Cẩm Lễ thả thùng đồ xuống, khẽ cười ôn hoà

- Cô gì ơi, trên tóc cô dính cái gì đó kìa.

Cô gái nghe vậy khẽ cứng người

- Có à.


Cẩm Lễ vươn tay, khều một cánh hoa màu vàng còn sót lại trên tóc của người kia, động tác ưu nhã, thực sự có chút mê người. Cô gái không kìm lòng được muốn tiến lại gần hơn một chút. Nhưng cậu rất nhanh đã lùi về sau, thẩy cánh hoa trong tay

- Xin lỗi, nhưng mà tôi không có hứng thú với con gái.

Cô gái có vẻ khá thất vọng, nhưng rồi cũng chấp nhận lùi bước, bước vào bên trong. Hong-san vừa sắp xếp bàn xong đã bước ra, nịnh bợ phe phẩy quạt cho Cẩm Lễ

- Ôi trời, ngày quái gì mà đông khách vãi. Em chạy đi chạy lại đến chảy cả mỡ rồi đây.

- Hong-san, anh bảo cậu nướng thịt bò, sao cậu lại ngồi không thế hả.

Cậu ta trưng ra khuôn mặt vô tội, khoác tay Cẩm Lễ.

- Em mệt nên ngồi xíu thôi, anh đẹp trai đừng có hung dữ mà.

Hong-san vừa nói vừa chồm người tới, đột nhiên thấy kì lạ mà ngửi ngửi cổ của Cẩm Lễ. Cậu ta hơi lùn, nên đứng hình như tới tai của cậu là cùng. Hong-san vừa áp người vào, vừa khịt khịt cái áo thun trên người Cẩm Lễ. Cậu khó chịu, đẩy vai người kia ra

- Làm cái trò gì thế hả.

Hong-san bĩu môi

- Kể cũng lạ thật đấy, sao trên người anh lúc nào cũng thơm thế. Làm trong quán thịt nướng mà lúc nào người anh cũng thơm hết, người em giờ toàn mùi thịt nướng rồi này.

Cẩm Lễ đẩy đầu cậu ta ra, đeo bao tay tiếp tục nướng thịt


- Đó là vì cậu không chịu xịt khử mùi trước khi nướng thịt đấy, đồ ngốc ạ.

Cẩm Lễ đặt chân đến đây 1 năm trước. Không bạn bè, người thân. Cậu chỉ có một căn nhà duy nhất từ tài trợ của Diệp Lâm Anh. 1 năm nay, đúng như hắn đã hứa, cái tên kia chưa bao giờ tìm đến được đây, cũng không có hành tung gì kì lạ, giống như thế giới của cậu chưa từng tồn tại người kia, cực kì an ổn. Cẩm Lễ đã từng thay đổi rất nhiều tên, cho đến nửa năm trước, cậu giữ cái tên Liam, mọi người đều gọi cậu như vậy.

1 năm này Cẩm Lễ hầu như quên mất cuộc sống trước đây, cậu an ổn mở một quán nướng ở khu phúc hợp Berverly này. Tiền lương 70% đều dùng để gửi về cho mẹ và em trai. Nợ cũng dần dần gần như trả hết, cuộc sống đã bắt đầu có tiến triển. Trải qua năm đầu tiên đón giáng sinh và năm mới ở một đất nước xa lạ, cậu đã từng uất ức đến mức bật khóc, nhưng rồi bản thân lại tự vực dậy, tiếp tục sống, làm việc.

Cậu quen được một thằng nhóc người Hàn quốc tên là Hong-san. Cậu chàng này vóc người nhỏ nhắn, ngoại hình không có gì nổi bật. Còn nhớ lần đầu tiên gặp, Cẩm Lễ đi tàu điện ngầm bị cướp mất một cái bóp tiền, Hong -san đã vật lộn với tên cướp để trả lại bóp tiền cho cậu. Khi cậu chàng đưa bóp tiền tới tay Cẩm lễ, câu đầu tiên bật ra khỏi miệng chính là

- *** mợ, Đẹp trai vãi.

