Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1072

Edit: Lan Anh

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên để hắn ngồi ở trên tảng đá.

Sau đó nhìn vết thương trên của hắn một chút, còn tốt, không tính là quá nghiêm trọng

"Đi giày vào, về khách điếm thôi."

Dù sao bên này cái gì cũng không có thuốc bôi cho hắn.

Hoa Vô Khuynh thành thành thật thật gật đầu

Sau đó, hắn lôi kéo vạt áo Tô Yên, thực ngượng ngùng nói

"Ta, ta không biết đeo."

Tô Yên nhìn cái chân bị thương của hắn, lại nhớ đến bộ dạng xiêu xiêu vẹo vẹo lúc hắn đi đường.

Đây là bởi vì không biết đeo nên trực tiếp nhét chân vào rồi mặc kệ?

Nàng lấy giày bó màu đen qua.

Đưa cho hắn

"Không sao, em dạy chàng."

Sau đó, Hoa Vô Khuynh liền cầm giày ở đằng kia e thẹn đi vào.

Tô Yên nhìn động tác đi giày của hắn, ngẫu nhiên chỉ dẫn một hai câu.

Nhìn qua cũng thật hài hòa.

Chờ Hoa Vô Khuynh đi giày xong rồi.

Tô Yên đứng dậy, nói

"Đi thôi"

Hoa Vô Khuynh gật đầu, cũng đứng dậy đi theo, sau đó lại vội vàng kéo góc áo của Tô Yên.

Như là sợ bị nàng vứt bỏ vậy.

Tô Yên nhìn động tác của hắn, cũng không cự tuyệt, hai người cứ như vậy đi về khách điếm.

Khi Phong Chỉ cầm mười vạn lượng ngân phiếu trở về, đang muốn gõ cửa liền nghe được bên trong truyền đến âm thanh của Tô Yên

"Đau không?"

Hoa Vô Khuynh ủy ủy khuất khuất khóc nức nở

"Ân, đau."

"Kiên nhẫn một chút, một lát sẽ không đau."

Tô Yên nói xong, Hoa Vô Khuynh khóc nức nở lớn hơn nữa

"Có thể dừng lại hay không?"

Tô Yên khẩu khí cường ngạnh

"Không thể."

Hai người đối thoại ám muội làm Phong Chỉ bên ngoài nghe có chút xấu hổ.

Này, này... hai người đang làm gì vậy?

Như thế nào làm người nghe có điểm thẹn thùng đây?

Nghĩ như vậy, Phong Chỉ cũng nhịn không được khẽ đập cửa.

Sợ dọa đến vị tiểu mỹ nam bên trong đang khóc nức nở kia

"Tô Yên? Ta đã trở về."

Tô Yên lên tiếng

"Ân, vào đi."

Phong Chỉ ngượng ngùng

"Có....có ổn không vậy?"

Tô Yên

"Không sao."

Cuối cùng, Phong Chỉ có chút xấu hổ đẩy cửa vào.

Sau đó, liền thấy được tiểu mỹ nam hốc mắt hồng hồng đang đeo giày.

Trong tay Tô Yên cầm một lọ dược, đặt ở trên bàn.

Phong Chỉ nhìn khắp nơi đều rất sạch sẽ.

Nàng nghi vấn hỏi một câu

"Hai người đây là đang làm gì?"

"Bôi thuốc."

Tô Yên trả lời dứt khoát.

Phong Chỉ đáp

"À..."

Tâm tình kích động biến mất, không biết vì cái gì có chút thất vọng.

Tô Yên ngẩng đầu

"Đem bạc tới rồi à?"

"Ân ân."

Phong Chỉ gật đầu, chỉ thấy cái túi căng phồng, căng đến tràn đầy.

Hiện giờ sắc trời bên ngoài đã là hoàng hôn.

Xuân Lai Lâu bên kia cũng nên mở cửa.

Phong Chỉ hưng phấn nói

"Chúng ta đi thôi."

Tô Yên ngồi ở trên giường, tầm mắt của nàng vẫn luôn chăm chú nhìn Hoa Vô Khuynh

"Chàng chờ ở chỗ này."

Hoa Vô Khuynh rất muốn nói, hắn cũng muốn đi theo.

Nhưng, Yên Yên không muốn dẫn hắn đi.

Hắn chớp chớp mắt

"Yên Yên muốn đi đâu?"

Phong Chỉ hưng phấn, thay Tô Yên trả lời

"Đi Xuân Lai Lâu, tìm thiên hạ đệ nhất danh kỹ."

Hoa Vô Khuynh chỗ hiểu chỗ không gật đầu.

Tô Yên lại nói

"Tô Cổ lát nữa sẽ trở về. Chờ hắn chở về, chàng có thể bảo hắn cùng mình ra ngoài dạo phố."

Hoa Vô Khuynh ngoan ngoãn gật đầu.

Nhưng ánh mắt rưng rưng, giống như bị Tô Yên vứt bỏ vậy.

Phong Chỉ ở một bên nhìn, chậc chậc chậc, Tô Yên cũng thật là đủ tàn nhẫn.

Chờ Phong Chỉ an bài tốt mọi thứ, sau đó Tô Yên lấy ra hai bộ y phục của nam tử.

Đưa cho Phong Chỉ một bộ

"Thay đi rồi xuất phát."
Bình Luận (0)
Comment