Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1144

Edit: Hạ Thiên

Beta: Tinh Niệm

Đi ra biệt thự, lại đi một đoạn thời gian mới đến trên phố.

Tô Yên tìm một hồi lâu mới thấy được một tiệm hoa tươi.

Cô vào đó, trực tiếp mua hoa hồng.

Vốn là muốn 99 bông.

Nhưng nhìn đến 99 bông bó lại thật sự là quá nhiều.

Liền đổi thành 30 bông.

Theo ý của nhân viên cửa hàng, 30 bông hoa hồng đại biểu cho lời yêu thương không cần nói.

Chờ nhân viên cửa hàng trang trí bó hoa hồng kia xong, Tô Yên liền ôm đi bệnh viện.

Tống Du Cảnh có tiếng là bác sĩ nội khoa thiên tài của bệnh viện đế đô.

Bởi vì khá xa, cô liền bắt xe taxi đi tới đó.

Tài xế quay đầu nhìn thoáng qua tiểu cô nương.

Nói

"Ai nha, tuổi trẻ thật tốt, đây là tặng cho bạn trai của cháu phải không? Cũng thật tri kỷ."

Tô Yên lắc đầu

"Không phải."

Tài xế vốn đang cảm thán.

Không nghĩ tới Tô Yên thế nhưng lắc đầu phủ nhận.

Làm cho hắn sửng sốt.

Sau đó rất có tinh thần, tò mò là tặng cho ai

"Chồng của cháu?"

"Không phải"

Tài xế một bộ hiểu rõ.

Vẻ mặt của hắn có điểm không được tự nhiên

"Tiểu cô nương, cháu đã kết hôn?"

Tô Yên gật đầu

" Ân"

Tài xế nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn là không nhịn được, nói

"Tiểu cô nương, nếu đã kết hôn thì phải sống tốt với chồng của cháu. Bên ngoài những tên nam nhân đó khẳng định không tốt bằng chồng cháu đâu."

Tài xế nói chuyện rất có hương vị người từng trải tận tình khuyên bảo.

Tô Yên gật đầu

"Tôi biết."

Cô nói dứt khoát như vậy, nghe vào lỗ tai tài xế lại như là qua loa cho xong.

Cuối cùng, lái xe thở dài.

"Rốt cuộc, vẫn là tuổi trẻ a."

Nói nói, bỗng nhiên từ chỗ ngoặt phía trước có một chiếc xe thể thao màu đen ầm ầm chạy tới.

Thẳng tắp hướng tới bọn họ.

Lái xe hoảng loạn vội vàng đánh tay lái sang phải.

Phanh!

Hai chiếc xe vẫn chạm vào nhau.

Tô Yên theo lực va chạm, cả người bị đập vào lưng ghế phía trước.

Đầu từng trận choáng váng.

Trong mơ hồ, cô nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đen kia ngừng lại.

Thậm chí còn có người xuống xem tình huống xe taxi này.

Mục tiêu chính xác là hướng về phía cô mà tới.

Tô Yên hít sâu một hơi.

Cô cởi bỏ dây an toàn, dùng sức đẩy ghế dựa ra một chút.

Sau đó bạo lực mở cửa xe.

Một bàn tay ôm hoa hồng của mình, nhân tiện kéo tài xế từ trong xe ra.

Trên trán Tô Yên chảy máu.

Trên đùi, cánh tay, đều bị thương.

Rất chật vật.

Người chung quanh đang thét chói tai, đã có người gọi 120.

Tô Yên nhìn về phía chiếc xe thể thao màu đen kia.

Tóc cô rối tung.

Xe thể thao vốn là muốn lùi sau để tiến lên đâm xe taxi một lần nữa.

Nhưng mà sau khi thấy Tô Yên từ trong xe đi ra.

Xe thể thao lại tăng tốc, xoay hướng khác chạy đi.

Tô Yên xoa giữa mày.

Đầu choáng váng lợi hại.

Cô cúi đầu nhìn hoa hồng.

Sau đó thoáng dùng sức ôm lấy.

Bám thân xe để chống đỡ thân mình.

Không đến năm phút xe cứu thương đã đến.

Tô Yên cùng vị tài xế kia bị nâng lên cáng.

Y tá muốn lấy hoa hồng trong tay Tô Yên đặt sang một bên.

Tô Yên chỉ là nhắm mắt lại, cô còn có ý thức.

Thế cho nên tay vẫn luôn không chịu mở.

Đây là muốn tặng cho hắn.

Cô thật vất vả mới mua được, hơn nữa sắp đưa đến nơi, lúc này ném hoa đi thật sự là luyến tiếc.

Hẳn phải nên đưa đến tận tay hắn mới được.

Trong mơ hồ, cô mở to mắt, nhìn đến logo trên đỉnh xe cứu thương viết "bệnh viện đế đô".
Bình Luận (0)
Comment