Đã vậy Hong-san lại còn nói bằng tiếng Hàn quốc, Cẩm Lễ cho đến bây giờ vẫn là không biết mối giao duyên bắt đầu từ một câu nói chửi tục của Hong-san. Cậu chàng kia trốn qua Mỹ để làm chui, sau đó gặp được Cẩm Lễ. Cậu nói cậu đang có ý định mở một quán nướng, Hong-san không chừng chờ liền cầu xin Cẩm Lễ hãy thu nhận mình làm đệ tử, cậu ta thề sẽ trung thành.

Quán nướng của Cẩm Lễ lúc đầu không có gì nổi bật, thậm chí đỉnh điểm ế nhất là có ngày chỉ có một khách. Nhưng rồi nhờ ngoại hình quá mức nổi bật của Cẩm Lễ, quán nướng cũng dần hoạt động yên ổn. Thậm chí những Diệp lễ lớn còn đông kín bàn, phải trải bàn đến tận ra ngoài mới đủ khách. Cậu dần dần có thu nhập, có lãi, có tài khoản ngân hàng để bỏ tiền dư vào, tất cả đều là một bước tiến lớn trong cuộc đời của cậu, có mơ cũng không bao giờ nghĩ đến một ngày cậu lại có thể bỏ vào ngân hàng hơn 5 nghìn đô. Mặt khác, cậu vẫn giữ liên lạc với gia đình, Cẩm Lễ thiết nghỉ, nếu cậu không mỗi ngày gọi về nói chuyện với mẹ, thì chắc cậu sẽ điên mất.

Nhưng không chỉ có Cẩm Lễ, cuộc sống của một kẻ khác, cũng chầm chậm thay đổi…. Một cách chậm rãi, lặng lẽ, tăm tối….

—————————————————-

Đã hơn 2 giờ sáng, rốt cuộc Cẩm Lễ cũng có thể đóng cửa, ngoài đường vẫn còn lác đác người, cũng không tính là đông, đa số là người dọn sạp. Sau khi chào tạm biệt Hong-san, cậu lại trở về khu nhà quen thuộc.

Cậu dành hầu hết thời gian để đi bộ, ở một thành phố như thế này, không cần xe làm gì cho bất tiện. Muốn về đến nhà, buộc phải đi ngang qua một quảng trường lớn. Ở đây hiện tại vẫn còn khách du lịch khá đông, bên tai vang lên tiếng cười nói không ngớt. Trên màn hình lớn cỡ đại chiếu lên khung cảnh trực tiếp đến từ một đất nước khác. Tiếng người dẫn chương trình vang lên hoà cùng tiếng người đông đúc ở quảng trường

- Và sau đây, chúng ta hãy cùng gặp gỡ vị đại diện tối cao của tập đoàn “Sáng thế”. Chúng tôi đã ghi nhận doanh thu khổng lồ trong năm nay, một con quái vật thực thụ đã nuốt chửng hàng loạt các dòng thương hiệu trong nước lẫn ngoài nước. Nhân vật này đã thoát ly khỏi tập đoàn lớn Lạc Thị vào năm trước. Sau đó trong một năm đã tự gầy dựng một đế chế kim cương, trở thành một gã khổng lồ vươn mình sống dậy. Đình tổng, trở thành một chủ tịch khi tuổi còn trẻ có phải một trở ngại hay không?

Khung hình chuyển động, trên màn hình lớn liền xuất hiện một bóng dáng lạnh lùng. Người kia mang mắt kính gọng bạc. Đường nét gương mặt sắc nét, đẹp đến khiến người ta ngừng thở, tiêu chuẩn siêu thực. Người qua đường vốn không quan tâm đến màn hình lớn kia, lại tự động chuyển mắt nhìn, tất cả đều như bị kéo hồn, tập trung đông đúc chỗ màn hình lớn.

