Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng

Chương 1

Edit: Qing Yun

Dự báo thời tiết nói đêm nay có mưa, đêm không trăng, tầng mây đen trải rộng trên bầu trời, một chút ánh sáng cũng không có, đen kịt một khoảng không.

Trong bóng tối này, nhìn từ xa, trường trung học của thành phố A giống như một người khổng lồ đen nhánh, lộ ra vài phần dữ tợn.

Mà ở tầng ba của trường, phòng học thứ tư lại lộ ra một tia sáng màu cam quỷ dị.

Bàn trong phòng học đều bị đẩy ra, ở bên trong chỉ còn một cái bàn, có năm nữ sinh đang vây quanh cái bàn đó.

Ngọn nến màu trắng để trên bàn, ánh nến màu cam chính là ánh sáng duy nhất trong phòng học, nhưng một chút cũng không khiến người khác thấy an tâm, chỉ mang đến hơi thở quỷ quyệt.

Từ Vi nhìn cái bóng của mọi người kéo dài trên nền đất mà không nhịn được run rẩy của mình, cầm lòng không được ôm lấy người bên cạnh, run run nói: "Thiến Thiến, chúng ra về đi, tớ có chút sợ..."

Trương Thiến vỗ vỗ tay cô, nói: "Không có việc gì, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."

"Có thể có chuyện gì? Từ Vi, lá gan của cậu sao lại nhỏ như vậy?"

"Đúng đó, Từ Vi, bọn tớ đều không sợ, cậu sợ cái gì?"

Nước mắt lưng tròng, Từ Vi không nói gì nữa.

"Được rồi, các cậu lại không phải không biết từ trước đến nay Từ Vi đều nhát gan như vậy!"

Lớp trưởng Triệu Lộ nói chuyện, cô nhìn thoáng qua đồng hồ treo bên cạnh bảng đen, đặt ở đấy vì muốn học sinh bọn họ biết thời gian quý giá, nên đã đặt ở nơi gần nhất.

Mà hiện tại, chỉ còn năm phút nữa là đến 12 giờ.

"Sắp đến giờ rồi..." Triệu Lộ lẩm bẩm, không nhịn được khẩn trương trong lòng.

"Ting!"

Ba kim của đồng hồ chạm nhau, 12 giờ đêm khuya, tới rồi!

Dường như đồng hồ vừa điểm 12 giờ, mưa liền tí tách rơi xuống, vang vọng trong không gian an tĩnh, toàn bộ trường học đều bị bao phủ bởi một màn mưa bụi mờ mịt.

"Đã đến giờ, mau! Lấy ngón tay cái đặt lên đĩa..." Nhìn thời gian, hai mắt Trương Thiến sáng ngời, các cô chờ chính là lúc này.

Chỉ thấy ở trên bàn, ngoại trừ ngọn nến còn có đồ vật khác, một cái đĩa tròn màu trắng, trên cạnh cái đĩa có vẽ một mũi tên màu đỏ. Mà ở dưới cái đĩa có một tờ giấy trắng, theo mép đĩa vẽ ra một vòng tròn trên giấy, giống như một kết giới bao quanh cái đĩa, mà ở trên tờ giấy còn viết đủ loại tin tức.

Đúng vậy, việc mấy người Từ Vi đang làm chính là mời Đĩa Tiên!

Trong lúc Trương Thiến không ngừng thúc giục, Từ Vi giống như vừa khóc vừa run run đặt ngón tay lên cái đĩa.

"Đĩa Tiên Đĩa Tiên mời xuất hiện, Đĩa Tiên Đĩa Tiên mời xuất hiện..."

Hô như thế vài tiếng, năm người không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, nhìn nhau một cái, có chút khẩn trương, cũng có chút hưng phấn.

Năm người các cô, ngoài Từ Vi thì lá gan bốn người còn lại đều không nhỏ, giống Triệu Lộ, chính là thuần túy cảm thấy chơi rất vui.

Vài phút sau, việc gì cũng không xảy ra.

Trong lòng Triệu Lộ có chút thất vọng, cô rất hứng đối với mấy việc yêu ma quỷ quái, chỉ là hiện tại, Đĩa Tiên cái gì chứ, quả nhiên là không tồn tại.

Nghĩ như vậy, cô liền muốn rút tay về, lại phát hiện ngón tay không thu về được.

Biểu tình Triệu Lộ cứng đờ, bạn sẽ rất khó hình dung cảm giác này, rõ ràng là cơ thể của chính mình, thế nhưng bạn lại mất đi quyền khống chế nó.

Loại cảm giác này, không hề nghi ngờ, cực kỳ không xong.

"Rắc"

Đĩa tròn bắt đầu chuyển động, ròi khỏi vòng tròn được vẽ trên tờ giấy trắng.

Một luồng khí lạnh chạy dọc theo cột sống đi lên, Triệu Lộ đột nhiên cảm thấy lạnh, cô theo bản năng ngẩng đầu, đột nhiên cảm thấy, phòng học hình như tối hơn rồi.

