Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1122

Edit: Minh Anh

Beta: Tinh Niệm

Hai làn môi chạm vào nhau, không phải giống như trước kia, hôn một cái liền rời ra.

Mà là hôn sâu một lúc.

Khi tách ra.

Nàng nghiêm túc nói

"Chàng có thể luôn giống như trước kia vậy."

Hoa Vô Khuynh nghe thấy, thân thể cứng còng, nâng mắt lên quay lại nhìn nàng.

Sau đó, cùng nàng nhìn nhau một lúc, yên lặng rời tầm mắt đi.

Yên Yên trước kia cũng sẽ không hôn hắn như vậy.

Ừm, như vậy cũng khá tốt.

Hắn nghĩ như vậy.

Âm thanh của Ảnh ở ngoài cửa vang lên

"Giáo chủ, cô nương, thuộc hạ đã đặt phòng cho hai người rồi."

Vừa dứt lười, hai người đã một trước một sau đi xuống xe ngựa.

Ảnh trộm liếc mắt một cái.

Giáo chủ nhà mình bị Tô Yên cô nương nắm tay.

Cũng không biết ở trong xe ngựa xảy ra chuyện gì, giáo chủ nhìn qua sắc mặt rất tốt, bộ dáng rất vui vẻ.

Chuyện này làm Ảnh yên tâm một chút.

Chỉ cần giáo chủ không xảy ra chuyện gì, những thứ khác đều có thể nói được.

Ba người vào khách điếm nhưng vẫn chưa đi lên phòng.

Mà là tìm một bàn ở cạnh cửa sổ ngồi xuống.

Tô Yên hỏi

"Chàng muốn ăn cái gì?"

Hoa Vô Khuynh trả lời

"Bánh bao thịt."

Tô Yên nhìn thực đơn trong chốc lát.

Ngẩng đầu nhìn Ảnh.

Lên tiếng

"Ngươi cảm thấy thế nào?"

"Thuộc hạ thấy, tốt nhất vẫn nên ăn thanh đạm, đi xe mệt mỏi, cũng có thể uống canh gà đen để bồi bổ cơ thể."

Tô Yên gật đầu

Nhìn tiểu nhị đứng bên cạnh, nói

"Ta đặt một một đĩa rau xào, hai bát mì Dương Xuân, còn có canh gà đen hầm."

Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Ảnh.

"Ngươi ······"

Ảnh chặn lời nói

"Thuộc hạ đã ăn ở trên đường, cô nương không cần lo lắng."

Tô Yên gật đầu.

Nhìn về phía tiểu nhị

"Như thế đi."

Trái lại, Hoa Vô Khuynh hình như có chút không nhiệt tình với mấy món này.

Tô Yên hỏi

"Ăn mì Dương Xuân hay cháo?"

Hoa Vô Khuynh cẩn thận tự hỏi trong chốc lát, trả lời

"Mì Dương Xuân."

Dù sao đều không ngon bằng bánh bao thịt.

Ăn cái nào cũng giống nhau.

Tô Yên cầm lấy tay của Hoa Vô Khuynh.

Tâm tình của hắn hình như rất tốt.

Sau đó, hắn đứng lên, ngồi xuống bên cạnh Tô Yên.

Ừm, tâm tình càng tốt hơn.

Quả nhiên, vẫn là ở bên cạnh Yên Yên thì tâm trạng mới tốt được.

Đồ ăn rất nhanh đã có.

Trước khi ăn cơm, Tô Yên đầu tiên múc một bát canh gà đen cho hắn.

Tiếp theo, cũng múc cho mình một bát.

Cũng may hắn cũng không kén ăn.

Đưa cái gì liền ăn cái đó.

Rất nhanh đã uống xong một bát canh gà đen.

Sau đó cầm lấy đũa, ăn mì Dương Xuân của mình.

Hắn sử dụng đũa vẫn chưa thuần thục.

Đặc biệt là lúc gắp mì, mì sợi sẽ luôn trượt xuống.

Làm như thế rất nhiều lần, liền nghe thấy một tiếng răng rắc.

Bát mì của Hoa Vô Khuynh bị vỡ ra chia năm xẻ bảy,giống như nở hoa vậy, nằm thẳng tắp ở đằng kia.

Tô Yên xem bộ dáng buồn bực của hắn.

Nàng nói

"Chàng có ăn bánh bao chay không?"

Hoa Vô Khuynh vừa nghe liền ngẩng đầu lên

"Ăn"

Tuy rằng ăn bánh bao chay cũng không ngon như bánh bao thịt.

Nhưng ăn ngon hơn nhiều so với bát mì này.

Dưới tâm tình tốt đẹp khi ăn bánh bao chay của Hoa Vô Khuynh, bữa cơm này kết thúc trong yên bình.

Lúc ngủ vào buổi tối, Tô Yên cùng Hoa Vô Khuynh mỗi người ngủ một phòng.

Khó có được lúc Hoa Vô Khuynh không quấn lấy Tô Yên một hai phải ngủ cùng nàng.

Ban đêm, Tô Yên tỉnh lại rất nhiều lần.

Đại khái là đã quen ngủ cùng hắn, hiện giờ tách ra ngược lại có chút không quen.

Từ Ma giáo đến thôn trang nhỏ, phải đi mất nửa tháng.

Ảnh đi xe ngựa tốc độ chậm.

Thế cho nên lúc bọn họ sắp tới nơi, đã mất một tháng thời gian.

Ngày hôm nay mặt trời lên cao.

Đường phố náo nhiệt.

Bọn họ dừng lại ở trước cửa một khách điếm.

Ảnh lên tiếng

"Giáo chủ, cô nương, từ thị trấn này đi về hướng nam sẽ tới thôn trang kia."

——-

Minh Anh: cảm giác đi lên phòng tin học của trường edit truyện thật sự rất hồi hộp ^_^
Bình Luận (0)
Comment