Khi giọng nói kia vang lên, bước chân của Cẩm Lễ ngay tức khắc dừng lại, ánh mắt xoay chuyển, gần như chết trân, tròng mắt co rút

- Tại sao lại là trở ngại, tuổi tác đối với tôi không phải vấn đề. Thương trường vốn là chiến trường, người không có thực lực mới cần phải sợ. Trong năm nay, 80 % các dòng thương hiệu lớn cùng nhãn hàng đã thuộc dưới trướng của “Sáng thế”, tôi là thương nhân, không nhìn danh tiếng, con số mới nói lên tất cả.


Giọng nói kia rất lạnh lùng, lãnh đạm nhưng lại cho người ta cái cảm giác cháy bỏng như lửa. Người dẫn chương trình lại tiếp tục.

- Hiện tại có cái gì mà cậu theo đuổi nhưng lại chưa có được hay không. Nhìn vào thành công rực rỡ của Đình gia, có vẻ như những con số không tưởng sẽ được cậu hiện thực hoá trong thời gian ngắn thôi nhỉ?

Người đang ngồi kia đột nhiên trầm thấp cười, rất quyết rũ, trầm ổn nhưng lại pha nguy hiểm chết người, lời nói sắc lẹm đủ để cắt đứt tâm tưởng.

- Có chứ, nhưng cái tôi đang theo đuổi không phải là một con số, mà là một người. Một người tôi đang tìm kiếm rất lâu…. Rất lâu rồi. Nhưng mà không sao, nếu như người đó có thể nghe được, thì tôi chỉ muốn nói rằng. Tôi đã sắp tới rồi, khi chúng ta gặp lại nhau, hãy chuẩn bị tinh thần thật kĩ càng, vì lần này,tôi sẽ không nương tay đâu.

Cẩm Lễ đột nhiên lạnh đến phát run, trời nóng như đổ lửa nhưng sau lưng cậu tứa đầy mồ hôi lạnh, lòng bàn tay căng thẳng siết chặt. Cậu ngước lên nhìn màn hình lớn, người trên kia cũng đang nhìn thẳng vào camera ghi hình, như cậu lại đang có cảm giác ánh mắt đó đang xuyên thẳng màn hình, xuyên qua không gian và thời gian, để nhìn chằm chặp vào cậu.

Mặt cậu trắng bệch, vô thức lùi ra sau. Đúng là gương mặt đó. Một năm trôi qua, gương mặt đó đã thay đổi, càng âm lãnh hơn, đẹp đẽ và tinh xảo hơn. Nhưng cặp mắt kia thì vẫn vậy, sâu thăm thẳm như một cái hố không đáy, nuốt chửng linh hồn của cậu vào đó, khoá lại Vĩnh viễn

Một người qua đường nhìn thấy sắc mặt không ổn của cậu, tiến lại gần nói bằng tiếng anh

- Này, cậu trẻ, cậu có sao không.

Cẩm Lễ mấp máy môi, khuôn mặt điển trai không ngừng trắng bệch

- Cậu ta biết… Ha…a…. Cậu ta vẫn luôn biết phải tìm tôi ở đâu. Nhưng cậu ta vẫn chờ đợi, vẫn chờ đợi…. Cậu ta luôn biết. Đệt mẹ, thằng ngu này, sao mày lại nghĩ nó không biết được chứ. Thằng đó là Đình Văn Ngạn, nó còn có thể không biết sao, chết tiệt.

Cẩm Lễ phát điên, vò đầu ngồi dưới đất. Người ngoại quốc thấy vậy móc từ trong Balô một chai nước đưa cho cậu. Nhưng rồi Cẩm Lễ lại bình tĩnh trở lại, cậu đẩy người kia sang một bên, thở một hơi, nói bằng tiếng anh

- Tôi không sao, cảm ơn chú

Nói xong, cậu lại xiêu vẹo đứng dậy, một đường thẳng tắp, biến mất ở cuối ngõ rẽ

…----------------…

…***Đình Văn Ngạn biết, vẫn luôn biết tôi ở đâu. Chỉ là cậu ta chờ đợi… vẫn chờ đợi ***…

Bình Luận (0)
Comment