Ngoài cửa sổ không có một chút ánh sáng, mà trong phòng học, ngoại trừ nơi các cô đang đứng thì những nơi khác chỉ có bóng đêm bao trùm, hình như Triệu Lộ nhìn thấy bóng dáng màu đen ở sau lưng bọn họ.

Đầu ngón tay lạnh lẽo, Triệu Lộ cúi đầu, thấy bên chân mình có một bóng đen.

Không chỉ có Triệu Lộ, bốn người khác thấy đĩa tròn di động, trong lòng cũng dâng lên cảm giác sợ hãi.

"....Có phải các cậu dùng sức đẩy nó?"

"Không..."

"Không có."

"...."

Mọi người cùng im lặng, đều nói không có, chẳng lẽ các cô thật sự mời được Đĩa Tiên?

Nghĩ vậy, mấy người bắt đầu hưng phấn lên.

"Tớ trước, tớ trước!" Hai mắt Trương Thiến sáng lên, chỉ cảm thấy hưng phấn kích thích, hoàn toàn không cảm thấy sợ hãi, cô gấp không chờ nổi mà mở miệng: "Đĩa Tiên Đĩa Tiên, tôi có thể ở bên Hàn Húc không?"

Hàn Húc là học sinh giỏi của trường bọn họ, rất anh tuấn, thành tích tốt, gia thế không tồi, điều kiện của cậu ta thật sự rất hoàn mỹ, Trương Thiến đã sớm để ý đến cậu ta, lần này mời Đĩa Tiên, điều đầu tiên cô muốn hỏi chính là cái này.

Đĩa tròn bắt đầu chuyển động, sau đó nó dừng lại, mũi tên màu đỏ dừng lại ở một chữ trên tờ giấy, là chữ "Có."

Thấy thế, cả người Trương Thiến đều hưng phấn, "Các cậu xem, Đĩa Tiên nói tớ và Hàn Húc có thể ở bên nhau!"

Thấy cô được trả lời, ba người khác cũng không nhịn được tò mò, chỉ có Triệu Lộ cảm thấy có chút không thoải mái, cái loại không thoải mái này không chỉ ở tâm lý, cả thân thể cũng thế.

"Đĩa Tiên Đĩa Tiên, nghỉ hè tôi có thể đến nước M chơi không?"

Mũi tên trên đĩa tròn chỉ chữ "Không", nháy mắt, nữ sinh hỏi chuyện này có chút nhụt chí.

Nhưng mà chuyện này cũng không ảnh hưởng tinh thần tích cực của mọi người, ngược lại chuyện này làm các cô càng thêm hưng phấn, từng bước từng bước các vấn đề không ngừng được đặt ra.

"Ai, Triệu Lộ, Từ Vi, sao hai cậu không hỏi?" Trương Thiến nhớ tới, Triệu Lộ và Từ Vi vẫn luôn rất trầm mặc, hai người cái gì cũng chưa hỏi.

"Các cậu cũng hỏi đi, Triệu Lộ, không phải cậu muốn hỏi có đậu đại học B hay không sao? Hỏi mau hỏi mau!"

Triệu Lộ ngẩng đầu lên, ánh sáng mờ mờ, biểu cảm trên gương mặt cô có chút cứng đờ.

"...... Đĩa Tiên, ngươi đã chết như thế nào?" Cô đột nhiên mở miệng hỏi.

Nghe vậy, thần sắc mấy người Trương Thiến cứng đờ trong nháy mắt, Trương Thiến có chút hoảng, nói: "Cậu hỏi cái gì, không phải nói không thể hỏi vấn đề này sao?"

Mời Đĩa Tiên có rất nhiều kiêng kị, như là những việc có liên quan đến Đĩa Tiên, đều tuyệt đối không thể hỏi.

"Thiến Thiến, cái đĩa, cái đĩa đang rung......" Từ Vi chỉ vào đĩa tròn, run run nói.

Không biết vì sao, đĩa tròn trên bàn bắt đầu run rẩy làm cho cái bàn cũng bắt đầu run rẩy theo, ngọn nến trên bàn càng yếu ớt, phảng phất sẽ bị tắt ngay sau đó.

Chuyện này đã vượt qua lẽ thường, quả thực làm tim bọn họ cũng muốn run lên, sợ hãi bao trùm căn phòng.

Trương Thiến hô to: "Mau, mau mời Đĩa Tiên quay lại!"

"Đĩa Tiên Đĩa Tiên xin trở về, Đĩa Tiên Đĩa Tiên xin trở về......"

Năm người run rẩy thanh âm, gọi như thế ba lần, lúc này cả người đã đầy mồ hôi lạnh, run run hỏi: "Đĩa Tiên, đi rồi sao?"

Đĩa tròn không rung nữa, Trương Thiến thử rút tay, thấy không có việc gì phát sinh, nhịn không được thở dài một hơi, vui vẻ nói: "Không có việc gì, không có việc gì."

