Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1086

Edit: Trịnh Sinn

Beta: Tinh Niệm

Tiểu Hồng thở hổn hển chạy đến trước mặt Tô Yên, nói tiền căn hậu quả một lần.

Tô Yên vừa nghe liền buông thịt nướng trong tay xuống.

Lên tiếng

"Dẫn đường, đi tìm hắn."

Tiểu Hồng nỗ lực gật đầu

"Tê tê tê tê tê"

Được, Yên Yên.

Nói xong, Tiểu Hồng đi phía trước.

Đại khái là nó chạy quá chậm.

Tô Yên lên tiếng

"Biến lớn một chút."

Thân thể Tiểu Hồng run run, phanh một chút từ nhỏ gầy như ngón tay út, nháy mắt biến lớn thô to giống một cánh tay người.

Uốn lượn thân hình chữ S đi tới.

Lại nói tới Hoa Vô Khuynh bên kia.

Không đến một lát sau, trái cây đã được gom tới, còn gom được không ít.

Hắn duỗi tay nhận trái cây.

Tên đầu lĩnh kia tay ôm trái cây lùi sau một bước, cười phá lệ sắc tình.

"Tiểu mỹ nhân, trái cây có thể cho ngươi, nhưng ngươi phải cho ca ca hôn một cái."

Hoa Vô Khuynh nghe xong, lên tiếng

"Trái cây, đưa đây."

Mày hắn dần dần nhăn lại, khẩu khí hoàn toàn bất đồng với vừa rồi.

Người này nói thật nhiều.

Nghe thực phiền.

Hắn còn phải đi về tìm Yên Yên.

Đầu lĩnh cường đạo kia sửng sốt một chút.

Sau đó cười cực kỳ lớn tiếng

"Còn hét?! Vẫn là tiểu mỹ nhân có tính cách, ta thích ha ha ha ha ha."

Tiếng cười từ nơi này truyền đi rất xa.

Tầm mắt Hoa Vô Khuynh vẫn không rời khỏi trái cây.

Tiếp theo, cường đạo muốn mượn cơ hội chiếm tiện nghi, tiến lên phía trước

"Tiểu mỹ nhân, trái cây ngươi muốn ở ngay chỗ này, là tự mình lấy, hay là để ca ca đưa đến trong lòng ngươi?"

Nói xong, tên đầu lĩnh nháy nháy mắt, phóng điện với Hoa Vô Khuynh.

Lúc này, lá cây run rẩy.

Sau đó có tiếng cười sang sản vang vọng trong rừng cây

"Ha ha ha ha ha ha ha, hiện giờ cường đạo lại đi làm hái hoa tặc. "

Nhóm cường đạo tức khắc cảnh giác lên.

"Ai?!"

" Thẩm mỗ đi ngang qua, thật là nhìn không được."

Thanh âm kia phảng phất gần trong gang tấc, lại cố tình nhìn không thấy người.

Đầu lĩnh cường đạo nhìn khắp nơi xem xét địch nhân.

Hoa Vô Khuynh duỗi tay, lập tức liền đoạt lại trái cây trong lòng tên kia, dùng quần áo bao lấy.

Lấy được trái cây, hắn phải đi về tìm Yên Yên.

Mà một màn này rơi vào trong mắt của Thẩm Thiên đang đứng trên nhánh cây.

Trong mắt hắn hàm chứa ý cười, mặc một thân cẩm y tơ lụa, tay cầm quạt xếp từ trên bầu trời bay xuống dưới.

"Vị mỹ nhân.... công tử này, thật sự thú vị."

Hoa Vô Khuynh mí mắt cũng không buồn nâng lên.

Chỉ là nhìn kỹ trái cây trong tay mình.

Đối với người đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn giải vây cho hắn -Thẩm Thiên, phảng phất như không thấy gì.

Tươi cười trên mặt Thẩm Thiên cứng lại.

Hắn sống tới bây giờ, lần đầu tiên bị người làm lơ hoàn toàn như vậy.

Đầu lĩnh cường đạo vừa thấy người tới võ công lợi hại như vậy, tức khắc liền miệng cọp gan thỏ.

Ra tiếng

"Nơi này không có chuyện gì liên quan tới ngươi! Thức thời liền tức tốc rời đi, cẩn thận gia gia ta ra tay không có mắt!!"

Thẩm Thiên trong tay phe phẩy quạt xếp một phen, mày nhíu lại, rất là lỗi lạc.

Hắn nói

"Hử? Ta đây hôm nay muốn đích thân thử xem!"

Giọng nói vừa dứt, Thẩm Thiên tức khắc cùng đám cường đạo này dây dưa đánh đấm.

Kỳ thật, ngày thường Thẩm Thiên cũng coi như văn nhã.

Khinh công hắn cực tốt nhưng công phu đánh nhau lại kém một ít.

Hiếm khi chủ động khơi mào chiến tranh.

Lúc này đây, đại khái là vì vị mỹ nhân bên cạnh này kích động tới lòng hiếu chiến.

Lại còn là người đầu tiên không cho hắn mặt mũi như vậy.

Hắn liền cố ý muốn ở trước mắt tiểu mỹ nhân thể hiện một chút, để hắn nhìn xem mình có bao nhiêu lợi hại.

Chỉ là đáng tiếc, khi hắn cùng cường đạo giao chiến kịch liệt.

Tiểu mỹ nhân đứng ở chỗ đó, mí mắt cũng chưa động.

Liên tiếp nhìn chằm chằm trái cây trong lồng ngực mình, sau đó nhìn chung quanh.
Bình Luận (0)
Comment