Chính là khi cô quay đầu, tươi cười trên mặt cô liền cứng đờ —— vì sao bên cạnh cô lại có thêm một Triệu Lộ? Như vậy, người ngồi đối diện cô là ai?

Hoặc là nói, kia thật là người sao?

"Triệu Lộ" ở đối diện ngẩng đầu lên, rõ ràng ăn mặc giống Triệu Lộ, chỉ là gương mặt kia lại là gương mặt của người khác.

"Chết! Chết! Chết! Các ngươi đều phải chết!" Liên tiếp ba từ "Chết", "Triệu Lộ" ở đối diện lộ ra một nụ cười tràn ngập ác ý với các cô.

"A a a!"

Tiếng thét chói tai xuyên thấu bầu trời đêm, đầu óc mấy người Trương Thiến đều trống rỗng, không chút suy nghĩ liền chạy cả ra cửa, chỉ là các cô dùng sức xoay chốt cửa nhưng cánh cửa một chút động tĩnh cũng không có.

"Các ngươi trốn không thoát......"

Sau lưng "Triệu Lộ" đang ép gần, mấy người Trương Thiến xoay người lại, mặt lộ vẻ tuyệt vọng.

"Răng rắc"

"Phanh"

Phía sau đột nhiên bị đẩy mạnh, bốn người đồng loạt ngã xuống đất.

"Các cậu đang làm cái gì?"

Một luồng ánh sáng chói mắt chiếu vào mặt các cô, mấy người Trương Thiến lúc này mới phát hiện, các cô thế mà đã thoát khỏi phòng học.

"Buổi tối mà các cậu còn ở phòng học làm cái gì?" Người tới lại hỏi.

"Việt...... Việt Khê?" Từ Vi không xác định kêu một tiếng.

Việt Khê khoanh tay ở trước ngực, khuôn mặt trước nay luôn âm trầm lạnh nhạt vậy mà bây giờ lại khiến các cô rất an tâm.

Trương Thiến lấy lại tinh thần, chỉ vào bên trong: "Bên trong...... Có quỷ, có quỷ!"

Việt Khê liếc nhìn các cô một cái, cầm đèn pin đi vào trong phòng học.

Ngọn nến trong phòng học không biết đã tắt từ khi nào, bên trong một mảnh đen nhánh, Việt Khê trực tiếp bật đèn lên, phòng học liền sáng như ban ngày.

Vì để học sinh có thể học tập thật tốt vào buổi tối, trường học đã lắp loại đèn tốt nhất trên thị trường.

Đèn vừa bật lên, cảnh tượng trong phòng học liền đập vào mắt, bao gồm cả mấy thứ rối loạn lung tung trên bàn.

Bốn người Trương Thiến ở sau lưng nhô đầu ra, thấy Triệu Lộ ngã trên mặt đất.

"Triệu Lộ!" bốn người Trương Thiến vội vàng chạy tới, đỡ Triệu lộ té xỉu trên mặt đất lên.

Việt Khê đi quanh phòng học hai vòng, sau đó dừng lại trước người Triệu Lộ, nhìn cô ấy chằm chằm.

"Việt Khê, chúng tớ đưa Triệu Lộ đi bệnh viện." Trương Thiến sốt ruột nói.

Việt Khê híp híp mắt, đột nhiên ngồi xổm xuống, trực tiếp duỗi tay bóp cổ Triệu Lộ.

"Việt Khê cậu làm gì?" Những người khác kinh hãi, duỗi tay cản cô, chỉ là Việt Khê nhìn gầy yếu, nhưng cánh tay bóp cổ Triệu Lộ giống như kìm sắt, bốn người các cô đều không kéo ra được.

"Ta chỉ nói một lần......" Việt Khê không biểu cảm, nhìn chằm chằm Triệu Lộ, gằn từng chữ một, "Cút ra ngoài cho ta, bằng không đừng trách ta không khách khí!"

Nghe vậy, thân thể mấy người Trương Thiến cứng đờ, đột nhiên nghĩ tới cái gì, biểu tình cứng đờ nhìn về phía "Triệu Lộ".

Việt Khê khẽ cười một tiếng: "Vậy đừng trách ta không khách khí."

Nói xong, cô giữ chặt cổ tay "Triệu Lộ", năm ngón tay giơ ra, đột nhiên vung mạnh lên.

(Nếu thấy lạ vì tại sao đang Rùa tôi lại chuyển thành Qing Yun thì chính là vì tôi muốn đổi tên, trong đầu tôi đã xuất hiện một vạn tám trăm ngàn cái tên khác nhau rồi, tôi thậm chí còn muốn để tên người edit mỗi chương một tên khác cơ, cho nên mọi người đừng quá để ý mấy cái này, dù sao ở đây cũng chỉ có mình tôi thôi)
Bình Luận (0)
Comment